Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 380: Chương 380: Uy phong, không chiến mà thắng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi giật mình, hai tay Lê Hiểu Mạn chống lên ngực anh, dùng sức đẩy anh, âm thanh lạnh lùng xen lẫn sự tức giận: “Buông… buông ra…”

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, cánh tay thon dài gắt gao ôm chặt eo cô không chịu buông ra.

Thấy cô liều mạng phản kháng, đột nhiên một tay anh đưa lên nâng cằm cô, đôi môi dán lên vành tai cô lộ ra âm thanh lạnh thấu: “Ngoan ngoãn theo anh về thành phố K, nếu không anh sẽ để cho người nhà của em mãi mãi biến mất.”

Âm thanh của anh vẫn thanh nhuận như trước nhưng hàn ý xen lẫn bên trong làm cho cả người cô run lên, đôi mắt trong suốt không thể tin nhìn anh, đôi môi lạnh lùng nhếch lên: “Anh lại uy hiếp tôi? Anh lại dùng người nhà của tôi để uy hiếp tôi? Long Tư Hạo, xem ra trước kia tôi nhìn nhầm anh rồi, anh so với ngụy quân tử càng làm tôi ghê tởm hơn.”

Đôi mắt cô hiện lên sự chán ghét dành cho anh, trái tim Long Tư Hạo như bị một quyền đánh phát đau.

Anh lạnh lùng híp mắt, bàn tay nâng cằm cô dùng sức, môi gần chút nữa thì chạm vào môi cô.

Anh nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Uy hiếp em thì thế nào? Chỉ cần có thể đạt được mục đích anh sẽ không tiếc hết thảy. Cho tới bây giờ anh không biết mình là quân tử, dù anh có ghê tởm hơn nữa thì đời này em cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh.”

Âm thanh của anh làm cho cô cảm thấy lạnh không một chút nhiệt độ.

Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu đó nói với cô, vì thế lòng cô lại liên tiếp tổn thương và đau đớn.

Ánh mắt cô vừa lạnh lùng vừa bi thống nhìn anh, anh khiến cô cảm giác xa lạ, nước mắt tuôn rơi.

Con người có thể thay đổi nhanh đến thế sao? Mới ba ngày anh lại lạnh lùng như thế, trở nên xa lạ với cô rồi.

Thấy nước mắt cô rơi, Long Tư Hạo đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô, mím môi: “Tất cả chờ sau khi trở về rồi nói.”

Dứt lời anh khom lưng bế cô lên.

Lê Hiểu Mạn ở trong lòng anh không tiếp tục vùng vẫy nữa chỉ mặt lạnh, mím chặt môi không nói gì.

Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, anh nhăn mày cũng không tiện nói.

Sau đó Long Tư Hạo đi máy bay tư nhân của mình từ thành phố H đến thành phố K, thời gian bay không tới 1h.

Cho nên hai người ngồi 1h máy bay về thành phố K, lúc này hai người vẫn không ai nói gì.

Máy bay đậu gần hoa hồng uyển.

Xuống mày bay, Lê Hiểu Mạn không chờ Long Tư Hạo đã trực tiếp đi về nhà.

Long Tư Hạo về tới nơi thì Long Tư Hạom đang thu dọn hành lý.

Anh đến phòng ngủ thấy cô đang cho đồ của cô vào vali, ánh mắt anh trầm xuống, động tác thô lỗ đá cửa phòng, lập tức tiến vào túm lấy quần áo cô đang cho vào vali lấy ra.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn chỉ cầm giấy tờ quan trọng sau đó xoay người mở cửa phòng rời đi, lúc cô mới cầm chốt cửa thì âm thanh Long Tư Hạo gầm lên sau lưng:

“Lê Hiểu Mạn…”

Lê Hiểu Mạn đang muốn vặn chốt cửa lập tức vặn ra.

Nhưng còn chưa kịp vặn thì cổ tay đã bị anh nắm chặt.

Cô cụp mắt nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình, sau đó ngước mắt lạnh lùng nhìn anh, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra buồn vui: “Buông ra.”

Long Tư Hạo không buông mà dùng sức kéo cô vào lòng mình, ôm lấy eo cô trực tiếp ngã xuống giường lớn.

Lê Hiểu Mạn cả kinh, đôi mắt mở to phẫn nộ trừng anh: “Anh muốn làm gì?”

Cô đang chuẩn bị vùng vẫy thì Long Tư Hạo đã bắt lấy hai tay cô, trầm trầm nhìn cô mấp máy môi: “Làm chuyện chúng ta hay làm.”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi dù chết cũng không muốn nhìn thấy anh, anh và Sophie thật làm tôi ghê tởm.”

Trong mắt cô đầy chán ghét làm cho anh đau đớn, anh nhìn cô tức giận nói: “Anh cứ thế khiến cho em ghê tởm vậy sao? Chỉ dựa vào mấy tấm hình mà em cho rằng anh phản bội em rồi hả? Nếu vậy có phải anh cũng lấy hình của em cho rằng em phản bội anh hay không?”

Lê Hiểu Mạn không rõ nhìn anh, lạnh lùng nói: “Long Tư Hạo, anh có ý gì?”

Long Tư Hạo trầm mặt nhìn cô, buông cô ra sau đó đứng lên cầm điện thoại gọi cho Lạc Thụy.

Anh chỉ nói một câu liền tắt, sau đó u ám nhìn cô, im lặng rất lâu mới nói: “Hiểu Hiểu, mặc kệ em có tin hay không, anh không hề phản bội em, anh biết hiện tại anh nói gì cũng vô dụng, em cho anh thời gian, anh sẽ cho em biết sự thật.”

Nghe lời anh nói, Lê Hiểu Mạn nhếch môi âm thanh lạnh lùng như cũ: “Không cần, tôi tin hay không đều chẳng hề hấn gì với anh, anh có phản bội tôi hay không không quan trọng, chúng ta không kết hôn, anh yêu ai ở cùng ai đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì tới tôi, tôi không cần biết sự thật gì cả.”

Biểu tình của cô lạnh lùng không để ý mình nói gì lại làm cho trái tim Long Tư Hạo đau như cắt.

Lúc này anh không cách nào tiếp thu được chuyện cô không thích anh, không cần anh.

Nếu cô không tin thì anh còn có thể giải thích.

Nhưng nếu cô không cần anh, không thích anh thì anh giải thích có ích gì sao?

Trong đầu anh hiện ra những tấm hình…

Là chụp cô ở cùng một chỗ với Hàn Cẩn Hy, lúc anh không ở bên cạnh mà cô còn có thể vui vẻ…

Từ từ những thứ này đều không nằm trong kiểm soát của anh lửa giận bốc lên càng cháy càng mạnh.

Sự đau đớn trong mắt anh dần biến thành lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.