Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 454: Chương 454: Thừa nhận, tôi đẩy chị ấy (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt Long Tư Hạo hơi rét lạnh, nhưng nhanh chóng khôi phục lãnh đạm, vẻ mặt thâm thúy làm người ta suy nghĩ không ra, môi mỏng khẽ nhấp: “Không cần, cô chỉ cần đừng tổn thương Hiểu Hiểu nữa là được.”

Hạ Lâm nhìn anh, run rẩy cười nói: “Long tổng yên tâm, bất kể thế nào, chị ấy cũng là chị tôi, sao tôi có thể tổn thương chị ấy.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt thâm trầm u ám nhìn cô ta, môi mỏng nhếch lên: “Nói vậy lần trước ở bệnh viện, chuyện Hiểu Hiểu té lầu không liên quan tới cô?”

Hạ Lâm vì lời anh mà ngớ ngẩn, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, ngay sau đó cười nhìn anh nói: “Long tổng nói vậy là có ý gì? Không phải Long tổng đang nghi ngờ tôi đẩy chị chứ? Lúc ấy có nhiều người nhìn như thế, sao tôi có thể hại chị?”

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm trầm nhìn cô ta, thanh âm trầm thấp không nghe ra vui giận: “Tôi đã nói, ở trước mặt tôi, cô không cần gọi cô ấy là chị, cũng không cần giấu diếm cái gì, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình không làm, tôi muốn nghe cô nói thật.”

Hạ Lâm ngước mắt đối diện với mắt anh, ánh mắt thâm trầm sắc bén tựa như có thể nhìn thấu tất cả trên thế gian làm tim cô ta run sợ mà đập loạn, có cảm giác không thể trốn.

Cô ta kinh hoảng siết chặt hai tay, không dám ích kỷ cúi đầu với Long Tư Hạo, cố gắng trấn định nói: “Long tổng, tôi nói thật! Tôi thật sự không có hại chị…. Hại Lê Hiểu Mạn.”

Long Tư Hạo thu hết khẩn trương và hốt hoảng của cô ta vào mắt, môi mỏng nhếch lên độ cong lãnh mị: “Tôi cho cô thêm một cơ hội, muốn nói thật rồi tiếp tục cử hành hôn lễ với Hoắc Vân Hy, hay là muốn tôi bây giờ lập tức đưa cô vào ngục, để cô cả đời này không thể thấy mặt trời lần nữa?”

Hạ Lâm nghe lời anh, không khỏi rùng mình, ngước mắt nhìn anh, nhưng đối diện với ánh mắt âm lệ lạnh lẽo kinh người của anh, cô ta bị dọa hết hồn, lập tức thu hồi tầm mắt, dò xét hỏi: “Anh… có phải biết cái gì không?”

Bây giờ cô ta không dám chắc chắn có phải Long Tư Hạo biết là cô ta hại Lê Hiểu Mạn té lầu hay không, nhưng cô ta dám chắc chắn nếu cô ta không nói thật, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Nhưng cô ta nói, anh sẽ bỏ qua cho cô ta sao?

Giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô ta, Long Tư Hạo lạnh nhạt nói: “Chỉ cần cô nói thật, tôi đảm bảo hôn lễ của cô và Hoắc Vân HY có thể cử hành đúng lúc, nếu không, tôi sẽ lập tức khiến cô mất đi tất cả bây giờ có được.”

Hạ Lâm thấy Long Tư Hạo biết cô ta nghĩ gì trong lòng, lại run lên, chỉ cảm thấy ở trước mặt anh, cô ta giống như thủy tinh, muốn trốn không thể trốn, muốn lừa gạt không thể lừa gạt.

Cô ta cũng tin anh có năng lực khiến cô ta bất chợt mất đi tất cả.

Nếu không thể lừa gạt, cô ta chỉ có thể nói thật, chọc giận Long Tư Hạo, đối với cô ta mà nói, không có chỗ tốt nào.

Vì vậy cô ta ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, run rẩy thừa nhận: “Được… Tôi… Tôi nói thật, ở bệnh viện… trên sân thượng, tôi thừa dịp bắt tay Lê Hiểu Mạn, dùng sức đẩy chị ấy, chị ấy mới mất trọng tâm ngã xuống lầu.”

Nghe cô ta nói, ánh mắt Long Tư Hạo cực kỳ rét lạnh nhìn cô ta: “Tại sao phải làm thế?”

“Tôi…” Hạ Lâm một mực cúi đầu, không dám nhìn Long Tư Hạo, thấp giọng nói: “Tôi… Tôi sợ chị ấy không chết, Vân Hy sẽ vì chị ấy mà không kết hôn với tôi, tôi… nhất thời bị ma quỷ ám, tôi… bây giờ tôi đã hối hận, thật, tôi đã hối hận, may là chị ấy không sao, sẽ không có lần sau nữa.”

“Dĩ nhiên sẽ không có lần sau, tôi sẽ không cho cô thêm cơ hội đi tổn thương Hiểu Hiểu.” Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô ta nói xong, liền đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo dọa người đi thẳng ra ngoài.

Anh rời đi hồi lâu, Hạ Lâm kinh hồn bạt vía ngồi trên sofa chưa phục hồi tinh thần.

Đợi cô ta phục hồi tinh thần, trên mặt, trên trán, lòng bàn tay cô ta đều đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Bây giờ cô ta cảm thấy Long Tư Hạo là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, có thể làm người ta run sợ nửa ngày.

Cô ta ngược lại có chút bội phục Lê Hiểu Mạn, mỗi ngày cô ở chung một chỗ với người đàn ông nguy hiểm như vậy, sao cô làm được? Chẳng lẽ chưa từng sợ sao?

Nếu đổi lại là Hạ Lâm, nhất định bị anh dọa sợ đến bệnh.

Long Tư Hạo rời khỏi quán càfe, vừa ngồi vào xe, điện thoại liền vang lên, là Thẩm Thi Vi, mẹ Sophie gọi tới.

Anh cau mày, do dự một lát mới nghe điện thoại, thanh âm trầm thấp không nghe ra ưu tư: “Dì!”

“Glen, ngày mai dì sẽ về Pháp, trước khi đi, có vài lời muốn gặp mặt nói với cháu, bây giờ cháu có thời gian không?”

Nghe Thẩm Thi Vi nói phải về Pháp, mi tâm Long Tư Hạo nhíu chặt hơn, trong mắt thoáng qua tia khác thường, nhưng nhanh chóng khôi phục lãnh đạm: “Dì có lời gì cứ nói qua điện thoại.”

Thẩm Thi Vi bên kia điện thoại nhận ra thái độ Long Tư Hạo hơi lãnh đạm, bà nhàn nhạt cười một tiếng: “Glen, xem ra Sophie nói không sai, cháu thay đổi rất nhiều…”

Bà dừng lại một lát, lại tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước Sophie mất tích, hôm qua dì mới biết nó về Pháp, nếu cháu không có thời gian thì thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.