Nghỉ ngơi? Băng hàn đao từ mắt bắn thẳng đến. Dư Thạch Quân hậu tri hậu
giác nhìn về phía Cố Vân, cảm thấy run lên chạy nhanh trả lời: “Bây giờ
còn không tới giờ Mùi!”
Cố Vân lãnh mi hơi nhíu, “Ý của ngươi là nói
các ngươi dùng cơm trưa ra chỗ này nghỉ ngơi, chờ giờ Mùi bắt đầu huấn
luyện?” Nếu bọn họ trở lại doanh dùng cơm thì có thể ở doanh trại nghỉ
ngơi nửa giờ, tiếp đến tập hợp, đâu cần một thân chật vật lăn trên mặt
đất?
Dư Thạch Quân giải thích: “Bọn họ không hồi doanh dùng cơm trưa.”
“Vì cái gì không ăn?” Bữa sáng đã muốn không ăn nhiều, cơm trưa cư nhiên cũng không ăn sao?
“Luyện một buổi sáng dùng binh khí các tướng sĩ đã mệt không thể động đậy, dù
sao là thời gian nghỉ trưa, ta vốn không có bắt buộc bọn họ hồi doanh.
Làm cho nhà bếp mang bánh bao cùng nước lại đây, ăn xong cho bọn họ có
thể nghỉ ngơi trong chốc lát.” Nói xong, Dư Thạch Quân như là muốn cam
đoan cái gì đó vội la lên, “Ở thời gian huấn luyện ta tuyệt đối không
đối bọn họ nương tay!”
Bọn họ nghĩ đến thời gian dùng cơm chính là
thời gian tự do nghỉ ngơi, có thể muốn ăn liền ăn không muốn ăn sẽ không ăn? Cố Vân giận dữ phản cười, “Thích ăn bánh bao phải không? Tốt lắm!”
Nàng khóe môi tươi cười không chỉ có làm cho Dư Thạch Quân nhìn mà run
lên một chút, liền ngay cả Túc Lăng cũng không hiểu sai lưng hơi lạnh,
nhất là câu “Tốt lắm.”
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Cố Vân lạnh giọng nói: “Hiện tại giờ Mùi đã đến, xếp thành hàng!”
“Rõ.” Dư Thạch Quân xoay người đi đến chỗ tướng sĩ đã đứng dậy nghiêm trang, kêu lên, “Xếp thành hàng!”
Hơn một trăm người động tác nhanh nhẹn xếp thành hàng, tinh thần no đủ. Nếu không là bọn hắn quần áo tràn đầy bụi đất, tóc g cũng còn quấn quít bụi đất, Cố Vân sẽ nghĩ đến chính mình vừa rồi nhìn nhầm.
Nghiêng người nhìn về phía Túc Lăng, Cố Vân hỏi: “Phụ cận có sông không?”
“Có. Thành bắc năm dặm còn có một con sông nhỏ.” Túc Lăng ưng mâu híp lại,
âm thầm quan sát sắc mặt của nàng, đáng tiếc đã muốn bình phục lửa giận
mặt nàng không có nhiều biểu tình, nhất thời nhìn không ra nàng muốn làm gì.
“Dư Thạch Quân.” Cố Vân hét lớn một tiếng.
“Có.” Dư Thạch
Quân chạy tới, Cố Vân ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói mấy câu, trên
mặt Dư Thạch Quân xuất hiện một chút nghi hoặc bất quá rất nhanh khôi
phục như thường, trả lời, “Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Nhìn lướt qua đột nhiên sĩ khí đại chấn tướng sĩ, Cố Vân lạnh giọng hỏi: “Không biết bơi lội bước ra khỏi hàng.”
Khung Nhạc quốc thổ rất rộng rộng rãi, đại bộ phận là đất liền, chỉ có một
mặt là biển, không biết bơi lội cũng không có gì kỳ quái, cũng may nhóm
tinh anh này không có một ai bước ra khỏi hàng , Cố Vân vừa lòng gật gật đầu nói: “Mỗi người đeo bao cát hai mươi cân, chạy bộ đi đến chỗ con
sông ngoài thành bắc năm dặm.”
“Rõ.” Hùng tráng gầm nhẹ khiến chim
chóc trong rừng bay tán loạn, Cố Vân bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, đối với cột chắc bao cát tướng sĩ cao giọng nói: “Xuất phát.”
Theo đội ngũ mặt sau đi vài bước, Cố Vân hồi đầu đối Túc Lăng hỏi: “Ngươi là muốn cùng đi vẫn là đi làm việc của chính mình?”
Túc Lăng vốn không tính vẫn xem nhưng là lại kháng cự không được nàng mời,
“Ta buổi chiều không có việc gì, vừa lúc nhìn xem nàng luyện binh như
thế nào.”
Cố Vân gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói: “Ngươi không được quên chuyện đáp ứng ta là được.”
Ở vấn đề huấn luyện binh lính như thế nào nàng định đoạt, hắn không thể
can thiệp. Nhớ tới vừa rồi Dư Thạch Quân đối nàng cung kính, Túc Lăng
trêu chọc: “Nàng ở trong quân uy tín không thấp.” Một buổi sáng có thể
đem trong tay hắn tinh binh luyện đến mức nằm xuống, thủ đoạn của nàng
không kém.
Cố Vân liếc trắng mắt, trả lời: “So với ngươi kém xa, ta
trước mắt bất quá là cáo mượn oai hùm mà thôi.” Địa vị Túc Lăng ở trong
quân, không có người có thể lay động mà nàng cũng không tính lay động vị trí của hắn.
Túc Lăng không nghĩ tới nàng sẽ thản nhiên như thế, cười nói: “Nàng không giống như là người không có tự tin.”
Cố Vân hào phóng trả lời: “Ta tự tin nhưng không tự phụ, đi thôi.”
Hai người sóng vai mà đi, Túc Lăng lấy một tuấn mã thuần một màu đen, xoay
người lên ngựa, vươn tay hướng Cố Vân. Ánh nắng vẫn là thực chói mắt,
ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, Cố Vân hơi hơi ngẩng đầu cơ hồ
không mở mắt ra được, thấy không rõ dưới ánh mặt trời hắn tuấn lãng, chỉ nhìn đến một bàn tay vươn đến trước mặt. Dưới ánh mặt trời, lòng bàn
tay cùng vết chai càng thêm rõ ràng. Cố Vân nhớ đến khi ở Ỷ Thiên uyển,
chính mình cầm lấy bàn tay này, ấm áp mà hữu lực xúc cảm,tâm nhưng lại
bắt đầu hoảng hốt. (*tung cá tung khỉ tung sói tung cừu* cuối cùng thì
tỷ cũng cảm nhận được a)