Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo đừng cách Knox chừng năm bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta: “Hiểu Hiểu ở đâu?”
Knox không hề hoang mang hút vài điếu xì gà, đôi mắt như chim ưng rơi trên người anh: “Glen, chỉ cần con đồng ý cưới Sophie, thừa kế tất cả của ta, ta sẽ giữ lại vị Lê tiểu thư kia, nếu không ta sẽ để cho con cả đời này cũng không thể gặp lại cô ta.”
Sau đó Lạc Thụy híp mắt nhìn ông ta: “Tiên sinh Knox, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không lấy Sophie, nhưng mà tiên sinh thật không phúc hậu chút nào, ông biết rõ con gái mình bị người ta thay phiên nhau hầu hạ vậy mà còn muốn tổng giám đốc cưới co ta, ông không phải không hiểu tổng giám đốc, lấy thân phận ba mẹ nuôi lần đầu tiên gặp con dâu, ông nghĩ xem, chỉ với giá trị và thân phận của tổng giám đốc còn phải lấy đồ cũ sao? HaHiểu Hiểua, không chỉ hai tay mà còn hơn mười tay đấy, ông nghĩ tổng giám đốc còn lấy cái người hơn mười tay sờ qua sao?”
Lời của Lạc Thụy làm cho Knox nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Lập tức nhìn Long Tư Hạo, âm thanh lạnh lẽo: “Glen, chỉ cần con cử hành hôn lễ trước mặt mọi người của gia tộc Knox, bảo đảm trong vòng mười năm không ly hôn với nó, còn con ở một chỗ với ai ta sẽ không ngăn cản.”
Lạc Thụy bị ông ta nói cho kinh ngạc: “Tiên sinh Knox à, ý ông là chỉ cần tổng giám đốc vào Sophie cử hành hôn lễ mười năm không ly hôn là được sao? Mười năm này tổng giám đốc có thể ở sau lưng con gái ông ở cùng một chỗ với phu nhân nhà chúng tôi hả?”
Knox nhíu mày: “Các người có thể hiểu như vậy nhưng điều kiện tiên quyết là Tư Hạo phải cử hành hôn lễ với Sophie, còn phải đăng ký kết hôn ở nước Pháp nữa.”
Lăng Hàn Dạ đi tới bên cạnh Long Tư Hạo, đôi mắt tà mị nhìn Knox, nụ cười đầy lạnh lẽo: “Tiên sinh Knox, Long thiếu nhà chúng tôi yêu Hiểu Hiểu nhà anh ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, anh ấy sẽ không cùng con gái ông kết hôn, ông mau thả Hiểu Hiểu bảo bối của anh ấy ra đi, nếu không ông và cả gia tộc Knox chỉ sợ sẽ biến mất đấy.”
“Ha ha...”
Knox cười lạnh lẽo, thật khiến cho người ta sởn gai gốc, ông ta lạnh lùng nhìn Long Tư Hạo.
“…” Lăng Hàn Dạ bỏ qua tố chất của mình, trực tiếp dùng tiếng Anh nói tục, ánh mắt nhìn Knox lóe ra tia sáng lạnh lẽo: “Long thiếu nhà chúng tôi hiện tại có được đều là do anh ấy tự mình dùng mạng đổi lấy, ông cùng lắm mười lăm năm trước cho anh ấy cơ hội sống sót mà thôi, cô đừng quên mười lăm năm trước ông chỉ có anh ấy chút nước mà thôi, một tháng sau đó là anh ấy dựa vào năng lực của mình mà sống sót, còn có, tài sản của anh ấy là anh ấy dùng tính mạng đổi về, hơn nữa còn giups gia tộc của ông kiếm không ít tiền, gia tộc Knox có thể giàu có như ngày hôm nay Long thiếu có công rất lớn, những thứ này đủ trả lại ơn giọt nước mười lăm năm trước của ông rồi.”
Hiện tại tâm tư của Long Tư Hạo đều ở trên người Lê Hiểu Mạn, anh biết Knox sẽ không làm gì cô nhưng anh vẫn còn chưa thấy cô anh sẽ không yên tâm.
Anh khôn g thèm nói nhiều lời vô nghĩa với Knox , trực tiếp bày tỏ lập trường của mình: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cưới Sophie, quyết định của tôi dù thế nào cũng sẽ không đổi.”
Sắc mặt Knox vô cùng âm trầm: “Ngay cả tính mạng của Lê Hiểu Mạn cũng không cần hả?”
Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt có lực xuyên thấu nhìn Knox, giọng nói khẳng định: “Ông sẽ không giết cô ấy, cô ấy là con gái của dì.”
Long Tư Hạo biết Knox để ý nhất ngoại trừ gia tộc chính là Thẩm Thi Vi.
Bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt Knox không dễ nhìn: “Tôi sẽ không giết cô ấy nhưng cậu không đồng ý với tôi mà nói tôi sẽ cho cậu cả đời này không thể gặp lại cô ấy, tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu đăng ký kết hôn với Sophie, tiến hành tổ chức hôn lễ, tôi sẽ không phản đối cậu tiếp tục ở chung với Lê tiểu thư.”
Lạc Thụy tò mò nhìn Knox: “Tiên sinh Knox, Sophie có người ba luôn suy nghĩ cho cô ta như vậy đúng là may mắn ba đời mà.Là ở nước ngòai thì khác sao? Người nước Pháp các người cứ không chung thủy với hôn nhân vậy sao? Vậy mà ông lại cho phép con rể của ông cưới con gái ông xong còn có thể tiếp tục ở cùng người đàn bà khác, suy nghĩ của ông thật là vĩ đại, con gái của ông mà biết đúng là yêu ông chết mất.”
Sắc mặt Knox không vì lời của Lạc Thụy mà xấu hổ: “Không phải người cổ đại Trung quốc các người cũng tam thê tứ thiếp sao?”
Khóe môi Lạc Thụy giật giật: “Đó là cổ đại, hiện tai chúng tôi là một vợ một chồng, tiên sinh Knox, tổng giám đóc nhà chúng tôi đã cho thấy lập trường rồi, anh ấy tuyệt đối không lấy cái người bị hơn mười bàn tay chạm vào, ông nhanh thả phu nhân nhà chúng tôi ra đi.”
Sắc mặt Knox lạnh lẽo: “Trừ khi các người đồng ý, nếu không tôi sẽ không để cho các người nhìn thấy Lê tiểu thư.”
Dứt lời ông ta dùng ánh mắt ra hiệ cho mấy người ở hai bên mặc đồ đen trắng đeo súng lục.
Lạc Thụy nhìn mười mấy người kia: “Thật là chỉnh tề, tổng giám đốc, xem ra trận này không đánh không được mà.”
Lập tức anh ta lấy súng ra thưởng thức trong lòng bàn tay, nhắm người này lại nhắm người kia, làm cho mấy người bên cạnh Knox muốn nổ súng.
Thế cục lúc này không thể không dùng súng, Long Tư Hạo cũng cầm một khẩu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Knox: “Aunt, tôi hỏi lại lần nữa, có thả Hiểu Hiểu ra hay không?”
Anh xem mặt mũi mười lăm năm trước ông ta cứu mình một mạng mới vô nghĩa lâu như vậy với ông ta, nếu là người khác anh vừa vào đã trực tiếp nổ súng.
Knox nhíu mày: “Cậu không cùng Sophie cử hành…”
“Bụp, bụp…”
Knox còn chưa nói xong thì ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, đột nhiên bắn ra mấy phát súng mà mấy phát súng đó lại nhắm vào người bên cạnh Knox.