“Tô Mộc Phong?”
Chính giữa trưa, dưới lầu trên đường lớn ồn ào vô cùng náo nhiệt, thế nhưng hắn lại dễ nhận thấy nhất, bạch y ở giữa phố xá sầm uất có vẻ phá lệ chói mắt, bước đi chậm rãi, tựa hồ tất cả tiếng động ồn ào đều không gần được người hắn,không ít người đều hướng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, thế nhưng kia khí chất đạm mạc xa cách lại làm cho người ta không tự giác cảm thấy không dám thân cận.
Theo tầm mắt Trác Tình nhìn lại, Lâu Tịch Nhan rất dễ thấy được thân ảnh cao to của Tô Mộc Phong.
“Chàng cùng hắn quen thuộc sao?” Trác Tình nhìn chằm chằm Tô Mộc Phong dưới lầu, nhẹ giọng hỏi.
Khẽ lắc đầu, Lâu Tịch Nhan cũng nhìn chăm chú nam tử dưới lầu khoan thai bước đi giữa biển người, nhàn nhạt trả lời :”Ta cùng với Tô gia chủ Tô lão gia xem như là chỗ quen biết , lúc còn trẻ, hắn cũng từng dạy ta cầm nghệ. Tô Mộc Phong là một trong những hài tử Tô gia có trình độ âm nhạc tốt nhất, sáu năm trước ở trên lễ mừng một khúc phượng hoàn sào , khiến hắn vang danh thiên hạ, rất nhiều người ngưỡng mộ muốn bái sư, thế nhưng hắn chưa bao giờ thu đồ đệ, thông thường đều chỉ là chỉ điểm một ít, sẽ không ở nhà ai giảng dạy vượt trên thập(mười) khóa, lại càng không chỉ điểm cho người nào hai lần! Tuy rằng như vậy, nhưng những danh môn cầu hắn giảng dạy vẫn như cũ nhiều không kể xiết, lần nay ta có thể thỉnh hắn đến giáo Tịch Vũ cũng tốn không ít công phu.”
“Nói như vậy, người hắn đã dạy rất nhiều ?” Khó trách hắn chỉ dạy Tịch Vũ 4 khóa liền rời đi, dường như những dị sĩ * tài ba đều có chút cổ quái. (* dị sĩ : kỳ lạ , người khác biệt không giống người khác)
“Trong kinh thành , phần lớn danh môn vọng tộc đều hướng hắn mời, ta đoán khoảng một nửa công tử thiên kim vọng tộc đều là học trò của hắn.” Nhìn Trác Tình một bộ dáng hứng thú, Lâu Tịch Nhan cười nhẹ nói :”Vì sao đối hắn cảm thấy hứng thú như thế?”
Nâng má, thản nhiên nhìn lại Lâu Tịch Nhan, Trác Tình thở dài nói :”Hắn làm cho người ta có cảm giác rất kỳ lạ cũng rất hấp dẫn.” Khí chất tĩnh mịch mà xa xôi hẳn là khiến người ta vui vẻ thoái mái, nhưng lại lần này đến lần khác pha lẫn nhàn nhạt lãnh ngạo, hắn làm cho người ta có cảm giác cả người áp bách rất không đồng nhất, nói không rõ là cảm giác gì..
Lâu Tịch Nhan mỉm cười , Tô Mộc Phong xác thực là một người kỳ lạ, chỉ là nàng không cần như thế thẳng thắn cùng hắn đàm luận cái kia nam nhân có bao nhiêu hấp dẫn đi!
Vốn giữa tiếng ồn ào huyên náo mang theo cái nóng của mùa hè sau giờ ngọ lại bị tiếng thét kinh hoảng chói tai cùng tiếng vó ngựa cuồng loạn lộng lên mà nổi lên gợn sóng.
“Ngựa kinh* rồi! Tránh ra tránh ra!!” (*Kinh : Lồng ~ ngựa chạy lung tung vì hoảng sợ )
Theo tiếng hét điên cuồng từ trên xe ngựa từ xa đến gần, hai con ngựa chạy như điên kéo theo một chiếc xe ngựa hướng phố xá sầm uất vội vàng chạy tới, thỉnh thoảng va chạm tiểu bán hàng rong bên đường, người đi trên đường vội vàng né tránh, cho dù có thể đúng lúc tránh được xe ngựa cũng bị vấp phải đồ vật ven đường mà ngã trái ngã phải.
