Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 956: Chương 956: Trận này không chiến không được.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mắt thấy mấy chục người giờ chỉ còn sót lại vài người còn có thế đứng, Lạc Thụy đang tính lao ra liều mạng với binh đoàn MX, thì bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng súng – thập đại sát thủ đưa người đến giúp.

Xích Xà, Bạch Sa, Hỏa Mân Côi, Uva, Conhen, Davy, Khưu Đặc, Đan Khắc, Yzeux, Hắc Ưng.. Tiểu Oa và Cohen dẫn đầu đoàn người, cả mười đều vừa đi vừa hướng về binh đoàn MX nổ súng, một người một súng, đường ngắm đặc biệt chuẩn.

Đằng sau bọn họ là hơn 140 thành viên LR.

Mặc dù binh đoàn MX nhiều người nhưng thập đại sát thủ mang theo binh đội đột nhiên xuất hiện, bất thình lình mất đi phản ứng, nhất thời hạ súng.

Hết chố nãy lại đến chỗ kia bị đánh bại, dẫn đến toàn bộ binh đoàn có chút rối loạn.

Lạc Thụy trông thấy binh đội trợ giúp đến bèn nhướng mày, nhìn về phía Hỏa Mâm Côi: “Hoa Hồng tiểu thư, mọi người đến thật đúng giờ.”

“Là chúng tôi căn giờ chính xác.” Hỏa Mâm Côi quăng một ánh mắt cho Lạc Thụy, vừa nổ súng, vừa chạy đến cạnh Lạc Thụy, không nhìn người phía ngoài hỏi: “Có nhớ tôi hay không?”

Binh đoàn MX bị chín vị sát thủ tập trung hỏa lực đánh bắn mà trở nên luống cuống, cho nên nháo nhào núp sau đám cây.

Long Quân Triệt không cho rằng vẫn còn người của liên minh LR ẩn trong rừng cây, sau khi nhìn thấy thập đại sát thủ mang theo binh đôi xuất hiện thì ông ta nhanh chóng lắc mình đi sau binh đoàn MX.

Toàn bộ thành viên của liên minh LR đang bí mật nấp sau một gốc cây đại thụ lớn, lấy đại thụ làm lá chắn, vừa né đạn vừa nả đạn về phía binh đoàn MX.

Binh đoàn MX núp sau một thổ lũy(*), vị trí thổ lũy mọc rất nhiều cỏ dại cao hơn nửa người, bọn họ còn đang trốn trong bụi cỏ nằm sài người trên mặt đất bắn xạ kích thì lại có một làn đạn khác bán ngược trở lại, cho nên lợi dụng thổ lũy làm yểm hộ.

(*) Thổ lũy: Có thể hiểu nó như ‘Lũy tường của doanh trại quân đội’ nằm dưới mặt đất.

Bởi vì thổ lũy được làm từ bùn nén, cho nên khi bị làn đạn bắn tời liền bung ra biết bao nhiêu bụi bặm.

Hai bên cách nhau bảy, tám mét, đây là khoảng cách đặc biệt thích hợp để bắn chết đối phương.

Hoắc Vân Hi vẫn chưa xuất hiện, anh ta đang nấp sau thổ lũy liền nhìn thấy Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo ôm chặt trong người thì tính đi ra nhưng lại bị Long Quân Triệt ngăn lại.

Cảm thấy cuộc chiến càng lúc càng ác liệt cho nên lo lắng đạn không tròng sẽ làm thương Lê Hiểu Mạn, nếu không phải hai bên đều nả súng không dứt thì anh ta đã sớm xông ra.

Anh ta đi về phía thổ lũy nhìn Long Quân Triệt nói: “Bảo bọn họ không được làm thương Lê Hiểu Mạn.”

Long Quân Triệt cũng không hi vọng Lê Hiểu Mạn bị thương, nhưng mà Long Tư Hạo lại đang ôm lấy cô, ông có muốn đối phó với Long Tư Hạo, căn bản cũng không có cơ hội.

Người đứng vị trí thứ sáu trong hàng ngũ thập đại sát thú – Cohen, ban nãy tiến sâu vào trong ngọn núi tìm kiếm Thẩm Thi Vi thì liền đối đầu với các sát thủ khác.

