Sai Gả Tàn Nhan Chi Tẩy Oan Tập Lục

Chương 74: Chương 74: Nơi cất giấu hoàng kim




Cố Vân đi vào Lãm Nguyệt lâu liền thấy Trác Tình đầu tóc rối tung, tay chống má, vẻ mặt mệt mỏi nhìn nàng, Cố Vân ngồi xuống trước bàn đá trêu chọc nói :”Tối hôm qua lại không ngủ ngon.”

“Ừ.” Vốn cho rằng nàng sẽ phản bác, ai biết Trác Tình nghiêm túc gật đầu kêu lên :”Những ngày tiếp theo, ta nghĩ mình sẽ qua rất đặc sắc.” Trích Tinh Các cách Lãm Nguyệt Lâu gần như thế, cùng vị công chúa kia chỉ sợ là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thực sự là không được tự nhiên, nàng còn không thể dọn đi, vứt bỏ Lâu Tịch Nhan không để ý, ai….

Cố Vân nhẹ nhướng mi, ngạc nhiên nói :”Ta bỏ lỡ cái gì sao?” Không phải tối hôm qua mới ngọt ngào nói muốn kết hôn, sáng sớm liền thay đổi?

Trác Tình lắc đầu, nhìn về Trích Tinh Các bên cạnh cười nói :”Không có bỏ lỡ, trò hay chính là mới bắt đầu a!”

Theo tầm mắt nàng nhìn lại, thì ra là trước Trích Tinh Các đứng bốn nam tử cao ngất bên hông mang trường kiếm, ngoài cửa phòng còn có hai tiểu cô nương mặc trang phục nha hoàn đứng canh giữ. Nhíu mày Cố Vân hỏi :”Tình huống gì đây?”

Trác Tình cười mỉa nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói :”Một lời khó nói hết, nói đơn giản chính là công chúa Khung Nhạc thầm mến Lâu Tịch Nhan, nghe nói hắn muốn kết hôn ở trong cung tự sát được cứu xuống , thái hậu muốn bắt Lâu Tịch Nhan cưới nữ nhi nàng, bị cự tuyệt liền an bài công chúa đến tướng phủ tĩnh dưỡng, phỏng chừng là chuẩn bị một chiêu gần quan được ban lộc, hoặc là gạo nấu thành cơm các loại tiết mục đi.”

Nghe xong Cố Vân cười ha ha :”Ý tứ chính là ngươi có tình địch!”

Cố Vân cười đến khoa trương, Trác Tình cũng nhịn không được thấp giọng cười rộ lên :”Xem như là thế đi.” Lần đầu tiên yêu một người, ai ngờ đến còn bị đâm ngang (gây trở ngại~ phá đám), phỏng chừng là tránh không được một phen khó khăn .

Trác Tình tươi cười mang theo một tia nhàn nhạt đau khổ, Cố Vân thoải mái nói :”Lâu Tịch Nhan ưu tú như thế, ngươi có tình địch là bình thường, quan trọng là thái độ của hắn .”

Trác Tình gật đầu, tự mình giải đáp nói :”Hắn nói, hắn chỉ biết có một thê tử, hiện tại xem ra hẳn là ta đi.”

“Vậy đi, bất quá ngươi vẫn là muốn cẩn thận chút, vì yêu thành hận sức mạnh lớn đến làm cho người ta sợ hãi.” Nàng đã gặp qua nhiều án tử như vậy, yêu càng sâu ngược lại hận lại càng lớn , nhất là đối phương lại là một công chúa , nàng có chút lo lắng cho Tình.

“Ta sẽ.” Nhẹ giọng cười, không muốn để Cố Vân vì mình lo lắng, Trác Tình hỏi :”Ngươi hôm nay tới tìm ta có phải hay không vụ án có tiến triển mới ?”

“Ừ.” Móc ra tờ giấy hôm qua Khúc Tâm giao cho nàng, Cố Vân đưa tới trước mặt nàng, Trác Tình nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu nghi hoặc hỏi :“Đây là cái gì?”

