Trong lòng nhớ vụ án Cố Vân cảm thấy vẫn là đến hình bộ xem. Lưu loát
đứng dậy, dùng ống tay áo tùy tay xoa xoa mồ hôi trên trán, Cố Vân đi ra ngoài viện, vừa mới ra Ỷ Thiên uyển liền thấy Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh
Vân đứng ở cửa viện, xem bọn hắn như là đợi một hồi lâu rồi, thấy Cố Vân đi ra, hai người lập tức nghênh đón.
“Đầu nhi.”
Cố Vân nhìn về phía Cát Kinh Vân, cười nói: “Thương thế của ngươi như thế nào?” Nhìn hắn nói chuyện hẳn là không có việc gì .
Dùng sức đấm ngực, Cát Kinh Vân sang sảng trả lời “Đã hoàn toàn khỏi rồi.”
Cố Vân vừa lòng gật gật đầu, hỏi: “Các ngươi tìm ta có việc?”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lãnh Tiêu nói: “Chúng ta nghe nói,
tướng quân tính từ Túc gia quân điều động một ít tướng sĩ, từ ngài tự
mình đến huấn luyện, có phải là thật hay không?”
“Đúng.”
Lãnh Tiêu khó được thần bí thấp giọng hỏi: “Chúng ta còn có cơ hội đi theo bên người ngài sao?”
Cố Vân mỉm cười, lãng nhiên trả lời: “Đến lúc đó sẽ có tỷ thí, nếu các ngươi đủ mạnh là có thể, ta chỉ muốn một trăm người.”
Hai người nghe được thông qua tỷ thí tuyển đều thở dài nhẹ nhõm một hơi,
cười nói: “Ngài chờ xem đi.” Trước bọn họ lo lắng là từ tướng quân trực
tiếp chọn người, nếu là tỷ thí như vậy bọn họ liền không có gì lo lắng ! Cho dù là thật sự thua, cũng là chính mình vô dụng chẳng trách người
khác!
Hai người hân hoan bộ dáng làm cho Cố Vân tâm tình cũng tốt
lên, cười nói: “Được, ta chờ !” Ba người nhìn nhau cười, trong lòng có
ăn ý, Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân phóng tâm mà hướng tới sân luyện công
chạy tới. Bọn họ nhưng thật ra nhắc nhở Cố Vân còn có huấn luyện bộ đội
đặc chủng chuyện, Túc Lăng tuy rằng vẫn không có nhắc lại nhưng nàng lúc ấy nếu đã đồng ý, tổng không thể thờ ơ. Nghĩ đến đây, Cố Vân quyết định trước Túc Lăng rồi mới lại đi hình bộ.
Đi đến gần thư phòng, vừa lúc gặp gỡ theo bên trong đi ra Túc Nhậm, xem nàng muốn vào, Túc Nhậm hỏi: “Người tìm đại ca?”
“Ừ, hắn có ở đây sao?”
Túc Nhậm gật gật đầu, cười nói: “Có.”
Người nọ là một hồ ly, nhìn hắn tươi cười quái dị, Cố Vân nhíu mày, “Hắn sẽ
không lại phát hỏa đi?” Ngày hôm qua trên đường về tướng quân phủ, hắn
vẫn âm dương quái khí, ánh mắt lạnh lùng trừng nàng làm nàng nghĩ đến
hắn lại muốn bão nổi, hắn lại không rên một tiếng ngồi trên lưng ngựa
chạy như điên mà đi, có đôi khi nàng thật sự không hiểu Túc Lăng suy
nghĩ cái gì.
Than nhẹ một tiếng, Túc Nhậm tựa tiếu phi tiếu trả lời: “Ngươi vào đi thôi, ta đi trước có việc.”
Nhìn Túc Nhậm bóng dáng, Cố Vân theo bản năng sẽ không muốn vào thư phòng,
tổng cảm thấy giờ phút này Túc Lăng nhất định không dễ chọc, nghĩ đến
lần trước ở thư phòng hắn ôm lấy nàng không buông, nói chút làm cho
người ta đoán không ra, Cố Vân mặt đỏ bừng, tâm cũng trong nháy mắt bối
rối, nếu không… Nàng chờ khi có nhiều người lại đi tìm hắn.
