Khung Nhạc Hạo Nguyệt dịch quán.
Ánh sáng ấm áp, gió mát táp vào người, mộc gian giản dị cũng không lớn nhưng lại được hồng trù (lụa đỏ), nến đỏ trang trí mang đến không khí hân hoan, trong phòng có năm sáu phụ nhân, ba bốn nữ tử trẻ tuổi, Trác Tình cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thật buồn bực chính là các nàng còn không ngừng hướng trên mặt nàng tô son điểm phấn, đeo châu bảo, trong miệng còn lải nhải nói gì đó!!
Dựa theo tập tục đón dâu, Lâu Tịch Nhan tối qua cũng đã đưa nàng đến dịch quán, kỳ thật theo ý nàng căn bản không cần như thế mất công, ngày mai trực tiếp bái đường liền xong, ai ngờ Lâu Tịch Nhan bình thường cái gì cũng đều nghe ý kiến nàng lại rất kiên trì!
Cho nên nàng liền ở chỗ này! Bị một đám nói dài dòng lăn qua lăn lại!! Những người này đều là họ hàng Thanh gia dựa theo Thanh Phong cấp danh sách mời tới , các nàng đối nàng có vẻ rất quen thuộc nhưng nàng một người cũng không nhận ra!
Trước nhắm mắt lại, Trác Tình quyết định nhắm mắt làm ngơ!
“Linh nhi, tam tỷ muội nhà các ngươi, mỗi người mệnh đều tốt như vậy, ngươi ngày hôm nay may mắn gả cho Lâu tướng làm chính thê, chúng ta Thanh gia thật sự là tổ tiên tích đức!!”Phụ nhân cấp nàng chải đầu, nghe nói là nhị cô* của nàng, nghe thấy giọng điệu này chỉ biết là rất vui vẻ. ( * nhị cô: em/ chị thứ hai của bố)
“Đúng vậy, Linh nhi gả cho Lâu tướng, Phong nhi lại thành Thanh phi, thật không nghĩ tới,Thanh gia chúng ta còn có một ngày vinh quang như vậy!!”
Người kia là ai Trác Tình đã nhớ không rõ, nói chung là ở trong lòng các nàng, không phải vì nàng hoặc là Thanh Phong gả cho người tốt mà vui vẻ, chỉ bất quá là Thanh gia tỷ muội lấy chồng tốt, đủ để cuộc sống của các nàng ở Hạo Nguyệt nở mày nở mặt mà thôi.
Trác Tình cảm thấy ống tay áo bị người kéo một chút, mở mắt ra, liền thấy một nữ hài tử rất xinh đẹp đứng ở bên cạnh nàng, con mắt đánh giá nàng một thân giá y đơn giản , cười nhạo nói :”Này giá y cũng quá khó coi đi, có phải Lâu Tịch Nhan hối hận hay không?!” Nàng còn tưởng rằng sẽ có nhiều đặc sắc chứ, liền này giá y còn không bằng nhà nghèo bình thường đâu!
Nàng vẫn nghĩ ba biểu tỷ lớn lên nhiều lắm chỉ tính là thanh tú mà thôi, là do thế nhân thổi phồng lên, mới có mỹ danh “Hạo Nguyệt tam xu*” , hiện tại các nàng ngay cả mặt đều bị hủy, còn có cái gì mị lực đáng nói?! Cái kia Lâu tướng phỏng chừng cũng là một thổ bao tử (người quê mùa), chưa thấy qua mỹ nhân mới có thể thú nàng! (* Hạo Nguyệt tam xu : Hạo Nguyệt tam mỹ nhân )
Nhị cô vội vàng thấp giọng mắng :”Lệ Thục, nói bậy gì đó!” Này tiểu tổ tông, cái gì cũng có thể ăn bậy, nói sao có thể nói lung tung, tên Lâu Tịch Nhan là nàng có thể tùy ý gọi sao?! Không nói đến này giá y vì sao đơn giản, người có mắt đều nhìn ra được này chất liệu, kỹ thuật thêu, tuyệt đối đều là tinh phẩm trong tinh phẩm!!