Cũng không phải nàng muốn hỏi loại vấn đề ngu ngốc này thế nhưng hé ra trang giấy đầy chữ :”Tiền tiền hậu hậu tả tả hữu hữu.” Cùng vụ án có quan hệ gì.

Cố Vân giải thích nói:”Theo Khúc Tâm nói đây là thứ Dương Lục những năm gần đây cất kỹ , ta mới có thể nghĩ cùng hoàng kim án có liên quan, thế nhưng ta không rõ nhưng chữ này đại biểu ý nghĩa gì, muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.”

Lần nữa chăm chú nhìn trang giấy trong tay, hy vọng có thể tìm ra quy luật kết quả vẫn là mờ mịt, Trác Tình lắc đầu :”Ta cũng không rõ, buổi tối ta sẽ hảo hảo nghiên cứu đi, ngươi chừng nào thì đi đến hang động kia.”

“Một lát nữa sẽ đi.” Nàng cùng Đan Ngự Lam bọn họ hẹn chính ngọ (12 giờ ) gặp ở trước Ứng Thiên phủ.

“Ta cũng đi.” Vừa nói Trác Tình vừa nhanh nhẹn đem tóc dài kết thành bím tóc dài, Cố Vân cười khẽ:”Ngươi xác định ở loại thời khác đặc biệt này còn muốn nơi nơi chạy loạn?” Người ta đều dồn ép đến trong nhà rồi.

Trác Tình trừng mắt hừ lạnh nói :”Lẽ nào ta phải lưu lại cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ? Ta cũng không rảnh rỗi như vậy.”

Lôi kéo Cố Vân hai người vội vã ra tướng phủ.

………….. …………….. …………………

Trác Tình Cố Vân cùng Đan Ngự Lam ở dưới sự dẫn dắt của Ngạo Thiên , đoàn người chạy tới vùng ngoại ô, ở ngoài động kiểm tra một lần các cửa động, quả nhiênvị trí Khúc Trạch là nơi thuận tiện nhất ra vào hang động.

Ở ngoài động không có phát hiện gì, mấy người liền đi vào trong động, trong hang động bốn phương tám hướng , thế nhưng đều là đường nhỏ chật hẹp, hang động chỗ sâu nhất có một bãi đất lớn, bên trong ẩm ướt, trên vách còn thỉnh thoảng có nước chảy ra, có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy, nhìn kỹ thì thấy bên cạnh hang động chính là một mạch nước ngầm ( sông ngầm ) rộng khoảng bảy tám mét.

Cố Vân ngồi xổm xuống bên bờ sông, khẽ đập hòn đá cứng rắn bên bờ sông, híp mắt nhìn về phía cát đá thật nhỏ dưới đáy sông , ở trong huyệt động cũng có thể tìm được hòn đá nhỏ như vậy, nắm lên một ít ở trong tay khẽ văn,lúc hòn đá phát ra tiếng va chạm ở trong tay từ từ vỡ vụn, Cố Vân nhìn bột phấn trong tay, thấp giọng kêu lên :”Các ngươi nhìn xem.”

Nghe tiếng kêu của nàng, đoàn người đều đi qua, liền thấy nàng ngồi xổm trước một đống đất cát , nghiêm túc nhìn chằm chằm hòn đá trong tay, Kiền Kinh không hiểu hỏi :”Một ít cát đá mà thôi, có vấn đề gì ?”

Hắn ở trong lao vẫn nghe nói đến cái này nữ tử Thanh Mạt lợi hại như thế nào, liền ngay cả Ngạo Thiên luôn luôn chẳng thèm để ý đến bất luận kẻ nào cũng đối nàng biểu lộ ra bội phục, hắn ngày hôm nay mới cùng đi chính là muốn nhìn là như thế nào xử án nhập thần, thế nhưng này một đống cát đá có thể có chỗ nào đáng nghi?

Phủi vụn cát trong tay, Cố Vân chỉ vào tầng đất cát trong lòng sông trả lời :”Vấn đề là ở nơi này hang động là do sự ăn mòn nham thạch của dòng nước tạo thành, không nên có loại cát đá nhỏ như vậy tồn tại, hơn nữa thoạt nhìn còn không ít.”

