Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 855: Chương 855: Vui mừng, mẹ con nhận nhau.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khi thấy Thẩm Thi Vi không để ý nguy hiểm mà bảo vệ cô, cô không chỉ chấn kinh, mà còn rung động.

Thẩm Thi Vi thấy cô càng khóc càng lớn, bà đau lòng nhìn cô, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu, sao... Làm sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn lắc đầu nhìn bà khóc, nức nở nói: “Con không sao.”

Thẩm Thi Vi cho rằng cô lo lắng cho mình, cười nhìn cô nói: “Hiểu Hiểu... Không cần lo lắng, mẹ... Không sao.”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn Thẩm Thi Vi, dù sao Thẩm Thi Vi cũng là mẹ ruột của cô, hai người huyết mạch tương liên, lớp ngăn cách giữa hai người cũng nhanh chóng tan biến.

Người không phải thánh, cho dù Thẩm Thi Vi từng làm gì, bà vẫn là mẹ ruột của cô.

Con gái phạm vào lỗi, cho dù phạm nhiều lỗi thế nào, mẹ cũng sẽ tha thứ, vậy nếu mẹ phạm lỗi mà con gái lại không tha thứ thì cũng quá không phải rồi.

Lê Hiểu Mạn giờ phút này cảm thấy, không có gì quan trọng hơn việc mẹ còn sống, cho nên cô quyết định tha thứ cho Thẩm Thi Vi, những chuyện trước kia cứ để nó tan thành mấy khói.

Cô sẽ không cố chấp nữa.

Cô đột nhiên cầm tay Thẩm Thi Vi, đôi mắt đầy nước nhìn bà chằm chằm, khẽ cắn môi, gọi: “Mẹ...”

“Hiểu Hiểu, con... Con gọi mẹ là gì?” Thẩm Thi Vi nghe tiếng mẹ thì cực kì kinh ngạc, nước mắt bắt đầy chảy ra.

Lê Hiểu Mạn đưa tay lau nước mắt cho bà, nức nở: “Mẹ, con gọi mẹ là mẹ.”

“Hiểu Hiểu, con... Cuối cùng cũng đồng ý... Nhận mẹ rồi sao?” Thẩm Thi Vi thỏa mãn nhìn cô, trong lòng vô cùng kích động và vui sướng.

Cuối cùng con gái cũng chịu nhận bà rồi.

Lê Hiểu Mạn vui sướng nhìn Thẩm Thi Vi, khóc gật đầu: “Mẹ, con xin lỗi… trước đây là do con cố chấp.”

“Không trách con, Hiểu Hiểu, mẹ... Không trách con, là mẹ... Có lỗi với con trước, con đồng ý... Tha thứ cho mẹ, gọi mẹ... Một tiếng mẹ, thì mẹ... Mẹ đã cảm thấy mỹ mãn rồi...”

Lê Hiểu Mạn đưa tay lau nước mắt, trong lòng xao động nhìn bà, giờ phút này cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cô có Long Tư Hạo vô cùng yêu cô, có con gái, lại tìm được con trai, còn có mẹ.

Cô chờ Thẩm Thi Vi ngủ rồi, mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng bệnh.

Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên, Long Dập, Lâm Mạch Mạch đều đã ở ngoài phòng bệnh, thấy cô đỏ ửng mắt đi ra, mấy người đều cùng đi lên phía trước.

“Mạn Mạn, đừng quá lo lắng, dì ngủ rồi hả?” Lâm Mạch Mạch nhìn Lê Hiểu Mạn an ủi, đưa tay lau nước mắt cho cô.

Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch vẫn luôn ở cạnh mình, trong lòng vô cùng cảm động, ôm cổ cô: “Mạch mạch, cám ơn cậu, cám ơn cậu vì đã luôn quan tâm mình, ở bên mình như vậy.”

Bởi vì ở cạnh cô, hai ngày nay Lâm Mạch Mạch đều không trở về, phải để Ngụy Tử Đình chăm sóc Tiểu Vũ Bân.

Cô bạn thân này đối xử với cô thật sự vô cùng tốt.

Những người bên cạnh cô đều đối xử rất tốt với cô, cô cực kỳ cảm ơn bọn họ.

Buông Lâm Mạch Mạch ra, khẽ cười: “Mạch Mạch, hai ngày nay phiền cậu quá, cậu đã ở đây hai ngày rồi, mẹ mình cũng đã ngủ, cậu mau về nghỉ ngơi đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu.”

Cô vừa gọi Thẩm Thi Vi là mẹ, Lâm Mạch Mạch, Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên, Long Dập đều đã nghe thấy.

Tiểu Nghiên Nghiên trừng lớn mắt, hé miệng: “Mẹ, mẹ vừa gọi bà ngoại là gì?”

