Sai Gả Tàn Nhan Chi Tẩy Oan Tập Lục

Chương 16: Chương 16: Vừa ra hang hùm




Hoán Dương không hổ là kinh thành, lúc chập tối, trên đường người đến người đi tấp nập, hai bên đường cửa hàng san sát, nàng vốn có thể vui vẻ thưởng thức một chút thủ đô cổ đại có cái dạng gì, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tên kia đúng là âm hồn bất tán không nên đi theo nàng, tất cả đều hoàn hảo!

Thật sự bất chấp cái gì hình tượng, Trác Tình ngồi xổm xuống bên cạnh góc tường thở hổn hển, cùng với đó Mặc Bạch cách nàng mười bước mặt không đỏ khí không suyễn, con mắt màu lam nhìn chằm chằm Trác Tình, cũng không tiến lên bắt nàng, cũng không đi xa.

Trác Tình ai oán, hắn đuổi theo nàng qua 5 con phố! Năm con phố đấy vì sao chính mình mệt như con chó, người ta nhưng ngay cả tóc gáy cũng chưa từng loạn một cọng!

Thật vất vả lấy lại sức lực, Trác Tình cũng không chạy, hướng Mặc Bạch đi đến, nhẹ thở gấp hỏi: “Con mắt màu lam, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Mặc Bạch trên mặt hờ hững không có biểu tình, không có đáp lại.

Trác Tình thầm rủa, nàng ghét nhất là bị loại người lạnh nhạt này đùa giỡn!!

Sóng mắt lưu chuyển Trác Tình bỗng nhiên dán tại bên người Mặc Bạch, tâm tình ra vẻ cũng không tệ lắm cười nói: “Ngươi không phải là muốn đi theo sao, đi theo gần chút không lạc đấy.”

Trác Tình bỗng nhiên thay đổi, khiến Mặc Bạch trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc, chỉ là trên mặt không có biểu tình, làm cho người ta rất khó nhìn ra tâm tình của hắn.

Giữa các cửa hiệu bên đường, có một cửa hiệu tơ lụa vô cùng thu hút, trang trí hoa lệ, trong mắt Trác Tình hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: “Này một thân y phục rách đều thối, ta muốn đi mua bộ đồ mới.” Nắm ống tay áo Mặc Bạch, Trác Tình kéo hắn một đường đi hướng cửa hiệu tơ lụa.

Mặc Bạch lạnh lùng rút ống tay áo về, thế nhưng vẫn là theo nàng đi vào.

Vừa nhìn có khách đến cửa, điếm chủ lập tức nghênh đón: “Hai vị gia…” Thấy rõ Mặc Bạch con mắt màu lam, da trắng như tuyết, điếm chủ hoảng hốt, nhanh chóng lùi về sau một bước, không dám đứng đối diện, Mặc Bạch dường như sớm đã thành thói quen, khuôn mặt lạnh lùng như cũ.

Cho dù Trác Tình khoác một cái áo choàng, đem khuôn mặt mình che kín, thoạt nhìn có chút kỳ quái, thế nhưng điếm chủ lại càng nguyện ý cùng hắn nói chuyện, đi theo phía sau Trác Tình, điếm chủ niềm nở giới thiệu: “Bản tiệm tơ lụa thế nhưng nổi tiếng Khung Nhạc, ngài tha hồ chọn. Bên này còn có mấy bộ nho sam, ngài nếu không chọn được kiểu dáng cũng không sao, tiểu điếm còn có thể làm theo yêu cầu.”

Hướng gian nhỏ bên cạnh đi đến, Trác Tình lớn giọng nói: “Ta phải thử một chút, tìm hai người giúp ta cầm y phục.”

Điếm chủ luôn miệng trả lời: “Dạ dạ, mời ngài.”

Hai tay hoàn ngực, cùng Mặc Bạch kề vai, Trác Tình mang theo mấy phần khiêu khích, cười nói: “Con mắt màu Lam, ngươi có muốn cùng nhau hay không?”