“Ý ngươi là những cát đá này là có người cố ý chuyển vào.” Đan Ngự Lam híp mắt nhìn lại, ánh sáng mặc dù không tốt lắm thế nhưng cũng có thể nhìn thấy vùng nước này so với khúc sông bên trước cửa động muốn cao hơn nhiều.

Nhìn kỹ lại, xác thực như lời Cố Vân , cái này dòng sông có rất nhiều cát đá nhỏ, rõ ràng cùng thượng du có khác nhau.Kiền Kinh ngồi xổm xuống bên bờ sông lẩm bẩm :”Hang động hẻo lánh như thế, chuyển cát đá vào làm gì ?”

Cố Vân trong lòng đã mơ hồ hiểu ngọn nguồn sự việc, cười nói :”Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, lúc đó nhiều người như vậy tìm kiếm cư nhiên không có tìm được xe ngựa vận chuyển hoàng kim, trên đời này không có chuyện không cánh mà bay, tất cả đều có thủ thuật che mắt.”

Bên cạnh dòng nước chảy róc rách khiến Trác Tình ánh mắt sáng ngời trả lời :“Ở đây mạch nước ngầm dồi dào, hệ thống nước lại nhiều bản thân chính là một nơi giấu hoàng kim tốt nhất.”

Cố Vân gật đầu :”Đúng, chỉ cần đem hoàng kim đổ vào mạch nước ngầm, dùng cát đá vùi lấp, đợi cho mọi chuyện qua đi lại đem hoàng kim đào ra chở đi, tự nhiên là thần không biết quỷ không hay. Lúc trước thấy vết bánh xe cũng không phải vết tích hoàng kim vận chuyển ra ngoài lưu lại mà là vết tích do vận chuyển cát đá vào trong động.”

Đan Ngự Lam ngồi xổm xuống nắm lên một nắm cát ,lại cảm thấy xúc cảm mềm mại, nàng phân tích có lẽ có chút đạo lý , như vậy là có thể giải thích hoàng kim là làm sao dưới sự truy tìm của mọi người không cánh mà bay, thế nhưng chứng cứ đâu?

Kiền Kinh hiển nhiên cũng cùng hắn suy nghĩ như nhau, quay đầu lại nói :”Ngươi chỉ suy đoán mà thôi, xem như là thực sự ,đều đã ba năm hoàng kim sớm đã được chở đi, một ít cát nhỏ căn bản không chứng minh được ý kiến của ngươi.”

Cố Vân còn không có mở miệng đã chui qua lỗ nhỏ bên cạnh, ở hạ du quan sát một phen , Trác Tình cười nói :”Kia cũng chưa chắc. Nhiều hoàng kim như vậy muốn đổ xuống mạch nước ngầm không có khả năng đào lên được sạch sẽ, mà mạch nước ngầm này dòng nước dồi dào , một ít khối vàng nhỏ sẽ theo dòng nước xuống phía dưới hạ du, hiện tại hẳn còn có thể tìm được một ít.”

Kiền Kinh vỗ đùi kêu lên :”Hiện tại xuống nước kiểm tra liền biết có hay không có hoàng kim!”

Trác Tình lập tức gật đầu, mỉm cười nhìn Kiền Kinh trả lời :”Ta cũng có ý như vậy.”

Nàng đây là cái gì ánh mắt…Khiến người ta nổi da gà, Kiền Kinh khẽ nói :“Ngươi không phải là bảo ta xuống phía dưới đi?”

Trác Tình hai tay hoàn ngực, khóe môi dương lên, hừ lạnh :”Lẽ nào ta đi?”

“…….”

Mạch nước ngầm lạnh lẽo, không chỉ nói nữ tử chính là nam tử cường tráng cũng không nhất định ở được bao lâu, Kiền Kinh biết mình biết rõ rồi còn hỏi , ngượng ngùng bĩu môi, chậm rãi cởi bỏ áo khoác , cởi giầy…

“Phốc phốc !”

Kiền Kinh còn đang lề mề, chỉ nghe thấy thanh âm bọt nước bắn lên, Ngạo Thiên thân ảnh đen như mực đã nhảy vào lòng sông.