“Tránh ra!”
Tiếng ngựa kích động tê (hí) rống cùng tiếng thét chói tai của người đi đường, xe ngựa tiếp tục chạy như điên mà đến, vừa lúc đối diện Lãnh Nguyệt Lâu là một loạt cửa hàng buôn bán vật phẩm trang sức , các cửa hàng đều tụ tập không ít người, trong đó đại đa số vẫn là nữ tử, nếu là xe ngựa chạy nhanh tới, nhất định có không ít người tránh không được!
Lâu Tịch Nhan ánh mắt tối sầm lại, khẽ gọi :”Mặc Bạch.”
Hắn mới nói xong, một đao thân ảnh cực nhanh bay xuống, bay nhanh hướng tới phía trước xe ngựa, nhẹ dừng ở trên lưng ngựa,Mặc Bạch nắm lên dây cương hai con ngựa, dùng sức kéo lại, nhưng mà ngựa đang lao điên cuồng liền giống như điên rồi giống nhau, sau vài tiếng hí thảm thiết lại càng điên cuồng hướng đám người chạy tới, Mặc Bạch ánh mắt hiện lên một tia dị quang , thân hình nhảy mạnh , một cái vừa nặng vừa ngoan thiết quyền (quả đấm thép) hướng đầu ngựa đánh xuống, hai con ngựa đang điên cuồng chạy ngay cả cơ hội kêu lên cũng không có, thân mình cao to liền ầm ầm ngã xuống đất, xe ngựa rốt cục dừng lại.
Trác Tình, Lâu Tịch Nhan cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau , cùng nhau đi xuống dưới lầu kiểm tra.
Trong nhã gian lầu hai, một mạt hồng ảnh nửa tựa vào bên cửa sổ, trong tay nắm chặt trường tiên sau khi nhìn thấy ngựa ngã xuống,từ từ trầm tĩnh lại, ánh mắt băng lãnh dừng ở trên người Mặc Bạch một lúc liền hờ hững thu hồi đường nhìn.
Tuy rằng xe ngựa đã dừng lại, thế nhưng một đường lao điên cuồng vẫn làm không ít người bị thương, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi ngay khi xe ngựa dừng lại trong nháy mắt bị dọa đến ngã mạnh xuống đất.
Tô Mộc Phong lúc đó cũng đứng cách chỗ xe ngựa dừng lại không xa, vừa rồi một hồi rối loạn cũng khiến trong lòng hắn sợ hãi, chỉ là trên mặt vẫn là biểu tình đạm mạc cũng không có nhìn ra hoảng hốt, lão nhân gia té ngã xuống đất, không ít người đã vây đến, Tô Mộc Phong ở bên cạnh lão nhân ngồi xổm xuống, thấp giọng nói :”Lão bá, ngài không sao chứ?”
Lão nhân gia ngồi dưới đất bưng chân thống khổ đáp :”Chân ta đau quá.”
Tô Mộc Phong luôn luôn lãnh đạm lúc này lại ngẩn ra nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm chân lão bá, nhưng không có động tác tiếp theo, lúc này Trác Tình Lâu Tịch Nhan cũng đã tiến vào đoàn người, thấy Tô Mộc Phong sững sờ ngồi xổm ở bên người lão nhân, Lâu Tịch Nhan thấp giọng gọi :”Tô công tử.”
Tô Mộc Phong phục hồi lại tinh thần, đứng dậy lui về sau một bước mới gật đầu trả lời :”Thanh cô nương, Lâu tướng.”
Lão nhân trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, Trác Tình ở bên người hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:”Lão bá, để ta xem vết thương của ngài.”
Lão nhân gật đầu, Trác Tình mới cẩn thận giơ lên chân phải bị thương của ông, nhẹ nhàng nhấc tới ống quần, một đường máu đỏ tươi từ đùi chảy tới mắt cá chân, Trác Tình cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương trên chân ông, một lúc sau nhẹ giọng xoa dịu nói :”Lão bá, chân của người không có việc gì lớn, thế nhưng nghìn vạn lần không nên loạn động.” Cũng may là đụng chạm mặt đất lực đạo không quá lớn, chỉ tạo thành trầy da cùng một chút gãy xương đùi.
“Được.” Lão nhân gia vội vàng gật đầu.