Mặc Bạch trực tiếp bỏ qua nàng, đưa lưng về phía nàng lạnh lùng nhìn phía trước, Trác Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nếu thực sự theo vào nàng liền thảm.

Sau một nén nhang.

“A—-”

Phòng trong bỗng nhiên truyền ra một đạo giọng nữ thê lương, tiếp theo là vài tiếng nổ, Mặc Bạch ánh mắt chợt lóe, tiểu tử kia quả nhiên giở trò, thân hình cực nhanh lướt vào phòng trong, phòng không lớn, xung quanh quần áo ngổn ngang đầy đất, một tiểu đồng còn trẻ mặt ngửa lên trời, trên trán có một ứ thanh (vết bầm), bên cạnh hắn, một người mặc nữ trang là nữ tử nằm nghiêng, nhìn xung quanh, không có nơi có thể dấu người.

Phía dưới một tấm cửa sổ nhỏ, đặt một chiếc ghế, đẩy cửa sổ nhìn qua, là hậu viện tiểu điểm, Mặc Bạch động tác nhanh nhẹn nhảy ra khỏi gian nhỏ, hướng về phía hậu viện đuổi theo.

Điếm chủ vội vàng chạy vào vừa nhìn, bị một màn lộn xộn trước mắt làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy Mặc Bạch nhảy ra cửa sổ tiến vào hậu viện nhà hắn, kêu lên: “Này này này, đây là có chuyện gì?! Ngươi muốn làm gì?”

Điếm chủ vội vàng muốn đi cản người, thanh y nữ tử nằm trên mặt đất bỗng nhiên ngồi dậy, mặt bên thanh lệ thoát tục khiến trong lòng điếm chủ chấn động, chần chờ hỏi: “Cô nương, ngươi là ai?” Trong tiệm hắn làm sao gặp được nữ tử mỹ mạo như thế, nhớ kỹ lúc đó hắn kêu tiểu đồng đi hầu hạ thiếu niên thay y phục… Điếm chủ còn không có đoán ra, nữ tử đã đứng dậy, đứng đối diện với điếm chủ, điếm chủ cả kinh, trời ạ! Mỹ cô nương như thế, khuôn mặt bên kia lại bị hủy thành như vậy, thật đáng tiếc!! Thực sự rất đáng tiếc!!

Điếm chủ còn đang đấm ngực dậm chân, Trác Tình chính là vội vàng nắm thời cơ, giơ cao làn váy đang rũ dưới đất, Trác Tình động tác cực kỳ nhanh thoát ra khỏi phòng, điểm chủ chỉ thấy một thân ảnh hiện lên, đối với tất cả sự việc mới phát sinh còn đang hoảng hốt, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, rốt cục nhớ tới y phục trên người Trác Tình là trong tiệm hắn, Trác Tình sớm đã lao ra khỏi tiệm.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy trong tiệm tơ lụa vang lên tiếng kêu kinh khủng của điếm chủ: “Bắt ăn trộm… Không, là cường đạo!!”

Trác Tình lướt qua đường lớn, chọn hẻm nhỏ ít người chạy đi, hẻm nhỏ quanh co vòng vèo, rắc rối phức tạp, nếu không phải nàng trí nhớ hơn người, nhất định lạc đường, lam con mắt hẳn là không dễ dàng tìm được nàng mới đúng! Trác Tình còn chưa kịp hết vui mừng, vài tiếng bước chân phức tạp từ phía sau truyền đến, vừa định xoay người nhìn xem, liền cảm thấy trước mắt loáng lên bóng đen, một thanh đại đao lạnh lẽo đã gác trên cổ nàng.

Nàng không phải xui xẻo như vậy chứ… Thật vất vả cắt đuôi một người, lại bị cuốn vào trong cừu sát. (giết người vì thù hận)?!

Trước mặt là một lạc má hồ nam (nam nhân râu quai nón), căn bản không nhìn ra tuổi, ánh mắt đầy tơ máu lộ vẻ sợ hãi cùng cuồng loạn (điên cuồng hỗn loạn), ngoài miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại:“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Không được làm càn!”