Kiền Kinh quần áo giày đều cởi rồi, đứng ở bên bờ có vẻ có chút xấu hổ, Trác Tình khinh bỉ liếc mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung ở thân ảnh hắc y nhân giữa dòng sông kia.

Hiện tại mặc quần áo liền quá mất mặt, Kiền Kinh ho nhẹ một tiếng , xấu hổ nói :”Ta kỹ năng bơi tương đối tốt, vùng hạ du, ta đi tìm xem .”

Không ai để ý đến hắn , Kiền Kinh nhanh như chớp đi qua lỗ nhỏ, liền nhảy vào giữa hạ du.

Ngạo Thiên ở trong nước lặn thật lâu mới trồi lên mặt nước, Cố Vân vội hỏi :“Thế nào?”

Ngạo Thiên sắc mặt tối lại, không nói gì chỉ là im lặng lắc đầu.

Trác Tình Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ các nàng nghĩ sai rồi?

Đan Ngự Lam nhưng bộ dáng rất tự tin nói :”Sẽ tìm ra , trong khe hang tương đối dễ lưu lại hoàng kim.”

Ngạo Thiên lần nữa lặn xuống lòng sông, hắc y ở giữa gợn nước gần như không thấy thân ảnh hắn ở nơi nào, cũng may mái tóc bạc phản xạ ra chút tia sáng, còn có thể biết rõ vị trí của hắn.

Lần này thời gian càng lâu, lúc Trác Tình có chút lo lắng hắn xẩy ra cái gì ngoài ý muốn, Ngạo Thiên rốt cục lần nữa xuất hiện.

“Tìm được rồi sao?”

Ngạo Thiên thở hổn hển, không có trả lời, chỉ là đem được thứ gì đó vừa dưới cát tìm được giơ lên .

Rửa sạch một lớp màu cam qua đi, là tiếng kim loại va chạm, mấy người vây tới vừa nhìn , quả nhiên là một góc của khối vàng . Này khối vàng hẳn là lúc đổ xuống lòng sông bị đè ép vỡ vụn.

Đan Ngự Lam cẩn thận kiểm tra bề ngoài khối vàng, ở một góc thấy được nửa chữ quan, hẳn là quan ngân ấn trạc ( con dấu) .Xem xét khối vàng, Đan Ngự Lam nhìn về phía Cố Vân nói rằng :”Qủa nhiên có hoàng kim, hơn nữa là quan ngân *, suy đoán của ngươi hẳn là đúng.” (* quan = quan viên hoặc nhà nước , chắc ý ở đây là chỉ bạc của nhà nước ~ ngân khố )

Lúc trước quả nhiên là dùng cách như vậy đem hoàng kim giấu ở mạch nước ngầm!

“Uy, các ngươi mau tới đây, xem ta tìm được cái gì này!” Mấy người còn đang nghiên cứu khối vàng, thanh âm hưng phấn của Kiền Kinh từ hạ du truyền đến.

Mấy người chạy tới hạ du, liền thấy Kiền Kinh cười đến vui vẻ giơ lên đĩnh vàng sáng loáng, hét lớn:”Năm mươi lượng vàng a.” Nghĩ không ra mạch nước ngầm thật là có vàng, đem đĩnh vàng đặt ở bên bờ, Kiền Kinh hưng phấn cười nói :”Ở đây nước so với phía trước trong hơn, hẳn là còn có thể có hoàng kim, ta tìm tiếp xem.”

Mạch nước ngầm nước lạnh lẽo, hắn ở trong nước ngây người lâu như vậy, vẻ mặt đã có chút tím tái, nhìn hắn lại muốn lặn xuống, Trác Tình lên tiếng :”Không cần, những cái này cũng đủ chứng minh rồi, ngươi đi lên đi.”

Kiền Kinh trợn to mắt, không cam lòng trả lời :”Có hoàng kim không lấy, quá đáng tiếc đi.” Năm mươi lượng vàng đó, hắn phải bắt mấy người mới có năm mươi lượng vàng a!!

