Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 959: Chương 959: Uy hiếp, Sophie trúng đạn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trải qua những chuyện ấy, nếu như cô vẫn còn yếu đuối như trước, vậy thì cô chẳng có tư cách gì để đứng ở bên cạnh Long Tư Hạo.

Từ sau khi biết Long Tư Hạo còn có một thân phận khác là thủ lĩnh của liên minh LR, thì cô đã biết mưa bom bão đạn không phải chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình, mà trong thực tế cũng có.

Vì vậy cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, muốn cùng Long Tư Hạo đối mặt với những thứ này, vì vậy, lúc này cô không thể đi trước một mình được.

Lê Hiểu Mạn thấy Khâu Đặc không lên tiếng, cô lại nói: “Các người đưa vị Âu tiên sinh này rời khỏi đây trước đi.”

Âu Dương Thần vốn đang được hai người đỡ bỗng đẩy người đỡ anh ta ra, anh ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, nhìn cô bằng nửa con mắt, anh ta mỉm cười nói: “Nhà thiết kế Many, tôi đã nói rồi, tôi muốn cô mang tôi sống sót đi ra ngoài, cô không đi vậy tôi cũng không đi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh ta, thấy anh ta không giống như là đang đùa giỡn, cô cau mày lại, cầm sợi dây chuyền kia ra đưa cho anh ta: “Âu tiên sinh, anh đừng quên, anh còn có một chuyện rất quan trọng phải làm, ông nội của anh vẫn chờ anh dẫn người tới đón ông ấy rời khỏi nơi này đấy.”

Âu Dương Thần nhận lấy sợi dây chuyền, đôi mắt phượng thoáng vẻ nghi ngờ: “Tại sao sợi dây chuyền này lại ở chỗ cô?”

“Là do tôi nhặt được, anh đi nhanh đi.”

“Có đi hay không là chuyện của tôi.” Âu Dương Thần ngước mắt lên nhìn cô, rồi xoay người nâng hai cánh tay lên.

Hai thành viên trong liên mình LR hội ý với nhau xong, thì lập tức tiến lên, mỗi người đỡ một bên của anh ta.

Âu Dương Thần tùy ý chỉ một thân cây: “Đỡ tôi qua bên kia ngồi di.”

Hai ngày qua, hai thành viên của liên minh LR kia như biến thành tiểu thái giám thiếp thân của Âu Dương Thần vậy, sau khi nghe anh ta nói muốn đi qua bên kia ngồi, hai người lại đỡ đại gia qua đó.

Uva và Khâu Đặc thấy Lê Hiểu Mạn cố ý không rời đi, bọn họ cũng không khuyên nhủ cô nữa, mà bảo vệ ở bên cạnh cô.

Ở cách bọn họ không xa, còn có ba người đang ẩn núp.

Ba người này chính là người thần bí, Sophie và Thẩm Thi Vi.

Thẩm Thi Vi bị trói hai tay, trong miệng còn bị nhét một khối vải, bà vẫn chăm chú nhìn màn kịch chiến trước mặt, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng không biết phỉa làm sao khi trong miệng bị nhét vải trắng, bà không thể phát ra được âm thanh nào cả.

Còn Sophie nhìn thấy Long Tư Hạo đang đứng giữa mưa bom bão đạn, cô ta rất là lo âu, cô ta nhìn về phía người thần bí đang ở bên cạnh hỏi: “Những người kia chính là người của binh đoàn MX mà anh nói? Tại sao bọn họ lại tới nơi này? Thân thủ của anh tốt như vậy, nhanh đi giúp Tư Hạo một tay đi!”

Ngày đó, sau khi bọn họ mang Thẩm Thi Vi tiến vào Mont Saint-Michel bọn cũng không đi quá xa, mà nấp ở trong rừng cây chờ Long Tư Hạo xuất hiện.

Nhưng núi Mont Saint-Michel không hề nhỏ, Long Tư Hạo không đi qua địa điểm mà bọn họ chờ đợi, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng súng nên đã chạy tới nơi này.

Phía trước không ngừng vang lên tiếng súng, người thần bí quan sát tình hình trước mặt, rồi mới quay đầu lại nhìn về phía Sophie: “Tôi đi hỗ trợ, các người chờ ở chỗ này đừng có mà đi loạn đấy.”

Dứt lời, anh ta cũng lấy súng ra, rồi nhanh chóng di chuyển về phía trước mặt.

Anh ta luôn núp ở trong bóng tối để nổ súng, hơn nữa là núp ở trên cây.

Thẩm Thi Vi thấy người thần bí rời đi, bà tức giận liếc nhìn Sophie, rồi đi về phía trước.

Mặc dù hai tay của bà đã bị trói, nhưng hai chân của bà lại không bị trói, mà sau khi người thần bí rời đi, thì sẽ không còn ai có thể ngăn bà lại.

Sophie thấy mẹ mình đi về phía trước, cô ta kéo bà lại: “Mẹ, mẹ định làm gì vậy? Trước mặt rất nguy hiểm.”

Thẩm Thi Vi lạnh lùng nhìn cô ta, bởi vì trong miệng đang bị nhét vải, nên bà không nói được gì.

Trái tim của bà đã hoàn toàn nguội lạnh, bị con gái ruột trói lại như vậy, Thẩm Thi Vi bà coi như là người mẹ vô dụng nhất trên đời này.

Sophie không dám nhìn vào mắt của Thẩm Thi Vi, cô ta cúi đầu xuống, cô ta biết mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng cô ta không có biện pháp khác, cô ta không thể quay đầu lại được.

Bây giờ đã đến mức này rồi, cô ta chỉ có thể tiếp tục sai xuống.

Cô ta đã không còn con cờ có thể sử dụng, cha của cô ta chắc chắn sẽ không giúp cô ta, cô ta chỉ có thể lợi dụng mẹ của mình.

Cô ta tin rằng chỉ cần cô ta có mẹ ở trong tay, cô ta nhất định có thể khiến cho Lê Hiểu Mạn thỏa hiệp, nhất định có thể khiến cho Tư Hạo của cô ta thỏa hiệp.

Chuyện bây giờ đã phát triển đến nước này, cô ta phải dùng Thẩm Thi Vi để sống sót.

Chỉ khi nào sống sót cô ta mới có thể có xoay mình, mới có thể có cơ hội đối phó với Lê Hiểu Mạn.

Nghĩ đến Lê Hiểu Mạn, cô ta lại dò xét bốn phía, đột nhiên, ánh mắt của cô ta bắt gặp bóng dáng Lê Hiểu Mạn đang được Khâu Đặc và Uva bảo vệ cách đó không xa.

“Lê Hiểu Mạn, quả nhiên là cô chưa chết.”

Vừa nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, cô ta lại như muốn nổi điên lên, đôi mắt dần đỏ ngầu lên, lộ ra nồng nặc sát ý và tàn nhẫn.

Thẩm Thi Vi nghe thấy ba chữ Lê Hiểu Mạn, tầm mắt của bà nhìn theo về phía đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.