Sớm biết rằng Lệ Thục từ nhỏ liền thường cùng tam tỷ muội Thanh gia so sánh, thế nhưng cũng phải nhìn trường hợp !!
Cẩn thận liếc mắt nhìn Trác Tình, nhị cô cười nói:”Linh nhi không nên để ý, nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện!”
Trác Tình tự nhiên sẽ không cùng một tiểu cô nương tính toán, chỉ là lỗ tai nàng thật sự sắp chịu không nổi rồi, nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản vòng ngọc còn muốn hướng trên cổ nàng đeo vào, Trác Tình lạnh giọng nói :”Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta có lời cùng Thanh Mạt nói.”
Trác Tình sắc mặt lãnh ngạnh, mọi người cho rằng nàng vì chuyện vừa rồi mà tức giận, không dám nói thêm cái gì, nhị cô cũng chỉ có thể thuận theo cười nói :”Hảo hảo hảo, các ngươi tỷ muội trò chuyện! Thế nhưng cũng đừng trò chuyện quá canh giờ, người tướng phủ đến đón dâu hẳn là cũng mau tới.”
Một đám người rốt cuộc lui ra ngoài, thế giới cũng rốt cục thanh tĩnh!
Trác Tình quay đầu nhìn lại,chỉ thấy Cố Vân ngồi ở trên bệ cửa sổ xa nhất, chân buồn chán lắc lư, trên mặt cũng là vẻ mặt không nhịn được! Quần áo đơn giản màu tím nhạt, tóc dài vẫn buộc thành đuôi ngựa ngày hôm nay rốt cục thả xuống, được bối lên cài bằng trâm phỉ thúy, này đã là trang phục hoa lệ nhất của Vân mà nàng thấy, nếu như nàng không phải ngồi ở trên bệ cửa sổ mà nói miễn cưỡng được cho là tiểu thư khuê các!
Trác Tình đứng lên, mới phát hiện trên cổ tràn đầy ngọc châu, trân châu, trên cổ tay chỉ là vòng tay liền ba bốn cái, càng miễn bàn trên đầu nàng cắm đầy kim trâm ép đến nàng không thể ngẩng đầu lên.
Bên cửa sổ truyền đến một trận cười to, Trác Tình ai oán liếc mắt nhìn Cố Vân, cười khổ nói :”Rất buồn cười có phải không?”
Thật vất vả cười xong, Cố Vân ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc nói :”Không có, rất đẹp.Chỉ là ta vốn cho rằng ngươi sẽ mặc váy trắng , dắt hắc mã vương tử đi vào giáo đường, bên người là hoa hồng, hương thơm vờn quanh, ai dè sẽ là hôn lễ như vậy, dù sao ta cũng chưa từng gặp qua, nhìn cũng được.”
Cái này gọi là đẹp?!Vân nếu như không cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều nhảy lên mà nói nàng còn có thể giả ngu tin tưởng một chút! Nhổ xuống tầng tầng châu bảo, Trác Tình tức giận đáp :”Chờ khi ngươi gả cho Túc Lăng, cũng có thể tự thể nghiệm một phen!” Cam đoan cả đời khó quên!
Cố Vân vốn tươi cười đầy mặt bỗng nhiên cứng đờ, hừ lạnh nói :”Ta cùng hắn không có khả năng!”
Chậc chậc, nghe thấy mùi thuốc súng mười phần! Trác Tình tiếp tục cười nói :”Nói không nên nói quá kiêu ngạo ! Cẩn thận cắn đến đầu lưỡi !”
Lưu loát nhảy xuống bệ cửa sổ, Cố Vân bộ dạng vẻ mặt không dám gật bừa :”Ta sở dĩ sẽ ở lại tướng quân phủ, hoàn toàn là vì kim ti bát quái bàn, nếu không ta đã rời đi!”
Kim ti bát quái bàn…..
Nhớ tới một màn quỷ dị đưa các nàng tới đây, Trác Tình đối nó cũng thập phần hứng thú, hỏi :”Có đầu mối sao?”
