Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 839: Chương 839: Toàn bộ côn đồ nhận tội




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy, cười thâm ý, nhìn Long Tư Hạo, đưa tay ra.

Ánh mắt Long Tư Hạo đầy thâm ý nhìn cô, liền nắm tay cô, đứng lên đi ra phòng thẩm vấn.

Sau đó Lạc Thụy và cảnh sát Hồng đi ra.

Đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, Lê Hiểu Mạn nhìn cảnh sát Hồng, cong khóe môi: “Cảnh sát Hồng, vừa rồi Lưu Bưu nói gì, ông đều nghe, anh ta nói tôi và anh ta nói chuyện điện thoại trước khi gặp mặt, nhưng tôi đảm bảo tôi không hề nói chuyện điện thoại với anh ta, chuyện này cảnh sát Hồng điều tra liền biết, còn nữa, cảnh sát Hồng sẵn tiện tra lịch sử cuộc gọi của Sophie ngày hôm trước, có kết quả gì, cảnh sát Hồng trực tiếp báo tin cho tôi là được, tôi sẽ toàn lực phối hợp điều tra.”

Nói xong, Lê Hiểu Mạn mới cùng Long Tư Hạo rời khỏi đồn cảnh sát.

Sau khi lên xe, Lạc Thụy ngồi chỗ tài xế quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo ngồi phía sau, giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc phu nhân càng ngày càng thông minh, đầu tiên là dẫn Lưu Bưu nói anh ta nói chuyện điện thoại với cô ngay trước mặt cảnh sát Hồng, sau đó lại nói cảnh sát Hồng đi điều tra lịch sử cuộc gọi của cô và anh ta, Tổng giám đốc phu nhân, cô căn bản không gọi cho Lưu Bưu, nên kết quả điều tra của cảnh sát Hồng dĩ nhiên là cô và Lưu Bưu không hề nói chuyện điện thoại, điều này chứng tỏ Lưu Bưu đang nói dối.”

Như lời Lạc Thụy nói, vừa rồi Lê Hiểu Mạn cố ý dẫn Lưu Bưu thừa nhận cô gọi cho hắn trước mặt cảnh sát Hồng, sau đó nói cảnh sát Hồng đi điều tra lịch sử cuộc gọi của bọn họ, chỉ cần cảnh sát điều tra ra cô và Lưu Bưu căn bản chưa từng gọi điện thoại, liền có thể chứng minh Lưu Bưu đang nói dối.

Mà chứng minh Lưu Bưu nói dối điều này, lời khai trước kia của hắn đều có thể lật đổ, Lê Hiểu Mạn muốn chứng minh cô trong sạch càng dễ dàng hơn.

Lê Hiểu Mạn cười nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc quá khen, chỉ có thể chứng minh Lưu Bưu nói dối, vẫn không thể hoàn toàn chứng minh tôi trong sạch.”

Long Tư Hạo ngồi bên cạnh cô kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô, ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Lạc Thụy nói đúng, vợ của anh càng ngày càng thông minh, anh tin là vợ nhất định có thể chứng minh em trong sạch.”

Lạc Thụy đang lái xe cau mày, nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tổng giám đốc, chuyện này không cần tra cũng biết là Sophie đang giở trò quỷ, Tổng giám đốc định xử lý cô ta thế nào?”

Long Tư Hạo nheo mắt, không trả lời, trong mắt thoáng qua tia hung ác, sắc mặt lạnh lẽo.

Sau đó anh rũ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, đau lòng nói: “Để vợ chịu ủy khuất rồi.”

Hôm nay Lê Hiểu Mạn quả thực rất ủy khuất, nhưng bây giờ cô không cảm thấy ủy khuất nữa.

Người của toàn thế giới hiểu lầm cô cũng không sao, chỉ cần anh tin cô.

Sau khi Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, Lạc Thụy rời khỏi đồn cảnh sát, cảnh sát Hồng lập tức điều tra lịch sử cuộc gọi của cô, Lưu Bưu và Sophie.

Kết quả xác nhận Lưu Bưu đang nói dối, bảy giờ tối hôm trước hắn căn bản không nói chuyện điện thoại với Lê Hiểu Mạn, mà là hơn tám giờ tối, hắn nói chuyện điện thoại với Sophie, hơn nữa hôm đó hắn gọi Sophie rất nhiều lần.

Tội phạm cưỡng gian và người bị cưỡng gian lại gọi điện thoại qua lại rất nhiều lần, sự thật này đủ chứng minh Lưu Bưu và Sophie quen nhau, còn có thể là đồng bọn.

Đêm đó cảnh sát lại tra hỏi đám người Lưu Bưu, tra hỏi kéo dài đến hơn nửa đêm, đám người Lưu Bưu không kháng cự, khai toàn bộ sự thật.

Vì Lê Hiểu Mạn nói trước, nếu cảnh sát điều tra có kết quả thì báo cho cô, cho nên sáng hôm sau, cảnh sát Hồng liền gọi cho Lê Hiểu Mạn.

Biết đám người Lưu Bưu đã khai, cô liền một mình chạy đến đồn cảnh sát, yêu cầu gặp riêng Lưu Bưu.

