Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 461: Chương 461: Sự kết hợp tuyệt vời, nam cặn bã và nữ cặn bã. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Đúng đúng!” Lê Hiểu Mạn lập tức gật đầu, đôi mắt trong veo như nước có chút kinh ngạc nhìn ông ta: “Long tiên sinh, không ngờ lại gặp ông ở đây.”

Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Long Quân Triệt cẩn thận quan sát cô, cong môi nở nụ cười ưu nhã: “Không gặp một khoảng thời gian, Mạn Mạn đã càng ngày càng đẹp, đúng rồi, hình như tôi nhớ cô vẫn còn thiếu tôi một bữa cơm.”

Câu nói sau cùng, giọng điệu ông ta đùa giỡn.

Vốn dĩ được ông ta khen xinh đẹp, Lê Hiểu Mạn đã rất ngượng ngùng, lại nghe thấy ông ta nói cô còn nợ một bữa cơm, lúc này cô mới nhớ đến lần đó ở bệnh viện, ông ta cứu cô, cô đã nói muốn mời ông ta ăn cơm, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, cô lại đổi số điện thoại di động, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hiện tại nghe ông ta nhắc đến, cô cảm thấy rất ngại.

Cô đưa mắt nhìn Long Quân Triệt, ánh mắt mang theo sự áy náy: “Long tiên sinh, thật ngại quá, tôi... Tôi quên mất, thành thật xin lỗi.”

Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn Long Quân Triệt nói xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra vẻ lúng túng.

Lúc này cô cảm thấy rất xấu hổ, người ta ra tay cứu cô, lại còn bị thương, vậy mà cô lại quên mất lời hứa với người ta.

Lúc này, Long Tư Hạo vốn đang nói chuyện với khách khứa nhìn thấy Lê Hiểu Mạn nói chuyện với một người đàn ông, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của anh híp lại, sau đó nói vài câu khách sáo với người khách đến bắt chuyện với anh, lập tức sải bước đi đến.

Bởi vì Lê Hiểu Mạn đưa lưng về phía Long Tư Hạo, hiển nhiên cô không biết Long Tư Hạo đang đi đến, còn Long Quân Triệt thì lại khác.

Anh ta nheo lại đôi mắt đào hoa, khóe môi nở một nụ cười bí hiểm, đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng yến tiệc.

“Long... Long tiên sinh...”

Long Quân Triệt đi rất nhanh, mà bọn họ đúng lúc đứng khá gần cửa, Lê Hiểu Mạn căn bản không kịp ngăn cản, đã bị Long Quân Triệt lôi kéo rời khỏi đó.

Long Tư Hạo đang đi về phía cô nhìn thấy thế, ánh mắt trầm xuống, lập tức đuổi theo.

Hôn lễ ở tầng hai mươi, vừa ra khỏi đó quẹo trái quẹo phải đều là hành lang, ở cuối mỗi hành lang có một thang máy.

Lúc này Lê Hiểu Mạn cùng Long Quân Triệt đang ở trong một thang máy.

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, có chút khó hiểu nhìn Long Quân Triệt, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Long tiên sinh, ông đang định đưa tôi đi đâu?”

Long Tư Hạo vẫn còn ở phòng yến tiệc, nếu như cô biến mất, anh nhất định sẽ lo lắng cho cô.

Long Quân Triệt nhướng mày nhìn Lê Hiểu Mạn, nở nụ cười ưu nhã, giọng nói trong trẻo: “Trong phòng yến tiệc quá ồn, đúng lúc tôi ở đây, hiện tại hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, tôi muốn mời cô đến chỗ tôi ngồi chút, hẳn là cô không có ý kiến gì chứ?”

Nghe được lời cô, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ nhìn ông ta, hình như cô và ông ta không có thân thiết như vậy! Chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, ông ta lại muốn mời cô đến chỗ ông ta ngồi chút?

Ông ta là người như thế nào, cô vẫn chưa rõ ràng lắm, lỡ như ông ta là người xấu, vậy làm sao bây giờ?

Tuy ông ta đã cứu cô, nhưng cũng không thể chứng minh ông ta là người tốt, mặc dù mỗi lần cô nhìn thấy ông ta, trong lòng đều có cảm giác rất đặc biệt.

Loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy một người xa lạ như ông rất gần gũi, nhưng cũng không thể không có lòng đề phòng.

Đột nhiên cô ta cảm thấy dường như ông ta không ưu nhã hiền lành như vẻ bề ngoài, ông ta cũng không vô duyên vô cớ mời một người chỉ mới gặp mặt hai ngày đến chỗ của mình, có thể ông ta có mục đích gì đó.

Lần nữa ngước mắt nhìn về phía Long Quân Triệt ôn nhã hiền hòa, Lê Hiểu Mạn cười áy náy: “Thật ngại quá, vị hôn phu của tôi còn đang chờ tôi, tôi đến chỗ ông ngồi không tiện lắm, xin lỗi, vẫn là không nên đi thì hơn.”

Cô lên tiếng, đúng lúc thang máy dừng lại, Lê Hiểu Mạn thấy thế, cười áy náy với Long Quân Triệt, sau đó trực tiếp ra khỏi thang máy.

Sau khi ra ngoài, cô đang định vào một cái thang máy khác.

Ngay lúc cô nhấn nút thang máy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô: “Mạn Mạn...”

Nghe thế, Lê Hiểu Mạn hơi sửng sốt, có chút không thể tin vào tai mình, sao cô lại nghe thấy giọng nói của Hoắc Vân Hy nhỉ?

Cô còn chưa kịp xoay người, cổ tay mảnh khảnh đã bị người khác bắt lấy, lập tức bị người khác kéo đến một gian phòng gần đó.

Vốn dĩ cô đang mang thai, người đang kéo cô lại dùng lực rất mạnh, siết chặt lấy cổ tay cô không thả, tốc độ lại còn nhanh, giống với vừa rồi khi Long Quân Triệt kéo cô rời đi, cô căn bản không kịp ngăn cản.

Lúc cổ tay được buông ra, cô đã ở trong phòng.

Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nước của cô liền bắt gặp đôi mắt đen lãnh mị của Hoắc Vân Hy, cô khẽ run, lui về phía sau hai bước, đúng lúc phía sau lại là cửa phòng.

“Hoắc Vân Hy, quả nhiên là anh, anh kéo tôi đến nơi này làm gì...”

Đột nhiên Hoắc Vân Hy ngã người về trước, thận thể cao to áp đến, không nói lời nào định hôn cô.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn lập tức nghiêng người trốn tránh, nụ hôn của Hoắc Vân Hy cũng chỉ rơi vào má cô.

Không đợi Hoắc Vân Hy lại hôn tiếp, ánh mắt cô lạnh lẽo, giơ chân lên, ra sức đá về hạ bộ của anh ta.

Hoắc Vân Hy kêu lên một tiếng đau đớn, buông cô ra, lui về sau mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.