Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn lúc nói muốn lấy Long Tư Hạo thật ra là cố tình, nhưng lại không ngờ Hoắc Nghiệp Hành lại nghe được.
Xoay người lịa, cô thấy Hoắc Nghiệp Hành đang chống quải trượng, thần sắc nghiêm nghị, dường như đang rất tức giận: “Ông nội, đã trễ thế này ông còn muốn tìm cháu có chuyện gì sao?”
Hoắc Nghiệp Hành ánh mắt dị thường nhìn về phía Hoắc Vân Hy, người giống như vừa làm chuyện gì không đúng, đang không dám nhìn thẳng mà hơi cúi đầu.
Hoắc Nghiệp Hành thu hồi tầm mắt, không nói gì với Hoắc Vân Hy, chỉ nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, khẽ thở dài rồi lên tiếng: “Mạn Mạn, cháu đến đúng lúc lắm, theo ông lên thư phòng.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, sau đó vào theo.
“Thiếu phu nhân....” Bà Trương thấy Lê Hiểu Mạn trong đại sảnh, cung kính gật đầu với cô.
Hoắc Nghiệp Hành nhìn Lê Hiểu Mạn, ngay sau đó lại nhìn bà Trương: “Tối nay gió lớn, trễ như vậy rồi tới đây e là bị lạnh, đi nấu chén canh gừng mang lên thư phòng đi.”
Bà Trương nhìn Hoắc Nghiệp Hành, như hiểu ra ám chỉ điều gì, ở Hoắc gia nhiều năm bà cũng nhanh chóng hiểu ý, run rẩy gật đầu: “Lão gia, tôi đi nấu ngay đây.”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, nhìn Hoắc Nghiệp Hành: “Ông nội, cháu không sao, không cần phải phiền bà Trương đâu.”
Hoắc Nghiệp Hành nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, sắc mặt so với lúc nãy đã dịu đi nhiều: “Mạn Mạn, ông nội là vì muốn tốt cho cháu, lại đây, đỡ ông nội lên lầu.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, tiến lên đỡ Hoắc Nghiệp Hành lên thư phòng trên tầng.
Trong thư phòng, Hoắc Nghiệp Hành ngồi trên ghế da, dùng tay đẩu giấy tờ chuyển nhượng đến trước mặt Lê Hiểu Mạn nói: “Mạn Mạn, đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông nội đã nói muốn chuyển nhượng cho cháu mười lăm phần trăm cổ phần...”
Chưa đợi ông nói xong, Lê Hiểu Mạn liền nói: “Ông nội, cháu không thể nhận được.”
“Đây là điều cháu nên có.” Hoắc Nghiệp Hành nhìn Lê Hiểu Mạn, chau mày, giọng điều mang phần áy này: “Mạn Mạn, Hoắc gia chúng ta thật xin lỗi cháu, Vân Hy đã biết sai rồi, cháu tha thứ cho nó lần này, mấy ngày nữa là đại thọ thứ bảy mươi của ông nội, ông nội hy vọng cháu và Vân Hy có thể nhân cơ hôi này làm sáng tỏ lời đồn đại về việc ly hôn của hai đứa, cứu vãn danh dự của vân Hy. Giờ tập đoàn Hoắc thị không thể bị ảnh hưởng thêm với những chuyện này nữa.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hành, ánh nhìn tỏ vẻ bị làm khó: “Ông nội, cháu và anh ấy thật sự là không thể nào tiếp tục được nữa rồi.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Hoắc Nghiệp Hành nghiêm nghị hơn mấy phần: “Mạn Mạn, có phải cháu yêu Tư Hạo rồi không? Cháu nghĩ muốn làm ông tức chết sao? Ông nội nói lại lần nữa, Tư Hạo là anh của cháu và Vân Hy, cho dù cháu thật sự ly hôn với Vân Hy, các cháu cũng không thể ở chung một chỗ được đâu, ông nội chắc chắn không cho phép chuyện này xảy ra ở Hoắc gia.”
“Ông nội...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn nói gì đó, Hoắc Nghiệp Hành liền cắt ngang, sắc mặt âm trầm: “Mạn Mạn, ông nội sẽ không hại cháu, cháu và Vân Hy sống cho tốt, trời khua lắm rồi, tốt nay cháu cũng đừng về, ở lại nói chuyện với Vân Hy một chút.”
Ông vừa nói xong, bà Trương liền bưng bát canh gừng mới nấu xong vào.
Lê Hiểu Mạn vốn không muốn uống, nhưng nhìn Hoắc Nghiệp Hành kiến trì, cô mới đành phải uống hết.
Sau đó, Hoắc Nghiệp Hành khuyên cô một hồi, bảo cô về phòng trước.
Cô vừa rời khỏi thư phòng, Hoắc Vân Hy liền tiền vào.
Nhìn Hoắc Nghiệp Hành ngồi trên ghế, anh nói: “Ông nội...”
Hoắc Nghiệp Hành ngẩng đầu, âm trầm nhìn anh: “Cháu lấy lấy danh nghĩa của ông bảo Mạn Mạn tới đây?”
Đáy mắt Hoắc Vân Hy xoẹt qua tia khổ sở, bi thống nhìn Hoắc Nghiệp Hành: “Ông nội, cháu xin lỗi. Nếu không lấy danh nghĩa của ông thì chắc chắn cô ấy sẽ làm như không thấy cháu.”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Nghiệp Hành nhìn về phía anh, ông nộ khí đằng đằng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay thì sao đến tận lúc làm Mạn Mạn tổn thương rồi mới nghĩ cách cứu vãn.”
Hoắc Vân Hy hối hận, siết chặt hai tay: “Ông nội, ông có thể giúp cháu được không?”
“Ha!” Hoắc Nghiệp Hành thở dài một hơi, ánh mắt thâm ý nhìn anh nói: “Giờ mới biết tìm ông giúp đỡ? Nghĩ muốn cứu vãn tình hình thì mau có con với Mạn Mạn, canh gừng bà Trương nấu Mạn Mạn uống cả rồi, giờ chỉ dựa vào một mình cháu thôi đấy.”
“Cnah gừng?” Hoắc Vân Hy không rõ nhìn Hoắc Nghiệp Hành, nghi ngờ hỏi: “Ông nội, ông có ý gì?”
“Ông bảo bà Trương cho thuốc vào canh gừng, giờ này hẳn là bắt đầu phát tác rồi, có thể nắm được cơ hội này không tất cả giờ chỉ phụ thuộc vào cháu.”
Hoắc Nghiệp Hành nói xong, chân mày nhíu sâu, ông cũng từng này tuổi rồi, còn làm ra chuyện ám muội thế này, ai nói con cháu có thể tự hạnh phúc, hai người cháu của ông, một người không phải họ Hoắc, lại không thân thiết với ông nội ông, một người lại đối nghịch, làm Hoắc thị lâm vào khủng hoảng.
Hoắc Vân Hy hiểu được dụng ý của Hoắc Nghiệp Hành, ánh mắt phức tạp nhìn ông: “Ông nội, cháu biết phải làm gì rồi.”