Đi tới bên người Trác Tình, Cố Vân cầm lấy gương đồng bên cạnh ném cho Trác Tình, hung hăng trả lời:”Đừng nói nữa, không biết ta cùng hắn có phải trời sinh bất hòa không nữa, nói không được mấy câu, nếu không phải hắn bị ta làm cho tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi chính là ta bị làm cho tức chết!”
Trác Tình không hiểu sao cả tiếp nhận gương đồng, vừa cúi đầu nhìn, cả kinh khẽ kêu một tiếng!
Những thân thích này là đang hại nàng sao? Trang điểm thành như vậy còn muốn gặp người hay không! Các nàng là muốn chờ khi Lâu Tịch Nhan vạch khăn voan trực tiếp cùng nàng ly hôi đi!!
Cũng may Cố Vân lương tâm chưa mất đúng lúc nói cho nàng, cầm lấy khăn lụa bên cạnh tẩm vào trong nước, thật vất vả mới đem được phấn son trên mặt chà sạch sẽ, Trác Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ở phân thượng Vân tương trợ đúng lúc, Trác Tình cũng không tiếp tục đùa nàng, hỏi :”Túc Lăng ngày hôm nay hẳn cũng tới đi?!”
Cố Vân lắc đầu trả lời :”Không biết, lúc ta xuất môn, nghe nói Yến Hoằng Thiêm triệu gấp hắn vào cung, phỏng chừng tối nay sẽ tới đi!”
Hai người tán gẫu, nhị cô thanh âm lực mười phần xuyên thấu lần nữa vang lên :”Linh nhi, tiểu Phong……không phải, là Thanh phi nương nương sai người đưa tới hạ lễ!”
Thanh Phong? Trác Tình cùng Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, Trác Tình mới thấp giọng nói :”Vào đi.”
Cửa chậm rãi mở, tiến vào là một nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất dịu dàng nhã nhặn lịch sự làm cho người ta trước mắt sáng ngời, phía sau nàng, đứng hai nam tử mặc đồ thái giám trong tay cầm hai cái khay được đậy bằng lụa đỏ.
“Tham kiến phu nhân.”Nữ tử hơi cúi đầu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra ý vị thanh nhã.
Trác Tình đối nàng ấn tượng cũng không tệ lắm, cười nói hỏi :”Ngươi là?”
Nữ tử ôn nhu trả lời :”Nô tỳ Phục Linh, là thiếp thân nữ quan của Thanh phi nương nương . Đây là Ngọc như ý nương nương cố ý vì phu nhân chọn, cầu chúc phu nhân cùng Lâu tướng trăm năm hảo hợp, như ý an khang.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng vạch ra khăn lụa trên khay, hai khối ngọc phỉ thúy hơn một thước, điêu khắc thành kiểu dáng như ý bỗng nhiên hiện ra, kia nhàn nhạt oánh nhuận quang hoa, chất ngọc xanh biếc trong sáng cũng đã lộ rõ giá trị của chúng.
Trác Tình cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể trả lời :”Thay ta cảm ơn nàng.”
Nam tử đem ngọc như ý đặt ở trên bàn liền lui ra ngoài, người nữ tử tên là Phục Linh liếc mắt nhìn Cố Vân bên cạnh Trác Tình một cái, mới tiến lên một bước, từ bên hông xuất ra một khối khăn tay bao quanh cái gì đó đưa tới trong tay Trác Tình, thấp giọng nói :”Còn có cái này, thỉnh phu nhân nhất thiết phải nhận lấy.”
“Đây là?” Trác Tình cách khăn tay sờ soạng một chút, xúc cảm như là một khối lệnh bài.
“Đây là lệnh bài Thanh Phong điện, nếu ngài muốn cấp nương nương truyền tin hoặc muốn tiến cung gặp nương nương, cầm lấy lệnh bài này, mỗi ngày giờ thân tới giờ dậu (15h-19h)có thể từ Bắc môn(cửa bắc) vào cung.” Nói xong nữ tử cũng không ở lại, hơi cúi người lui ra ngoài.
Trác Tình mở khăn tay, bên trong xác thực là một khối thanh đồng tạo thành lệnh bài, mặt trước là một chữ Lệnh (令), mặt sau là một đóa hoa cúc nở rộ, ở giữa khắc một chữ Thanh nho nhỏ.