“Người đâu, đưa bách tính thụ thương đến y quán gần nhất.” Này xe ngựa một đường cuồng chạy, người bị thương làm sao chỉ là một lão nhân . Khung Nhạc sớm đã có pháp lệnh, xe ngựa không được tiến vào phố xá sầm uất, kinh thành không được giục ngựa chạy nhanh, nếu hôm nay không đúng lúc ngăn lại, còn không biết có bao nhiêu người bị thương!Lâu Tịch Nhan lạnh giọng nói:”Mặc Bạch, bắt lấy người điều khiển xe, đưa đến phủ nha, để quan phủ tra rõ nghiêm khắc xử lý.”
“Dạ.”
Bách tính hai bên đường đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cũng đối vị thừa tướng Khunh Nhạc danh tiếng vô cùng tốt nhưng cực kỳ khiêm tốn này tâm sinh kính yêu.
Bao phủ ở trong đám người, hai bóng người một cao một thấp lặng yên rời khỏi đám người, đi vào hẻm nhỏ bên cạnh,thiếu niên bố y từ từ dừng lại cước bộ, giữa đôi mắt thoạt nhìn vô cùng trong trẻo tinh thuần lưu quang xoay chuyển, trong thanh âm mang theo mấy phần giễu cợt cùng hứng thú, cười nhẹ nói :”Người nọ chính là Lâu Tịch Nhan trong truyền thuyết.”
Nam nhân cao to phía sau cung kính cúi thấp thân thể, trả lời :”Đúng vậy.”
Thiếu niên hơi gật đầu, khóe miệng tiếu ý càng đậm, xem ra phụ hoàng cũng không có lừa hắn, này Khung Nhạc dường như cũng rất thú vị.
Bên này Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan mới xử lý xong thương thế lão bá, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gọi của nam tử :”Công tử! Công tử !”
Trác Tình quay đầu lại, chỉ thấy Tô Mộc Phong sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, nửa híp mắt té ngồi dưới mặt đất, bộ dáng thoạt nhìn so với lão bá càng thêm thê thảm, Trác Tình đi tới bên cạnh người hắn, thấp giọng hỏi :”Tô công tử, ngươi không sao chứ?”
Tô Mộc Phong không chỉ không trả lời nàng, còn nhắm mắt lại, trực tiếp —-hôn mê!
“Tô công tử?”Trác Tình sửng sốt,một tay nắm cổ tay hắn kiểm tra mạch đập, một tay lật xem mí mắt hắn, nhịp đập suy yếu, hô hấp yếu ớt, xem ra hắn thật sự là hôn mê.
Vừa rồi còn tốt, ngựa cũng không có đụng vào hắn, hắn hẳn là không có bị thương a? Vì sao lại bỗng nhiên té xỉu, lẽ nào hắn có bệnh cũ gì đột nhiên tái phát?
Lâu Tịch Nhan cũng đã tới bên người nàng, thấy bộ dáng Tô Mộc Phong hôn mê bất tỉnh, thở dài:”Trước đưa đến y quán đi.”
Vẫn đỡ Tô Mộc Phong, nam tử trẻ tuổi mặc trang phục người hầu tuy rằng vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn khẳng định nói :”Không cần, để công tử nghỉ ngơi một chút là được.”
Trác Tình hỏi :” Tô công tử có phải có bệnh cũ hay không?”
“Công tử người….” Nam tử dừng lại một chút, mới nột nột trả lời :”Công tử người sợ huyết.”
Sợ huyết? Đây là chứng bệnh gì, hơn nữa vừa rồi cũng không có cái gì huyết a? Lâu Tịch Nhan có chút ngạc nhiên, Trác Tình cũng đã sáng tỏ, thì ra Tô Mộc Phong có chứng vựng huyết*, vậy thật sự không cần đi y quán, Trác Tình quay sang thị vệ bên cạnh nói :”Các ngươi đỡ công tử đến Lãnh Nguyệt Lâu ngồi một lúc đi.” (*Vựng huyết: thấy máu sẽ choáng váng, ngất )
Đám người nâng Tô Mộc Phong đến trong phòng Lãnh Nguyệt Lâu đặt nằm trên ghế dài, nam tử tuổi còn trẻ nửa quỳ ở trước ghế, cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, Trác Tình ngồi ở một ghế dài khác, nhẹ giọng hỏi:”Công tử nhà ngươi từ nhỏ đã vựng huyết sao?”
