Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 123: Chương 123: Tuyên bố, cô ấy là của tôi...




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Vân Hy nheo mắt lại tức giận quát lớn: “Long Tư Hạo...”

Ngay sau đó vung quyền hướng tới Long Tư Hạo.

Thấy vậy, ánh mắt Long Tư Hạo càng thêm rét lạnh, nhanh chóng cởi áo xuống choàng trên người Lê Hiểu Mạn, đau lòng nhìn cô.

“Chờ anh một chút.”

Nói xong, anh đứng thẳng lên, xoay người, vững vàng đỡ được nắm đám Hoắc Vân Hy đang đưa tới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.

Hoắc Vân Hy tức giận híp mắt nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn Long Tư Hạo: “Long Tư Hạo, sao cứ phải quan tậm chuyện vợ chồng chúng tôi?”

“Vợ chồng?” Đôi mắt u lãnh thâm thúy của Long Tư Hạo nheo lại, giọng nói lạnh băng: “Cậu không có tư cách nói ra hai chữ này, từ lúc cậu phản bội Hiểu Hiểu, cậu và cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”

“Hiểu Hiểu?” Long Tư Hạo gọi Lê Hiểu Mạn như vậy làm Hoắc Vân Hy lại càng tức giận không dứt, nghĩ đến việc họ khiêu vũ cùng nhau, anh lại bắt đầu ghen tị, sao ở trước mặt anh ta, cô lại kiều mị mê người như vậy.

Cô là người phụ nữ của anh, dịu dàng của cô, kiều mị của cô, nụ cười của cô, tất cả đều thuộc về anh.

Ánh mắt anh rét lạnh, lớn tiếng quát: “Long Tư Hạo, sao lại gọi cô ấy như thế? Anh đừng quên, cô ấy là người của tôi, là vợ tôi, tôi sẽ không để cho anh lại gần cô ấy đâu.”

“Ha ha... vợ của cậu?” Long Tư Hạo cười lạnh, giọng nói như mang theo âm hàn từ Bắc Cực: “Lúc anh xem cô ấy là vợ mình, sẽ không làm tổn thương cô ấy, cũng không cần lúc cô ấy cần thì cậu lại còn ở bên người phụ nữ khác, cậu chưa bao giờ yêu cô ấy, không xứng làm chồng cô ấy. Từ giờ, cô ấy sẽ là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm cô ấy tổn thương.”

Long Tư Hạo nghe ltm nói xong, kinh ngạc nhìn anh, nếu như ban đầu cô không lấy Hoắc Vân Hy mà lấy anh, có phải bây giờ cô sẽ không phải chịu tổn thương như lúc này.

Hoắc Vân Hy bị Long Tư Hạo giữ chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh: “Người phụ nữ của anh? Long Tư Hạo, đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy, mãi mãi sẽ không. Cô ấy vĩnh viễn là vợ của Hoắc Vân Hy tôi, vĩnh viễn là em gái của anh.”

Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt u lãnh, sơ với Hoắc Vân Hy đang tức giận, anh lại tương đối trầm ổn, cũng không nhiều lời của Hoắc Vân Hy, xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt, anh đau lòng, tiến lên muốn ôm cô, giọng của Hoắc Vân Hy lại vang lên.

“Long Tư Hạo, không cho phép anh đụng vào người cô ấy.” Hoắc Vân Hy sắc mặt xanh mét nhìn Long Tư Hạo, tức giận rống xong, giơ nắm đấm lên đánh về phía Long Tư Hạo.

Thấy Hoắc Vân Hy đánh tới từ phía sau, Long Tư Hạo khẽ nhếch môi, lại dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Lê Hiểu Mạn, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, hôn lên trán cô: “Đợi tôi thêm một chút nữa.”

Dứt lời, anh xoay người, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Hoắc Vân Hy, nở nụ cười rét lạnh: “Chỉ bằng cậu ư, không phải là đối thủ của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.