Cố Vân
xoay người rời khỏi vài bước cảm thấy bỗng nhiên lại cảm thấy khó chịu,
chính mình khi nào thì như vậy, không phải là một người nam nhân thôi.
Lần trước là nàng không cẩn thận mới có thể làm cho hắn hữu cơ khả thừa, nếu có chuẩn bị, nhất định sẽ không làm cho hắn thực hiện được! Hít sâu một hơi, Cố Vân lại bước vào.
Đi vào phòng, Cố Vân nghĩ đến lại sẽ
nhìn đến một tòa núi lửa hoạt động, chưa từng nghĩ Túc Lăng lại lặng im
ngồi trước bàn trong tay nắm bút lông, không biết viết cái gì, cương
nghị mà góc cạnh rõ ràng mặt thoạt nhìn có chút cứng rắn, lại cầm trong
tay trường kiếm khi nhiều ra một phần nọa nhã. Theo Cố Vân tiến nhân
trong viện Túc Lăng chỉ biết nàng đến đây, vốn không nghĩ để ý tới nàng
nhưng là nàng như vậy theo dõi hắn làm cho đã sớm thói quen bị vô số ánh mắt truy đuổi hắn cũng bắt đầu hoảng hốt.
Một khắc sau, cuối cùng
Túc Lăng bại trận, nhìn dưới ngòi bút rõ ràng không có phía trước mây
bay nước chảy lưu loát sinh động chữ viết, hắn thấp chú một tiếng buông
bút trong tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lạnh giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Trầm thấp thanh âm, sâu thẳm ánh mắt rốt cục làm cho Cố
Vân phục hồi tinh thần, nàng cư nhiên nhìn hắn lâu như vậy, đáng chết! Ở ghế gần cửa nhất ngồi xuống, Cố Vân ra vẻ vô sự hỏi: “Cũng không chuyện đặc biệt trọng yếu, ta chính là muốn cùng ngươi bàn một chút chuyện
huấn luyện bộ đội đặc chủng. Hiện tại Túc Nhậm đã trở lại, quân đội cơ
bản cũng đều đã muốn trở lại kinh thành, hỏi một chút ngươi tính khi nào thì bắt đầu.”
“Lễ mừng qua đi.” Thản nhiên trở về một câu, Túc Lăng cúi đầu, tùy tay cầm một quyển sách, không ngẩng đầu nhìn nàng nữa.
Cố Vân nhẹ nhàng chọn mi, nàng thật là có chút không thói quen một Túc
Lăng như vậy, bình thường hắn không phải đối nàng rống chính là đối nàng động thủ, nếu không nữa thì chính là lấy nàng luyện nhãn lực, hôm nay
lãnh khốc lại bình tĩnh lại làm cho nàng cảm thấy có chút quái dị. Cố
Vân thấp giọng hỏi nói: “Ngươi sinh khí?”
Túc Lăng tay lật sách hơi
run một chút rồi lại khôi phục như thường, như trước không ngẩng đầu,
chính là lạnh giọng trả lời: “Không có.”
Như vậy còn không sinh khí?
Nàng cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức hắn!Suy tư một hồi lâu,
nàng giống như không trêu chọc hắn a, thật sự không nghĩ ra được, Cố Vân trực tiếp hỏi: “Ta làm sao đắc tội ngươi ?”
Nàng còn dám hỏi? Túc
Lăng lại ngẩng đầu, lúc này đây ưng mâu không hề bình tĩnh vô ba, nếu
tầm mắt có thể giết chết người, Cố Vân đã chết thiệt nhiều lần. Nàng
nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy chính mình thật sự đê tiện, nàng tựa hồ
cảm thấy… Túc Lăng như vậy rất chân thật, đương nhiên, cũng rất nguy
hiểm.
Cố Vân chậm rãi đứng lên, cười mỉa nói “Ngươi làm việc của ngươi, quấy rầy .”
Muốn hỏi đã muốn hỏi xong , Cố Vân tính vỗ mông chạy lấy người, chân nàng
còn không có bước ra cửa, Túc Lăng âm trầm thanh âm đã muốn ở sau người
vang lên, “Chờ. Ngươi muốn đi đâu?”
Cố Vân xoay người, chi tiết trả lời: “Đi hình bộ xem hồ sơ vụ án."