Sai Gả Tàn Nhan Chi Tẩy Oan Tập Lục

Chương 3: Chương 3: Cướp cô dâu




Đầu xuân, mùa muôn hoa khoe sắc. Khung Nhạc quốc cường đại hưng thịnh, kinh thành Hoán Dương hiển nhiên nơi nơi náo nhiệt, còn chưa vào thành, đã muốn nghe thấy bên trong thành âm thanh vô cùng xôn xao náo nhiệt, hai bên đường chính, còn có không ít thương nhân, dân thường thường xuyên ra vào Hoán Dương thành, rất náo nhiệt.

Gió mát quất vào mặt, tiếng chim hót mùi hoa thơm ngát, mắt thấy lập tức sẽ đến cửa thành Hoán Dương, Lý Húc vừa vui lại vừa sợ! Vui chính là bôn ba mười ngày, hữu kinh vô hiểm*, bọn họ cuối cùng đã tới rồi, sợ chính là, mặt của ba vị tiểu thư kia… Bên trong xe ngựa, một cánh tay mảnh khảnh đang ra sức bắt lấy song cửa sổ cũng không cao lắm, đáng tiếc còn chưa có đụng tới, lại vô lực buông xuống.

(*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.)

Còn thiếu chút nữa!

Trác Tình lại một lần nữa thử vươn tay phải, lần này tốt hơn một chút, đầu ngón tay có thể chạm được bệ cửa sổ, thở gấp mấy cái, Trác Tình tay trái cố gắng dùng lực chống đỡ thân thể, sau một hồi làm đi làm lại nhiều lần, cô mới miễn cưỡng làm cho chính mình ngồi thẳng thân mình.

Mồ hôi từ trên trán theo hai má chảy xuống, vết thương trên má phải đau đớn vô cùng, cũng khiến cho Trác Tình thanh tỉnh một chút.

Cô bị nhốt tại không gian nhỏ hẹp này đã muốn rất nhiều ngày, có người mỗi ngày đều sẽ cho cô ăn cơm chứa một lượng lớn thành phần thuốc an thần, mấy ngày sau đó, cô giả bộ hôn mê sâu, bọn họ đổ vào mấy hớp rồi cũng vứt đi. Đầu óc của cô bây giơ còn tính thanh tỉnh, nhưng là tay chân như cũ vô lực.

Cố Vân ở nơi nào? Các cô sau khi bị tập kích trong văn phòng, phải chăng cùng bị mang đi, nhóm người này là ai? Muốn làm gì? Địa phương nào cần chọn xe ngựa làm phương tiện giao thông? Cô hiện tại đang ở nơi nào? Trác Tình đầu óc luôn luôn thông minh nhanh chóng hoạt động, hy vọng có thể tìm được chút manh mối, đáng tiếc trong đầu xoay quanh một đống vấn đề.

Xe ngựa đang tiến lên bỗng nhiên dừng lại. Ngoài xe ngựa, một đạo giọng nam quen thuộc cung kính có chút nịnh nọt vang lên: “Đại nhân, ba vị tiểu thư Thanh gia đã đưa đến rồi, người xem…”

Cô nhận ra thanh âm này, mấy ngày nay thường xuyên vang lên ngoài xe ngựa, hắn hẳn là người thực hiện hành động bắt cóc lần này.

Hoàn cảnh bên ngoài dường như có chút ồn ào, Trác Tình cẩn thận lắng nghe, một lúc sau, một đạo giọng nam trầm thấp lạnh lùng trả lời: “Hoàng thượng đã truyền khẩu dụ, Đại tiểu thư Thanh gia lập tức tiến cung, Nhị tiểu thư đưa vào Lâu tướng phủ, Tam tiểu thư đưa vào Túc tướng quân phủ, Lý đại nhân đã khổ rồi, mời trở về đi!”

Hoàng thượng? Tiến cung?

Hiện nay trên thế giới còn có quốc gia nào còn áp dụng quân chủ? Thì ra cô đã muốn bị đưa đến Trung Quốc. Theo như cuộc đối thoại của bọn họ, cô có thể khẳng định là cùng bị trói có ba người, Cố Vân có hay không ở trong đó?

Trác Tình nín thở, tiếp tục lắng nghe.