Là hắn không nên làm càn chứ?! Trác Tình không hiểu ra sao, đồng thời cũng kinh hãi không ngớt. Lúc này, một đạo giọng nam trẻ tuổi mang theo mấy phần trêu chọc từ bóng hình đằng xa truyền đến: “Dù sao ngươi cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta, vẫn nên ngoan ngoan theo ta đi, miễn cho ta động tay động chân!”

Lạc má hồ nam càng thêm sợ hãi, một tay chế trụ vai Trác Tình, đem nàng che ở trước người, lưỡi đao gắt gao dán ở trên cổ nàng, tay nắm đao run rẩy lợi hại .

Trác Tình không dám lộn xộn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được lưỡi đao ở yết hầu lay động, thân thể căng cứng, Trác Tình tràn ngập bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Ngươi có thể đừng run hay không?”

Lạc má hồ nam hô hấp khàn khàn, căn bản không chú ý tới Trác Tình nói cái gì, một đôi con mắt đầy tơ máu sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước, trái lại phía trước lại truyền đến một tiếng cười mỉa .

Trác Tình giương mắt nhìn lại, cách đó không xa, một người nam tử hai tay vẫn hoàn trước ngực, lười biếng dựa vào đầu hẻm, áo bố ngắn màu lam, đầu ngón chân thong dong gõ gõ theo nhịp, mười phần một bộ dạng lưu manh. Nam tử thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, bất quá hình dạng cao lớn, vẻ mặt nhưng thật ra thanh nhã tuấn tú, mày kiếm nhập vào tóc mai. Mắt phượng híp lại, lưu chuyển vẻ thờ ơ tùy tính.

Nam tử vừa mới đứng thẳng thân thể, lạc má hồ nam lập tức như là con thỏ hoảng sợ, lập tức quát:“Ngươi đừng tới đây, nếu không ta… Ta giết nàng!”

Nam tử ánh mắt đảo qua khuôn mặt Trác Tình, mắt phượng hơi chớp, nét mặt vẫn biểu lộ một chút tươi cười vô lại, không sao cả trả lời: “Cứ việc, mục đích của ta là bắt nguơi đổi lấy tiền, mạng của nàng cùng ta liên quan sao? Ngươi trên người đã treo năm mạng người, lại nhiều thêm một cái cũng không sao, như vậy có lẽ ta còn có thể lĩnh nhiều thêm một trăm lượng bạc!”

Đúng vậy! Tiền thưởng thợ săn muốn không phải là tiền sao! Nam nhân râu quái nón dường như thấy được hy vọng sống, khẩn thiết lấy lòng nói: “Ngươi buông tha ta đi, nguơi muốn bao nhiêu bạc, ta đều cho ngươi, so với quan phủ treo giải thưởng còn muốn nhiều hơn một nửa, không không, gấp đôi!”

Lam sam nam tử ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không nhịn được, mỉa mai trả lời: “Ít nhiều lời cho ta, muốn giết cũng nhanh chút giết, ta vẫn còn bị đói đây! Nhanh chóng lĩnh tiền thưởng!”

Lạc má hồ nam mắt thấy dụ dỗ không được, đao gác trên cổ Trác Tình càng gần hơn một chút, luống cuống quát: “Ngươi… Không nên qua đây, ta… thực sự giết nàng!”

Trác Tình có thể cảm giác ra nam tử cũng không phải thật sự thấy chết mà không cứu, nếu không hắn có thể không để ý đến sống chết của nàng tiến lên bắt người, không cần án binh bất động, thế nhưng phép khích tướng cũng không cần phải nói ác như thế đi!

“Tê – ” Trác Tình chỉ cảm thấy trên cổ đau đớn, vết đao mặc dù không quá sâu, thế nhưng máu vẫn là từ từ chảy ra, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, Trác Tình hít một ngụm khí lạnh, chết tiệt, đau quá!

Ta dựa vào! Đại ca, ngươi có thể đàm phán không vậy? Nếu không ta van ngươi phái một chuyên gia đàm phán tới biết không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.