Cảnh sát đồng ý, dẫn Lưu Bưu bị còng tay tới phòng gặp mặt.

Lê Hiểu Mạn đã ngồi trong phòng gặp mặt, thấy Lưu Bưu bị hai cảnh sát dẫn tới, cô câu môi.

Trong phòng trừ một cái bàn, hai cái ghế, không còn vật gì khác.

Lưu Bưu bị hai cảnh sát đè xuống ghế đối diện Lê Hiểu Mạn, sau đó hai cảnh sát liền đứng qua một bên.

Hôm nay, Lưu Bưu thấy Lê Hiểu Mạn, có chút kích động, trợn to mắt tràn đầy tức giận nhìn cô, hung hăng nói: “Lại là cô, cô tới làm gì? Hôm qua dám dụ lão tử, chờ lão tử đi ra ngoài, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Nụ cười Lê Hiểu Mạn càng sâu không lường được: “Anh cảm thấy anh vu cáo tôi, tôi còn cho anh thuận lợi đi ra sao? Tôi đã xem lời khai của anh rồi, anh nói là một người thần bí dùng tính mạng người uy hiếp anh, còn đáp ứng sau khi anh ngồi tù được thả ra ngoài, cho anh một khoản tiền, anh mới giá họa tôi xúi giục các anh đi cưỡng gian Sophie, đúng không?”

Lưu Bưu thấy mặc dù giọng Lê Hiểu Mạn ôn hòa, trên mặt còn nở nụ cười, nhưng khiến hắn lạnh thấu xương, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, kiêu căng phách lối cũng giảm đi.

Trước kia hắn chưa từng gặp Lê Hiểu Mạn, sở dĩ thấy cô có thể nhận ra là vì Sophie và người thần bí đều cho hắn xem hình Lê Hiểu Mạn, hắn mới nhớ cô.

Vừa rồi cô nói rất đúng, hắn vì bị một người thần bị uy hiếp mạng người, mới hãm hại cô.

Hơn nữa người thần bí kia còn nói, chờ hắn ngồi tù xong, được thả ra ngoài, sẽ cho hắn một khoản tiền rất lớn.

Lúc ấy người thần bí cầm súng trong tay, hắn không thể không đáp ứng.

Lê Hiểu Mạn thấy hắn không lên tiếng, không còn kiêu căng phách lối như vừa rồi, cô híp mắt, cong môi hỏi: “Anh muốn bớt mấy năm ngồi tù không?”

Lưu Bưu nghe vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Cô có ý gì?”

Lê Hiểu Mạn thâm thúy nhìn hắn: “Tôi đã hỏi luật sư, tội của anh rất có thể bị xử 10 năm, nếu anh muốn bớt mấy năm, tôi có cách giúp anh.”

Lưu Bưu trợn to mắt, không dám tin nhìn cô: “Cô thật sự có cách giúp tôi?”

Ánh mắt thâm ý nhìn Lưu Bưu mặt đầy kinh ngạc, Lê Hiểu Mạn nhướng mày, cười nói: “Dĩ nhiên, có điều tôi không thể vô duyên vô cớ giúp anh, tôi còn vài lời muốn hỏi anh, tôi hỏi cái gì, anh phải đáp cái đó.”

Lưu Bưu mặt đầy nghi ngờ nhìn cô: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Lê Hiểu Mạn cong môi: “Chỉ đơn giản như vậy.”

Một giờ sau, Lê Hiểu Mạn mời đi ra ngoài.

Sau khi cô đi ra không lâu, một chiếc Rolls Royce liền lái vào đồn cảnh sát.

Người trong xe là Long Tư Hạo và Lạc Thụy.

Bọn họ cũng tới gặp Lưu Bưu, vì vậy Lưu Bưu bị dẫn tới phòng gặp mặt một lần nữa.

Thấy Long Tư Hạo khí chất cường đại, sắc mặt lãnh mị kinh người ngồi đó, Lưu Bưu không dám phách lối.

Hôm qua Long Tư Hạo đến đồn cảnh sát cùng Lê Hiểu Mạn, tuy anh không nói gì, nhưng Lưu Bưu vẫn chú ý tới anh, không chỉ vì vẻ ngoài xuất sắc của anh, mà vì quanh thân anh tản ra khí chất rất phi phàm, khiến Lưu Bưu cảm thấy anh không phải người bình thường.

Lúc này Lưu Bưu và Long Tư Hạo ngồi đối mặt nhau, hắn chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mê người nhưng lại lãnh mị khiến lòng người phát rét của Long Tư Hạo.

Lạc Thụy đứng bên cạnh Lưu Bưu, tùy ý nhìn hắn: “Lưu Bưu, Tổng giám đốc chúng tôi cố ý đến tìm anh, anh nhất định phải biết gì nói nấy, anh trả lời tốt có lợi cho anh.”

“Lại có lời hỏi tôi?”

Vì Lê Hiểu Mạn vừa hỏi Lưu Bưu rất nhiều câu, lúc này Long Tư Hạo lại tới hỏi, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lạc Thụy: “Hai người và Lê Hiểu Mạn đó không phải đi cùng nhau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.