Đem lệnh bài cất hảo, lúc nhìn về phía Cố Vân chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm cái gì đó trên tay nàng đến xuất thần, Trác Tình hỏi :”Đang suy nghĩ cái gì?”
Chậm rãi ngẩng đầu, Cố Vân lắc đầu cười nói :”Ta đang suy nghĩ, là nữ tử như thế nào có thể ở dưới tình huống tứ cố vô thân dùng thời gian nửa năm bước lên địa vị như ngày hôm nay?!”
Nàng chưa có gặp qua Thanh Phong, chỉ là thỉnh thoảng đề cập đến một hai câu, vốn cũng không có để ở trong lòng, hôm nay xem ra cũng nhịn không được nổi lên hiếu kỳ!
Trác Tình mỉm cười :”Có cơ hội ta mang ngươi tiến cung gặp nàng đi.”
Cố Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu trả lời :”Ừ, Nhưng mà…..”
Bỗng nhiên, một hồi tiếng pháo vang lên, ầm ĩ ngay cả nói đều nghe không rõ ràng lắm, Cố Vân nhún nhún vai, ngậm miệng, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng.
“Linh nhi Linh nhi!!” Một đám người vừa đi ra ngoài không lâu lại toàn bộ vọt đến :”Nhanh nhanh , người đón dâu đến.”
“Không ngờ Lâu tướng cư nhiên tự mình đến đây đón dâu! Trời ạ! Linh nhi ngươi thật là hảo phúc khí!!” Nhị cô trên mặt hưng phấn khi nhìn đến khuôn mặt Trác Tình đã tẩy hết son phấn thì thoáng cái sụp đổ, vội la lên :”Linh nhi,ngươi sao bộ dạng thế này?!” Vừa rồi giúp nàng trang điểm giống như tiên nữ, thế nào mới đi một hồi công sức lăn qua lăn lại liền thành như vậy?!
Mắt thấy nàng ta lại muốn đem son phấn hướng trên mặt mình xoa, Trác Tình vội vàng nói :”Không phải không kịp rồi sao?”
Ngoài cửa thanh âm tiếng pháo không ngừng vang lên, tiếng chiêng tiếng trống , Nhị cô cũng chỉ có thể để mặc như thế, ồn ào kêu lên :”Đúng rồi, đúng rồi ! Khăn voan khăn voan!” Dù sao lúc Lâu Tịch Nhan vạch khăn voan cũng là buổi tối, cảnh tối lửa tắt đèn hắn phỏng chừng cũng thấy không rõ đi!!
Ngay từ đầu Trác Tình chọn lựa khăn voan chính là bán trong suốt, cho dù đội lên , mông lung cũng có thể thấy đường, không đến mức tối đen không nhìn thấy gì!
Khăn voan đội lên, một đám người liền vây quanh nàng đi ra ngoài, Trác Tình buồn bực :”Đi đâu?!”
Nhị cô vừa kéo nàng đi về phía trước vừa nói :”Lâu tướng không phải nói muốn lấy tập tục cưới hỏi truyền thống thú ngươi vào cửa sao, hiện tại đương nhiên là đưa ngươi xuất môn!” Lại nói, nha đầu này mệnh thật đúng là tốt!
Là như vậy sao?! Trác Tình chỉ có thể theo đoàn người đi ra ngoài, dù sao nàng cũng không hiểu!
Càng tới gần cửa dịch quán, tiếng pháo càng lớn, còn có tiếng chiêng trống, thật vất vả đi tới cửa, Trác Tình trợn tròn mắt!
Vụn pháo đỏ rơi đầy đất, kiệu hoa phi thường lớn, cư nhiên là tám người khiêng kiệu! Gia phó tướng phủ ít nhất cũng hơn trăm người thân mặc hồng sam, gần như đem dịch quán không lớn vây quanh, kinh khủng nhất cũng không phải những cái này, mà là phóng nhãn nhìn qua tất cả đều là người!!
Tại sao có thể như vậy, nàng nhớ kỹ dịch quán hình như ở ngoại thành kinh đô, sao có nhiều người như vậy!!