Ngoài xe ngựa, Lý Húc lập tức khom người hành lễ, trả lời: “Đa tạ Khung đế ban ân.”

Lễ quan không có dư thừa liếc mắt nhìn Lý Húc một cái, ánh mắt đảo qua ba chiếc xe ngựa, hỏi: “Chiếc nào là xe ngựa của Đại tiểu thư Thanh gia?”

Chỉ hướng xe ngựa ở chính giữa, Lý Húc nhanh chóng trả lời: “Chính là chiếc này.”

Hai người nam tử mặc quần áo hoàng cung nhanh chóng hướng xe ngựa đi tới, dắt dây cương, nghe theo Lễ quan một tiếng: “Hồi cung!”

Đoàn người tiến cửa thành phía đông, chậm rãi bước vào.

Ngoài cửa thành, còn có hai đội người ngựa, kiến phó thức chủ (nhìn thấy người hầu thì nhận thức được chủ nhân), Lý Húc chỉ liếc mắt một cái, đã muốn biết, bên trái một thân quần áo màu lam, nhã nhặn có lễ, nhất định là người của phủ Thừa tướng, bên phải, trang phục bằng vải bố màu xám, cao lớn cường tráng, đương nhiên là gia tướng của Tướng quân phủ.

Gật đầu lấy lễ, Lý Húc cười nói: “Hai vị đại nhân, trên chiếc xe ngựa này là Nhị tiểu thư Thanh gia, chiếc xe ngựa kia là Tam tiểu thư Thanh gia.”

Phái người tiến lên dắt xe ngựa, hai người đối với Lý Húc hơi hơi chắp tay sau đó chia ra hai hướng nam bắc rời đi.

Ba chiếc xe ngựa chia nhau bị dẫn đi, tiểu binh thấp giọng hỏi: “Lý đại nhân, chúng ta bây giờ làm thế nào?”

Giơ lên roi ngựa, Lý Húc quát lớn: “Đi, suốt đêm chạy về Hạo Nguyệt quốc.”

Khung đế lại có thể ngay cả cửa cung cũng không để cho bọn họ tiến vào đã đem bọn họ đuổi đi, lại cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, đã đem hai vị tiểu thư qua loa tặng người! Song ngẫm lại cũng đúng, các nàng chính là vài món lễ vật của tiểu quốc tặng tới, chẳng lẽ còn muốn Khung Nhạc bốn phía nghênh đó, thiết yến chiêu đãi hay sao? Quay đầu lại nhìn thoáng qua ba phương hướng, xe ngựa càng lúc càng xa, Lý Húc thở dài một tiếng, ba vị tiểu thư, các ngươi tự mình cầu phúc đi… Xe ngựa lại tiếp tục chạy, tốc độ không nhanh, Trác Tình dựa lưng vào vách tường xe, chậm rãi vén lên một chút màn trúc, ánh sáng mặt trời khiến cho nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, một hồi lâu mới từ từ thích ứng, thấy rõ thế giới ngoài cửa sổ, Trác Tình không khỏi sửng sốt, đây… Đây là nơi nào!?

Cô bao lâu chưa hề nhìn thấy bầu trời xanh thẳm như vậy, trong không khí mang theo nhàn nhạt mùi cỏ xanh, hai bên đường, cây cối cao ngất mỗi một cây đều chắc chắn sum suê, hướng phía trước xe ngựa nhìn lại, Trác Tình ngẩn ra, bốn nam nhân mặc áo dài màu lam cưỡi tuấn mã đen bóng tiến về phía trước, bọn họ còn để tóc dài! Cách ăn mặc rất kỳ quặc.

Cúi đầu nhìn thấy chính mình một thân quần áo cổ đại màu đỏ, Trác Tình ẩn ẩn cảm giác được sự tình hình như không phải đơn giản là bắt cóc như vậy. Đưa tay sờ soạng một chút tóc mình, từ trên búi tóc nhẹ nhàng tháo xuống sợi dây, tóc đen? Không đúng, tóc của nàng là màu rám nắng!Hơn nữa không có dài như vậy.

Trác Tình trái tim luôn luôn bình tĩnh bỗng nhiên đập có chút nhanh, đem tay áo rộng thùng thình vén lên, trên cánh tay phải làn da trơn bóng như ngọc, Trác Tình tay bắt đầu không thể khống chế mà run run, đây không phải là thân thể của cô! Trên cánh tay phải của cô có một vết sẹo dài khoảng 10cm!