Lúc này anh ta mới nhớ đến chuyện của Thẩm Thi Vi bèn nhanh chóng chạy đến trước mặt Long Tư Hạo.

Nhìn anh gật đầu: “Thủ lĩnh, phu nhân bị bắt cóc ở trên núi, tôi không tìm thấy bà ấy.”

Nghe vậy, khóe mắt Long tư Hạo nhìn đến Lê Hiểu Mạn sau đó lạnh lùng nhìn Cohen, hỏi: “Sao bà ấy lại bị bắt cóc?”

Anh không cần hỏi cũng biết “phu nhân” mà Cohen nhắc đến chính là Thẩm Thi Vi.

Lê Hiểu Mạn không biết Cohen, nhưng trông thấy vẻ cung kính của anh ta khi nói chuyện cùng Long Tư Hạo, liền rõ ngay anh ta chính là thuộc hạ của Long Tư Hạo.

Thấy Lê Hiểu Mạn lo lắng, ánh mắt anh kiên định: “Hiểu Hiểu, đừng lo lắng, anh sẽ tìm được mẹ của em.”

“Thật... thật sự là mẹ tôi, sao bà ấy lại bị bắt cóc?” Cô nhìn Cohen hỏi.

Cohen gật đầu, kể lại chuyện Thẩm Thi Vi bị cắt cóc cho cô nghe.

Bởi vì không biết Sophie và người bí ẩn, chỉ mô tả dáng vẻ đặc thù của bọn họ, sau khi nghe Sohen kể xong Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo liền đoán ra kẻ bắt cóc Thẩm Thi Vi chính là Sophie và người bí ẩn.

Lê Hiểu Mạn thật không nghĩ Sophie phát điên đến mức ngay cả mẹ ruột mình cũng không tha.

Bây giờ Sophie là một kẻ điên, cô rất lo lắng cho an toàn của Thẩm Thi VI.

Thấy cô tiếp tục lo lắng, anh an ủi: “Hiểu Hiểu, bọn họ bắt cóc mẹ em nhất định là muốn uy hiếp em hoặc anh, cho nên, bọn họ sẽ không làm thương bà.”

Lê Hiểu Mạn cau mày: “Nhưng Saint Michel này rất nguy hiểm.”

Lúc này, Lạc Thụy bỗng nhiên chạy đến, mặt mày có chút nghiêm nghị: “Tổng giám đốc, binh đoàn MX có quá nhiều người, chũng ta chỉ hơn một trăm người, nếu cứ tiếp tục chiến như vậy, cho dù chúng ta có bắn hết đạn cũng không đánh xong lĩnh đánh thuê của bên kia.”

Đám lính đánh thuê của binh đoàn MX đã được trải qua huấn luyện, đều là những quân nhân chân chính.

Hơn nữa bọn họ còn từ chiến trường mà sống ra, đương nhiên có kinh nghiệm tác chiến.

Mặc dù liên minh LR cũng được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi một người ở đằng sau gốc cây đại thụ đều có năng lực chiến đấu rất mạnh thế nhưng bọn họ lại không có kinh nghiệm tác chiến, hơn nữa binh đoàn MX người đông súng lại đầy, liên minh LR đang nằm trong thế hạ phong, chỉ cần sơ ý một chút, thì bất cứ lúc nào toàn quân LR cũng đều có thể bị tiêu diệt.

Nghe vậy, Long Tư Hạo quét mắt nhìn về những người phía dưới, trông thấy không ít người bị đạn làm cho thương, ánh mắt anh rét buốt quét sang binh đoàn MX phía đối diện.

Ngay sau đó anh vừa quan sát kĩ địa thế Saint Michel vừa nhìn Lạc Thụy nói: “Lợi dụng nơi đây.”

“Vâng!” Lạc Thụy đáp lại, tiến đến gần Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc có gì chỉ lệnh?”

Long Tư Hạo nói đơn giản kế hoạch tác chiến với anh ta, nghe xong Lạc Thụy liền hiểu rõ ràng, anh ta nhìn về phía Hỏa Mâm Côi, Cohen, Xích Xà, đám người Hắc Ưng, đưa tay làm vài động tác với bọn họ, bốn người Hỏa Mâm Côi liền hiểu anh ta muốn nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.