Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 468: Chương 468: Xem kịch, vẻ mặt như thường (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Thanh Vinh thấy bà không có hình tượng rống to với Hoắc Nghiệp Hoằng danh vọng rất cao ở thành phố K, ông nhíu chặt mày, đi tới trước mặt Lưu Như Hoa, kéo bà qua một bên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bà: “Được rồi, có gì từ từ nói, rống to ra dáng vẻ gì, bà muốn Hạ gia chúng ta mất hết mặt mũi sao?”

“Tôi mặc kệ…” Lưu Như Hoa tức giận đỏ mắt rống to, sau đó đưa tay, tức giận không thôi chỉ Hoắc Nghiệp Hoằng, cả giận nói: “Hoắc lão gia, nếu ông còn dám nói một câu làm nhục Lâm Lâm chúng tôi, ông đừng trách tôi không khách sáo với ông, hôm nay hôn lễ này phải cử hành thuận lợi.”

Dứt lời, bà vênh váo hung hăng nhìn Hoắc Vân hy, hỏi: “Vân Hy, cháu nghe ông cháu hủy bỏ hôn lễ hay vẫn tiếp tục cử hành hôn lễ với Lâm Lâm? Cháu đừng quên, là cháu chính miệng nói muốn kết hôn với Lâm Lâm, nếu hôm nay cháu đổi ý, cháu đặt Lâm Lâm chúng tôi ở đâu? Đặt Hạ gia ở đâu? Cháu nghĩ kỹ, nếu cháu hủy bỏ hôn lễ, Lâm Lâm… nó còn có thể sống tiếp sao?”

Lưu Như Hoa vừa nói, toàn trường đều đưa mắt nhìn Hoắc Vân Hy.

Mà Hoắc Vân Hy nhíu chặt mày, môi mỏng vẫn mím như cũ, không nói gì.

Lý Tuyết Hà thấy thế, đi tới trước mặt anh ta, thấp giọng nói: “Vân Hy, con nói chuyện đi! Bây giờ phải xem quyết định của con, chỉ cần con kiên trì vẫn cử hành hôn lễ với Lâm Lâm, ông nội con sẽ không làm gì con. Có nhiều tân khách ở đây, nếu con hủy bỏ hôn lễ, không chỉ là Lâm Lâm mất mặt, toàn bộ Hạ gia cũng sẽ rất mất mặt, con nghĩ kỹ.”

Nghe Lý Tuyết Hà nói, Hoắc Vân Hy nhíu mày chặt hơn, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn ngồi ngay ngắn xem kịch.

Anh ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, Hạ Lâm và không ít tân khách cũng nhìn theo tầm mắt anh ta.

Lê Hiểu Mạn vốn sắc mặt như thường xem kịch, thấy Hoắc Vân Hy và không ít tân khách đều nhìn cô, đôi mi thanh tú hơi cau lại, rất không thích lúc này trở thành “tiêu điểm”.

Nếu đến xem kịch, cô đương nhiên muốn làm người ngoài, nhưng Hoắc Vân Hy nhìn cô như vậy, không phải khiến người khác cố ý sinh lòng hiểu lầm sao?

Như Lê Hiểu Mạn nghĩ, không ít tân khách suy đoán.

Từ khi Hoắc Nghiệp Hoằng xuất hiện, Hoắc Vân Hy không nói lời nào bảo vệ Hạ Lâm, điều này không khỏi làm rất nhiều tân khách hoài nghi có lẽ anh căn bản không vừa lòng hôn lễ này.

Tới tham gia hôn lễ trừ một vài danh môn vọng tộc, người có thân phận hiển hách ra, đương nhiên cũng có thân thích dòng chính và dòng thứ của gia tộc Hoắc thị.

Hơn một năm trước, lúc Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy kết hôn, những thân thích này đương nhiên có tham gia hôn lễ hai người.

Vì vậy những tân khách khác không biết Lê Hiểu Mạn, những thân thích này dĩ nhiên biết, thấy Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn, trong lòng bọn họ đương nhiên sẽ suy đoán nói không chừng hai người sẽ nối lại tình xưa.

Còn vợ trước Lê Hiểu Mạn tới tham gia hôn lệ chồng trước, lúc này cũng dẫn tới những thân thích này suy đoán.

Không ít thân thích đều cho rằng Lê Hiểu Mạn tới để phá hôn lễ này.

Nhưng những tân khách khác thấy Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn không lên tiếng, vẻ mặt khác nhau nhìn Hoắc Vân Hy, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, tầm mắt nghi ngờ tò mò một mực quanh quẩn trên người hai người.

“Vân Hy…” Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy vẫn nhìn Lê Hiểu Mạn, chậm chạp không thu hồi tầm mắt, cô ta bóp chặt bó hoa trong tay, đè nén tức giận trong lòng, điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta, nước mắt ủy khuất không cầm được rơi xuống.

Dáng vẻ bi thương kia làm không ít khách nữ đồng tình, nhất là thân thích Hạ gia đau lòng Hạ Lâm và tức giận không thôi.

Nghe tiếng kêu bi thương của Hạ Lâm, Hoắc Vân Hy mới thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn cô, nhíu chặt mày: “Lâm Lâm… Anh….”

Lúc này Hoắc Nghiệp Hoằng không lên tiếng nữa, mà ánh mắt sắc bén nhìn cháu trai mình Hoắc Vân Hy, sắc mặt vẫn âm trầm kinh người, nhưng khóe môi ông nổi lên nụ cười châm biếm.

Trước đó ông nói không ít lời nhục mạ Hạ Lâm, nhưng cháu trai này của ông vẫn không lên tiếng, không làm ra hành động nào bảo vệ Hạ Lâm, lấy hiểu biết của người ông này về anh ta, trong lòng anh ta căn bản không muốn kết hôn, cho nên bây giờ ông không cần ngăn cản nữa, dù sao hôm nay bọn họ không kết hôn thành.

Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy không nói hết, trong lòng càng sốt ruột, một tay kéo áo cưới, đi tới trước mặt Hoắc Vân Hy, nước mắt óng ánh nhìn anh ta: “Vân Hy, không sao, anh có lời gì cứ việc nói thẳng, nếu như… Nếu như anh không muốn… kết hôn với em, em… Em…”

Hạ Lâm cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi xuống, không lên tiếng nữa, mà là ủy khuất nhìn Hoắc Vân Hy.

Hoắc Vân Hy vốn áy náy và cảm kích cô ta, thấy cô ta ủy khuất đáng thương như vậy, sao anh ta có thể không động lòng trắc ẩn?

Nhíu chặt mày, trong đôi mắt đen xẹt qua tia nồng đậm không biết làm sao, giữa hai lông mày lướt qua vô hạn giãy giụa và do dự, môi mỏng từ đầu đến cuối mím chặt, không biết nên nói thế nào.

Anh ta không muốn kết hôn, nhưng không thể nói hủy bỏ hôn lễ làm Hạ Lâm và cả Hạ gia mất mặt.

Anh ta vốn cảm thấy thẹn với Hạ Lâm, nếu lúc này nói hủy bỏ hôn lễ, trong lòng anh ta sẽ càng thêm áy náy, cảm thấy thật có lỗi với cô ta.

Hạ Thanh Vinh một mực không lên tiếng lúc này cũng không nhìn nổi, mặc dù ông không vừa lòng con gái Hạ Lâm này, nhưng dù sao cũng là con ruột của ông, bây giờ cô ta bị ủy khuất lớn như vậy, ông cũng không thể mặc kệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.