Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 796: Chương 796: Yêu anh, rất yêu anh (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lâm Mạch Mạch nghe vậy, cô nhướn mày nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cong môi hỏi: “Nam thần thật sự bận rộn như vậy sao?”

Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn Lâm Mạch Mạch: “Hôm nay không nói chuyện của mình, nói chuyện về cậu đi.”

Lâm Mạch Mạch khẽ nâng mí mắt: “Nói về mình? Nói chuyện gì của mình?”

Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Ngụy Vũ Bân bên cạnh Lâm Mạch Mạch, rồi lại nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, cô dịu dàng cười với con gái: “Nghiên Nghiên, mẹ muốn cùng trò chuyện riêng với dì Lâm một lát, con có thể rủ anh Vũ Bân bên cạnh chúng ta đi đâu đó ngồi được không? Muốn uống gì, ăn cái gì, cứ tùy ý gọi, tuy nhiên không được phép uống cà phê.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt nhỏ: “Nhưng nơi này là quán cà phê à nha! Không uống cà phê thì uống gì?”

Lê Hiểu Mạn dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Nghiên Nghiên biết mà, nơi này ngoài cà phê ra, còn có món tráng miệng, kem ly, tiramisu, bánh mì, bánh sandwich… có rất nhiều món ăn ngon, Nghiên Nghiên có rất nhiều lựa chọn, nhưng không được phép lựa chọn cà phê, con nít uống cà phê sẽ trở thành ngu ngốc.”

Tiểu Nghiên Nghiên chưa uống cà phê bao giờ, bé vốn muốn uống, nhưng nếu mummy không cho phép, vậy bé đành gắng gượng lựa chọn món khác thôi.

“Được rồi! Vì có thể thông minh hơn, con tuyệt đối sẽ không uống cà phê.”

Tiểu Nghiên Nghiên nói với mẹ của bé, rồi nhìn về phía Ngụy Vũ Bân, bé nở nụ cười ngọt ngào với cậu: “Anh Vũ Bân, mummy của em muốn trò chuyện riêng với mẹ anh, chúng ta đi đến bàn đối diện kia đi.”

Ngụy Vũ Bân hơi nhút nhát nhìn về phía Lâm Mạch Mạch, bé không muốn đi đến bàn đối diện ngồi lắm.

Bé vô cùng dính Lâm Mạch Mạch, hơn nữa lại rất nhút nhát, với lại bé không quen tiểu Nghiên Nghiên, vì vậy không muốn ngồi sang một bên.

Lâm Mạch Mạch thấy Ngụy Vũ Bân bám chặt lấy mình, cô ấy nhìn bé, dịu dàng cười nói: “Bân Bân ngoan, con và em tiểu Nghiên Nghiên sang bên kia ngồi đi, mẹ muốn trò chuyện với dì Lê một lát.”

Tiểu Vũ Bân vẫn nhíu mày lại, không muốn qua ngồi.

Thấy vậy, tiểu Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh bé, kéo tay của bé, nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn bé cong mi cười: “Anh Vũ Bân, đi mà, chúng ta qua bên kia, chúng ta đi ăn ngon, không quấy rầy mẹ anh và mummy của em nói chuyện phiếm nữa, anh Vũ Bân anh cứ yên tâm đi, em không phải là bà ngoại sói, em sẽ không ăn thịt anh.”

Dứt lời, tiểu Nghiên Nghiên dùng sức kéo kéo Ngụy Vũ Bân, bé kéo đến lần thứ ba mới lôi Ngụy Vũ Bân ra khỏi ngực của Lâm Mạch Mạch được.

Sau đó hai tiểu bất điểm ngồi ở bàn đối diện với bàn của Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch.

Ngồi xuống, tiểu Nghiên Nghiên thành thạo gọi nhân viên phục vụ đến.

Lâm Mạch Mạch nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, thấy mặc dù bé nhỏ tuổi hơn so với Ngụy Vũ Bân, nhưng lại hiểu chuyện hơn so với tiểu Vũ Bân nhà mình, lại càng không nhút nhát, cô vô cùng hâm mộ Lê Hiểu Mạn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm và cao hứng thay cho Lê Hiểu Mạn vì có một cô con gái thông minh khôn khéo như vậy.

Cô dời tầm mắt ra khỏi người tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Vũ Bân rồi nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người tràn đầy hâm mộ: “Mạn Mạn, con gái của cậu và nam thần thật là giỏi, mình hâm mộ cậu chết đi được.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Ngụy Vũ bân, rồi lại nhìn về phía Lâm Mạch Mạch cong môi cười nói: “Vũ Bân nhà cậu cũng rất biết điều, rất lễ phép.”

Lâm Mạch Mạch mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp, nhưng cô nhanh chóng giấu đi.

Cô hơi hiếu kỳ nhìn Lê Hiểu Mạn, dò xét hỏi: “Mạn Mạn, hôm nay cậu hẹn mình ra ngoài, không phải là chỉ đơn giản gặp mình như này thôi hả?”

Nhân viên phục vụ vừa vặn đưa hai ly cà phê tới.

Lê Hiểu Mạn bưng một ly trong đó lên, sau khi uống một hớp, cô mỉm cười nhìn Lâm Mạch Mạch: “Chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, mình muốn trò chuyện với cậu, Mạch Mạch, trước kia mình có chuyện gì cũng sẽ nói với cậu, chúng ta là khuê mật tốt không có chuyện gì là không nói với nhau, vì vậy mình hy vọng cậu có thể nói thật với mình.”

Lâm Mạch Mạch hơi cau mày lại, cô ấy nhìn Lê Hiểu Mạn mím môi cười, ánh mắt hơi chút ưu thương: “Mạn Mạn, cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Số mệnh của Lâm Mạch Mạch cũng được coi là bi thảm, lúc cô ấy còn rất nhỏ, mẹ của cô ấy đã bị bệnh qua đời, cha cô ấy nói ra làm ăn, kết quả một đi không trở lại, đến nay cũng chưa từng xuất hiện.

Cô ấy là do một tay bà nội nuôi lớn, nhưng năm năm trước bà nội của cô ấy đã qua đời.

Từ nhỏ cá tính của cô ấy đã rất mạnh mẽ, cho tới bây giờ cô ấy chỉ luôn nói chuyện vui chứ không bao giờ kể chuyện buồn với bạn bè. Vì vậy, cô ấy chưa bao giờ nói về thân thế hay là chuyện nhà mình cho Lê Hiểu Mạn nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.