Nam tử gật đầu nói :”Dạ, Tô gia mỗi người đều biết công tử không thể thấy huyết, từ nhỏ chính là vừa thấy huyết liền ngất! Đại phu xem qua, cũng không thấy tốt hơn.”
Chứng vựng huyết thuộc về bệnh không phải do bản chất bộ phận*, là một loại chứng sợ hãi, đại phu bình thường khẳng định là không chữa được! Chỉ là chân chảy ra một chút máu như vậy cũng đã ngất đi, Tô Mộc Phong chứng bệnh xem ra là nghiêm trọng!
(* chỗ này ta cũng k rõ nhưng ta nghĩ chắc là nói không phải do bất kỳ một bộ phận nào gây ra như đau tay đau chân mà là một loại bệnh trên diện tinh thần …..)
“Công tử, ngươi tỉnh!” Qua một lúc lâu, Tô Mộc Phong rốt cuộc từ từ mở mắt, trên mặt như trước trắng bệch như tờ giấy, mồ hồi nhễ nhại, ở dưới sự nâng đỡ của nam tử hắn mới miễn cưỡng ngồi thẳng thân thể.
Đem trà đưa cho tuổi trẻ nam tử, Lâu Tịch Nhan nhẹ giọng nói :”Tô công tử, uống chút trà nóng đi.”
Tuổi trẻ nam tử cẩn thận đem trà nóng đưa tới bên môi Tô Mộc Phong, Tô Mộc Phong đưa tay tiếp nhận chén trà, tay cư nhiên còn có chút run rẩy, lại ngồi một hồi, hắn mới chậm rãi bình thường lại, môi cũng đã có chút huyết sắc, buông chén trà trong tay, Tô Mộc Phong thấp giọng nói :”Đa tạ nhị vị, khiến các ngươi chê cười.”
Trác Tình nhún vai, cười nói :”Vựng huyết là một loại bệnh thường thấy, Tô công tử cũng không cần quá mức để ý.” Chỉ là một đại nam nhân thấy máu liền ngất, có chút buồn cười mà thôi, thế những cũng bởi vì bộ dạng này, hắn thoạt nhìn đạm mạc cao ngạo dường như có vẻ càng thêm giống người thường một ít.
Sắc mặt có chút xấu hổ, Tô Mộc Phong không được tự nhiên đứng lên, nói :”Ta nghĩ đã khá hơn, không quấy rầy nhị vị, Tô mỗ cáo từ.”
Lâu Tịch Nhan cũng không ngăn hắn, mỉm cười trả lời :”Tô công tử thỉnh.”
Tô Mộc Phong xoay người ly khai, Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan liếc mắt nhìn nhau mỉm cười.
Thư phòng Ứng Thiên Phủ.
Đan Ngự Lam đang xem hồ sơ, Lữ Tấn đứng ở cửa thấp giọng nói :”Đại nhân, Lâu tướng cùng phu nhân đã tới rồi.”
Ngẩng đầu, Đan Ngự Lam nhìn một chút mặt trời đã lặn về hướng Tây, trả lời :”Mau mời.” Hắn cho rằng hôm nay Thanh Linh không tới, không ngờ lại cùng Lâu tướng cùng nhau tới,xem ra lúc này tuy rằng còn có hai lăm ngày nhưng hoàng thượng đã không còn nhiều kiên nhẫn.
“Dạ.” Lữ Tấn đi ra ngoài một lúc, đã đem Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình lĩnh tiến vào, phía sau còn có Trình Hàng vừa đi ra ngoài tra án về, hắn đối Trác Tình tựa hồ rất hiếu kỳ, vừa nghe nói nàng tới đã lập tức chạy qua.
Đan Ngự Lam đứng dậy nghênh đón, ôm quyền nói :”Tham kiến Lâu tướng, phu nhân.”
Lâu Tịch Nhan mỉm cười trả lời :”Đan đại nhân không cần đa lễ, hoàng thượng hy vọng ngươi có thể nhanh chóng phá án, lệnh ta tương trợ ngươi, sớm ngày kết án.”
Qủa thế, Đan Ngự Lam sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt trả lời :”Đa tạ Lâu tướng.”
“Đan đại nhân khách khí.” Lâu Tịch Nhan cũng tập mãi thành quen giả tạo đáp.