Long Tư Hạo không cần hỏi cũng biết Hiểu Hiểu của anh đã tha thứ cho Thẩm Thi Vi, chấp nhận người mẹ Thẩm Thi Vi rồi.

Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, khẽ cười: “Đương nhiên là gọi mẹ rồi.”

Dứt lời, cô lại nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mạch Mạch, cậu về trước đi, mình nghĩ con trai cậu cũng nhớ cậu lắm rồi, ở đây đã có Tư Hạo, cậu cứ yên tâm.”

“Có ông chồng nam thần của cậu ở đây, mình đương nhiên yên tâm, vậy mình về trước nhé.”

Vốn Lâm Mạch Mạch còn định ở lại thêm hai ngày, cùng cô chăm sóc Thẩm Thi Vi, nhưng thấy Lê Hiểu Mạn kiên trì như vậy, đúng lúc cô cũng rất nhớ Tiểu Vũ Bân, cho nên đồng ý về trước.

Lúc cô ra khỏi bệnh viện, đi đến bên đường định lái xe về thì đột nhiên, một chiếc Ferrari dừng lại bên cạnh cô.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ người trong xe là ai, cửa xe đã bị đẩy ra, sau đó tay cô tê rần, bị một bàn tay bắt được kéo vào xe, sau đó đóng cửa, khởi động xe rời đi.

Tốc độ của người trong xe quá nhanh, chỉ dùng không tới ba giâ.

Cho nên Lâm Mạch Mạch còn chưa phản ứng kịp, đã bị kéo vào trong xe rồi.

Cả người cô đều dựa vào đùi người đàn ông đang ngồi trên ghế, mà người kia thì không an phận xoa bóp ngực cô.

Giọng nói trêu tức lập tức vang lên trên đỉnh đầu Lâm Mạch Mạch.

“Chỗ này co dãn hơn năm năm trước đấy chứ.”

Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Makch Mạch nhíu chặt mày, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, cô ngồi thẳng dậy, quăng quả đấm vào người Lăng Hàn Dạ.

Mà Lăng Hàn Dạ thì nhướng mày, một tay lái xe, một tay tiếp được quả đấm của cô, đưa lên miệng hôn khẽ, sau đó thì cắn một cái.

“A... Lăng Hàn Dạ, anh cầm tinh con chó à?”

Lâm Mạch Mạch đau đến mức nhe răng nhếch miệng, hung dữ trừng mắt với Lăng Hàn Dạ.

Sao mới ra viện cô đã gặp phải anh thế?

Cô tuyệt đối không tin đây là trùng hợp.

Nếu cô không đoán sai, nhất định là ông chồng nam thần của Hiểu Hiểu thông báo.

Lăng Hàn Dạ buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô đầy quyến rũ, nhếch miệng nói: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”

Lâm Mạch Mạch ngồi thẳng người, kìm nén sự tức giận trong lòng, nhếch môi: “Không cần, Lăng đại thiếu anh bận rộn như vậy, tôi không dám để anh đích thân đưa tôi đi, huống chi, tôi đã là phụ nữ có chồng, không tiện ngồi xe người khác giới về, nếu như bị người đàn ông của tôi thấy sẽ không tốt.”

Nghe lời của cô, Lăng Hàn Dạ nắm chặt tay lái, sau đó đạp chân ga, tăng tốc.

Khách sạn quốc tế Đế Hoa.

Đến nơi, anh xuống xe trước, sau đó nắm cổ tay Lâm Mạch Mạch, kéo cô ra ngoài.

“Lăng Hàn Dạ, buông ra.” Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ dám đưa cô tới khách sạn thì vô cùng tức giận, vũng vẫy, rồi đá anh.

Cô đi giày gót nhọn cao 5 phân, đá người chắc chắn là rất đau.

Lăng Hàn Dạ bị đá trúng hai cái thì híp mắt, lập tức vác Lâm Mạch Mạch lên vai, tiêu sái bước vào khách sạn.

Cửa khách sạn có không ít người ra vào, Lăng Hàn Dạ vác cô như vậy khiến không ít người nhìn sang.

Lâm Mạch Mạch bị khiêng ở trên vai thấy ánh mắt của nhiều người như vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Lúc này lửa giận trong ngực sắp đốt cháy cô rồi.

Cô vùng vẫy đánh vào người anh, Lăng Hàn tức giận nói: “Lăng Hàn Dạ, để tôi xuống, nếu không, anh đừng trách tôi không khách khí, anh đừng cho rằng tôi giống mấy thiếu nữ chỉ biết làm nũng của anh.”

Nhưng uy hiếp của Lâm Mạch Mạch không dùng được với Lăng Hàn Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.