Nói xong, hắn lại muốn lặn xuống , Trác Tình tức giận đến gần chết , gầm nhẹ nói :”Kiền Kinh ! Ngươi muốn tiền không muốn sống nữa !Này vàng đều là quan ngân, mò được cũng không phải của ngươi, ngươi mau lên cho ta.” Nói hết hắn cư nhiên còn không chịu lên bờ, là có bao nhiêu yêu tiền !!

Vừa nghe hoàng kim còn phải nộp lên trên, Kiền Kinh thất vọng bĩu môi, rốt cục bơi vào bờ.

Đan Ngự Lam nhặt lên đĩnh vàng Kiền Kinh tìm được, này khối vàng khá toàn vẹn, có thể thấy phía dưới rõ ràng có ấn trạc ”Quốc khố quan ngân”, này đĩnh vàng xác thực là hoàng kim lúc trước bị mất.

Đem vàng nắm trong tay, Đan Ngự Lam thanh âm hơi trầm xuống, chậm rãi nói :”Đã có đầu mối hoàng kim án, ta lập tức báo lên triều đình, một lần nữa tra rõ vụ án.”

Với chuyện này, trong triều lại trải qua một phen sóng gió.

……. ……. …… …… …….

Đan Ngự Lam trở về viết bản tấu, Túc Vũ hình như lúc luyện binh bị thương, Cố Vân cũng hồi tướng quân phủ đi, Trác Tình buồn chán trở về tướng phủ, thời gian còn sớm, Trác Tình chuẩn bị quay về Lãm Nguyệt Lâu ngủ bù.

Đi ở trên đường nhỏ tướng phủ, bên tai mơ hồ vang lên tiếng đàn du dương, so với đàn tranh càng trầm thêm một chút, trầm bỗng mà êm tai, giống như một đôi tay dịu dàng nhẹ vỗ về linh hồn con người, giữa tiếng đàn giống như có một loại sức mạnh trấn an lòng người, Trác Tình không hiểu tiếng đàn, cũng không sở trường về âm luật, nhưng cũng bị tiếng đàn này làm cho say mê, bước chân không tự giác hướng nơi phát ra tiếng đàn đi đến.

Tiếng đàn là từ trong viện Lâu Tịch Vũ truyền đến, nghĩ không ra Lâu Tịch Vũ cư nhiên có như vậy cầm nghệ, quả nhiên là danh môn thiên kim, nàng ngược lại thật sự bội phục nàng ta.

Trác Tình cũng là lần đầu tiên đi vào viện của Lâu Tịch Vũ, trong viện khắp nơi đều trồng hoa đỗ quyên, vẫn đang là mùa hoa nở, hoa đẹp hương thơm tràn ngập trong đình viện.

Trong viện có một lương đình nghĩ mát lớn, xung quanh lụa trắng lay động , mơ hồ có thể thấy thân ảnh xinh đẹp của Lâu Tịch Vũ, Trác Tình cười thầm, này tiểu nha đầu còn thật cố gắng tạo không khí, như vậy nhìn lại tuyệt không nghĩ bộ dạng nàng bình thường ồn ào ngang ngược, còn rất có khí chất đâu.

Lại gần vừa nhìn mới phát hiện trước lương đình còn có một thân ảnh bạch y , hắn đưa lưng về phía nàng, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, tự nhiên mà phóng khoáng ngồi dưới đất, trên đầu gối đặt một cây đàn cổ màu đỏ sậm, mười ngón tay thon dài lướt trên huyền cầm, tiếng nhạc du dương vang lên, thì ra người đánh đàn là hắn!

Mặc bạch y, chỉ là một bóng lưng cũng đã biểu hiện ra khí chất thản nhiên sạch sẽ, nhìn không thấy tướng mạo , Trác Tình cũng đã ở trong lòng phán đoán , người này nhất định là người đạm mạc an nhiên,phong nhã thoát tục, không hiểu sao nàng chính là có loại cảm giác này.

Hắn là người trong tướng phủ sao?

Trong tướng phủ cư nhiên còn có này nhân vật , hắn ..là ai?

( ta muốn thay đổi cách xưng hô của Trác Tình với Lâu Tịch Nhan .ta cũng không biết có hợp tính cách Trác Tình hay không nhưng ta thấy như thế sẽ thân mật hơn…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.