Trác Tình đảo một cái bạch nhãn, giữa quan trường, mỗi lần gặp mặt đều như vậy người tới ta đi ân cần giả tạo đối đáp sao! Khoát khoát tay, Trác Tình có chút không nhịn được cắt đứt bọn họ còn muốn tiếp tục nói :”Được rồi, không cần nói nhiều lời khách sáo như vậy, trực tiếp vào chủ đề ! Cách người thứ nhất chết thời gian đã gần một tháng, các ngươi phát hiện có điểm nào đáng ngờ?”
Lữ Tấn cùng Trình Hàng liếc mắt nhìn nhau đều gắt gao mím môi, không dám cười ra tiếng, vị này phu nhân thật đúng là người thẳng thắn, làm theo ý mình, bất quá Đan Ngự Lam cùng Lâu Tịch Nhan lại là loại người nào, đối mặt Trác Tình không kiên nhẫn, hai người cũng không có chút bộ dáng xấu hổ, Đan Ngự Lam sắc mặt như thường, quay sang Trình Hàng đang cúi đầu nén cười nói :”Trình Hàng, ngươi tới nói.”
Bỗng nhiên bị điểm tên, Trình Hàng ho nhẹ một tiếng đè lại ý cười, nhanh chóng ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời :”Hiện tại có hai điểm nghi vấn lớn nhất, ta vẫn không nghĩ thông, gian phòng của tất cả người chết, cửa phòng cùng cửa sổ đều đóng chặt, sau khi hung thủ giết người làm sao rời đi, lẽ nào hắn sẽ phi thiên độn địa sao? Còn có, thủ pháp giết người của hung thủ chúng ta cũng không có hiểu rõ, hắn làm thế nào để người chết không chút nào giãy dụa, mắt mở trừng trừng nhìn hung thủ đem trái tim lấy đi!?”
Lâu Tịch Nhan giữa đôi lông mày nhíu lại, cái này án tử quả nhiên khó giải quyết, một tháng rồi Đan Ngự Lam cư nhiên còn không hiểu rõ thủ pháp giết người của hung thủ, vậy kỳ hạn một tháng chỉ sợ chưa có kết quả.
Lữ Tấn nói tiếp :”Tiến hành tra xét, chúng ta tra được ba người chết có mấy điểm giống nhau, thứ nhất, gần nhất đều ở Thiên Ti các tú phường đặt y phục, thứ hai, trong khoảng thời gian này đều cùng Tô Mộc Phong học cầm, thứ ba trong phòng đều có chút đàn hương.”
Bọn họ hoài nghi Tô Mộc Phong! Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan liếc mắt nhìn nhau, Lâu Tịch Nhan trầm giọng cười nói :”Đan đại nhân, chúng ta vừa rồi ở trên đường gặp Tô công tử, có một phát hiện thú vị.”
“Cái gì?” Có thể khiến Lâu Tịch Nhan xưng là phát hiện thú vị, hắn cũng có chút hiếu kỳ.
“Hắn vừa thấy huyết, liền ngất.”
Trình Hàng khẽ hô :”Còn có loại chuyện này?” Thấy huyết liền ngất? Đây là cái gì quái bệnh a?!
Trác Tình cười nhẹ, giải thích nói :”Này rất bình thường, đại đa số nữ tử đều có chút hiện tượng vựng huyết, chỉ là tương đối nhỏ, tỉ lệ nam tử xuất hiện chứng vựng huyết rất nhỏ, nhưng cũng không phải không có, hắn hiển nhiên là loại tương đối nghiêm trọng.”
“Rất có thể là giả bộ bất tỉnh thì sao?” Lữ Tấn xác thực nghe nói qua có người sợ huyết, thế nhưng hết lần này đến lần khác ở lúc bọn họ hiềm nghi hắn,liền vựa vặn bị Lâu tướng bọn họ bắt gặp hắn có chứng vựng huyết?
Trác Tình lắc đầu, trầm giọng nói :”Khả năng tính không lớn, hắn sắc mặt vừa trắng bệch, tay chân băng lãnh, không giống như là giả bộ! Hơn nữa theo gia đinh nói, Tô Mộc Phong vựng huyết là mao bệnh từ nhỏ .”
Từ nhỏ liền có? Đã như vậy, nếu không phải Tô gia nói dối nếu không liền chứng minh Tô Mộc Phong không có khả năng là hung thủ. Xem ra bọn họ thật vất vả tìm được một chút đột phá, tuyên cáo thất bại!