Rốt cuộc là chuyện gì xẩy ra!!

Tay Trác Tình gắt gao nắm thành quyền, cô phải tỉnh táo lại mới có thể hiểu rõ ràng, rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì!

Đáng tiếc không đợi Trác Tình tỉnh táo lại, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại một cái, thiếu chút nữa đem cô ném ra ngoài xe.

Hai bên đường, trong cây cối rậm rạp bỗng nhiên toát ra hơn một trăm người, tất cả đều là trang phục của dân thường, tuổi từ hơn mười tuổi đến mấy chục tuổi đều có, bọn họ cầm trong tay chính là… Đòn gánh cái cuốc!

Lan Tử Kì sửng sốt, trông bộ dạng bọn họ không giống như là đạo phỉ (kẻ cướp), vốn kiếm đã muốn chuẩn bị rút ra khỏi vỏ liền hoãn lại, cao giọng hỏi: “Các ngươi là ai?”

Ai ngờ nhóm người này không có trả lời, chỉ nghe một nam nhân cường tráng ở giữa mạnh mẽ hô to một tiếng: “Cướp!”

Không có bất luận cách thức hay thế trận gì, một đám người chen nhau mà lên, mắt chính là một chiếc xe ngựa dụy nhất.

Lan Tử Kì cùng ba hộ vệ lập tức rút kiếm chống đỡ, tiếc là bọn họ người thật sự rất nhiều, mấy nam nhân trèo lên xe ngựa, giơ roi bỏ chạy, nhìn thấy xe ngựa đi rồi, những người này cũng không ham chiến, bắt đầu mỗi người một ngã chạy khắp nơi, nam tử cường trán vừa rồi hô to “Cướp” một đường chạy, một mạch hô: “Trở về nói cho Lâu tướng, muốn nữ nhân của hắn trở về, để hắn tự mình tới Ngưu gia thôn!”

Nếu không phải trên mặt đất còn mấy cái cuốc, cũng không thấy bóng dáng xe ngựa, bọn họ quả thực không thể tin được, vừa rồi phát sinh một màn kia!

Tất cả giống như một trò cười!

Hộ vệ sững sờ nhìn về phía Lan Tử Kì hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Trở về bẩm báo!” Còn có thể làm gì! Lan Tử Kì vẻ mặt đau khổ, hắn chính là một tiểu hộ vệ trong phủ, Cảnh tổng quản tùy tay chỉ ra, để cho hắn đi đón người, làm sao nghĩ đến kinh thành dưới chân sẽ xuất hiện loại chuyện này!!… Chạy như điên hơn nửa giờ, xe ngựa rốt cục dừng lại, bên ngoài một mảnh ồn ào, chỉ một lúc, một đạo giọng nam xem như có lễ phép ở bên ngoài xe ngựa kêu lên: “Cô nương mời xuống xe ngựa.”

Trác Tình thầm rủa, nàng nhưng thật nghĩ muốn xuống xe ngựa, vấn đề là nàng hiện tại tay chân như nhũn ra, ngồi xuống đều khó khăn như thế nào xuống xe ngựa!

Bên trong xe thật lâu không có động tĩnh, Ngô Tư hướng một đám đại nam nhân phía sau phất tay, ý bảo bọn họ không cần ầm ĩ, người ta là cô nương luôn ở trong nhà, bọn họ ầm ĩ như vậy, sợ là bị sợ hãi đi. Ho nhẹ một tiếng, thanh thanh cổ họng, Ngô Tư tận lực phóng nhẹ thanh âm, nhỏ giọng nói: “Cô nương không cần sợ hãi, chúng ta không phải người xấu! Chính là muốn gặp Lâu tướng, mới đoạt ngươi. Nhưng là ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không thưởng tổn ngươi, nhìn thấy Lâu tướng, sẽ để ngươi đi !”

Bên trong xe ngựa lại một lần nữa im lặng, một đám người hai mặt nhìn nhau, vị tiểu thư kia không phải bị dọa hôn mê đi?

Ngay lúc Ngô Tư không biết bây giờ làm thế nào, trong xe ngựa, một giọng nữ lạnh lùng truyền đến:“Nói xong thì vào đây đỡ ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.