Đang lúc Trác Tình mực trừng khẩu ngốc, một đạo giọng nam quen thuộc cười lớn nói :”Phu nhân hữu lễ.”
Trác Tình phục hồi lại tinh thần, nhìn nam nhân trước mặt hướng nàng thật sâu cúi chào, không khỏi sửng sốt.
Hôm nay Lâu Tịch Nhan mặc hồng y mãng bào, bạch ngọc tử quan, cả người thoạt nhìn rất phấn chấn, càng thêm tuấn tú, trên mặt là nụ cười ôn nhuận không đổi, giữa trán vui mừng biểu hiện hắn tâm tình vô cùng tốt!
Hắn chính là Lâu Tịch Nhan ?! Qủa nhiên khí vũ hiên ngang, ôn nhuận như ngọc!! Lệ Thục bên cạnh Trác Tình chỉ cảm thấy tim đập nhanh, tựa như có một tiểu thỏ tử sẽ từ trong tim nhảy ra giống nhau!!Thanh Linh đây là cái vận cứt chó gì, loại chuyện tốt này cư nhiên đều để nàng đụng phải ! Hừ!
Đập vào mắt đều là người!!Trác Tình chịu không nổi tiến lên một chút, nắm lấy cánh tay Lâu Tịch Nhan, ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng nói :”Được rồi được rồi, tấm lòng tấm lòng là được, sao nhiều người như vậy a! Đi nhanh đi.”
Lâu Tịch Nhan cười ha hả, cố ý trêu ghẹo nói :”Phu nhân so với vi phu còn nóng ruột !” Kỳ thật chính hắn cũng thật không ngờ những .. dân chúng này để xem náo nhiệt, cư nhiên từ tướng phủ một đường đến dịch quán, người còn ngày càng nhiều!!
Cách khăn voan, Lâu Tịch Nhan tuy là không thấy rõ biểu tình của nàng, Trác Tình vẫn là hung hăng trừng hắn một cái, thấp giọng mắng :”Lâu Tịch Nhan, ít dong dài, đi mau.”
Được rồi, phu nhân cũng đã ra lệnh, hắn không dám không nghe a! Bỏ bớt đi lễ tiết đón dâu phức tạp, Lâu Tịch Nhan nắm tay Trác Tình đem nàng đưa đến trước kiệu hoa, Trác Tình đang chuẩn bị chui vào kiệu, nhị cô lại bỗng nhiên bắt được cánh tay nàng, đem một chén cơm nhỏ đưa đến trước mặt nàng, vội nói :”Chờ một chút, ăn một ngụm cơm nhà mẹ đẻ, không quên dưỡng dục chi ân.”
Nói xong nhẹ nhàng nhấc lên khăn voan, đem một ngụm cơm đưa đến bên miệng Trác Tình.
Này lại là tập tục gì a! Để có thể sớm một chút trốn vào trong kiệu, Trác Tình quản không được nhiều như vậy, một ngụm cơm tẻ nuốt vào, nghĩ thầm cuối cùng cũng hoàn thành đi!!
Ai ngờ lúc này kia mấy người tam cô lục bà bỗng nhiên đồng loạt tiến lên, ôm nàng khóc , không đúng , là gào thét !
Nhìn về phía Lâu Tịch Nhan đã kỵ lên ngựa, hắn quay đầu hướng nàng cho một cái biểu tình bất lực,người nhà mẹ đẻ tống giá, khóc là một loại lễ nghi, hắn cũng không thể bảo các nàng đừng khóc a!
Trác Tình đầu đầy hắc tuyến, được rồi đi! Ngay khi nàng sắp bạo phát, một đạo giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên :”Được rồi, đừng làm trễ canh giờ, đi thôi!” Đồng thời, nàng cũng cảm giác được bên người tam cô lục bà bị Cố Vân kéo ra hơn mấy thước, Trác Tình nhân cơ hội lập tức hướng trong kiệu hoa chui vào!
“Khởi kiệu!”
Một tiếng thét to, Trác Tình lăn qua lăn lại một buổi sáng cuối cùng cũng có thể bước trên đường đến tướng phủ.
Trác Tình ai thán một tiếng, này cũng là một khảo nghiệm !