Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Chương 191: Chương 191




Vốn đi cũng đã không xong, mới lui lại mấy bước Túc Vũ liền lảo đảo ngã trên mặt đất, thân thể cơ hồ là trực tiếp ngã xuống, miệng la hét cái gì đó nghe không rõ ràng lắm.

Cố Vân chưa bao giờ chăm sóc người say, trước kia đội liên hoan, một đám người uống rượu, nàng bình thường sẽ không say, sắp chấm dứt thì nàng trực tiếp chạy lấy người, tuyệt đối không đi thu thập tàn cục. Nhìn nam nhân trên mặt đất, nàng thực bất đắc dĩ chuẩn bị đi gọi tướng sĩ tuần tra ban đêm khiêng hắn trở về, đi qua bên người hắn nghe thấy Túc Vũ vẫn đang nói cái gì đó liên quan đến Băng Luyện...ngươi... Linh tinh .

Hắn biết bí mật của Băng Luyện, lão nhân Túc gia không chịu nói, nàng có thể từ trên người Túc Vũ xuống tay, ngồi xổm, Cố Vân cẩn thận nghe hắn nói.

“Vì sao Băng Luyện lại chọn nàng? Vì sao lại là nàng? Băng Luyện —— “

Đứt quãng thật lâu, Cố Vân vẫn không hiểu được, thừa dịp hắn say hồ đồ, Cố Vân thấp giọng hỏi:“Băng Luyện lựa chọn ta có ý nghĩa đặc biệt sao?”

Túc Vũ nhắm mắt lại, miệng nói vài câu Cố Vân nghe không rõ ràng lắm, thất vọng đang muốn rời khỏi, Túc Vũ lại bắt đầu nổi điên ngồi dậy,đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm Cố Vân, không hề giống vừa rồi mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong mắt là phức tạp quang mang làm cho Cố Vân có chút kinh hãi, Túc Vũ rốt cục mở miệng, “Băng Luyện lựa chọn nàng, nàngchính là thê tử đại ca, nàng là nữ nhân của đại ca, ta không thể, không thể...” Thích ngươi!

Cuối cùng ba chữ không kịp nói, áo hắn đã bị Cố Vân nắm lấy, Cố Vân nhìn hắn, ngữ khí vội vàng xao động hỏi: “Ngươi nói cái gì, Băng Luyện lựa chọn ai, người đó chính là thê tử Túc Lăng?”

Túc Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, đáng tiếc cười so với khóc còn khó coi hơn. Cố Vân vẫn là không chịu buông ra, ép hỏi: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, hôm nay ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không cho ngươi đi !”

Túc Vũ bất mãn nhìn lại Cố Vân, một bên cười một bên nói: “Trăm ngàn năm qua, Túc gia trưởng tức đều là Băng Luyện tuyển, chỉ cần là nó lựa chọn không ai có thể phản đối. Mặc kệ nữ nhân đó bộ dạng xấu hay đẹp, thông minh hay ngu dốt, chỉ cần là nó chọn, Túc gia nhất định phải nhận thức. Nàng là Băng Luyện chọn, còn ta ngay cả cơ hội tranh đều không có. Nàng hiện tại đã hiểu đi!”

Tựa hồ là vì phát tiết, Túc Vũ mỗi một câu đều rống thật sự lớn tiếng, Cố Vân muốn nghe không thấy đều khó, một câu cuối cùng thổ lộ Túc Vũ nàng căn bản chưa kịp đi chú ý, những câu phía trước giống như một búa tạ, hung hăng đánh vào lòng nàng.

Là xấu hay đẹp, thông minh hay ngu dốt, chỉ cần là nó chọn , Túc gia nhất định phải nhận! Túc Lăng cũng nghĩ như vậy sao?

Tay nắm vạt áo Túc Vũ không tự giác buông ra, Cố Vân thì thào lẩm bẩm: “Ý của ngươi là nói là ai cũng không trọng yếu, nếu không phải Băng Luyện chọn ta, Túc Lăng căn bản sẽ không chú ý con người của ta!”

Cố Vân buông lỏng tay, Túc Vũ ba một tiếng lại ngã trên mặt đất. Cười to nói: “Quay chung quanh bên người đại ca nữ nhân tài mạo nhiều mặt có rất nhiều! Hắn không thiếu nữ nhân, không thiếu!”

Đúng vậy, nàng nhớ rõ lần đầu tiên thấy hắn, hắn cỡ nào kiêu ngạo, lạnh lùng, thậm chí keo kiệt nhìn nàng. Khi đánh nhau với hắn ở Lăng Vân các, ánh mắt hắn thấy nàng cầm Băng Luyện tràn ngập kinh ngạc cùng phẫn nộ, nguyên lai hắn là ở kháng nghị Băng Luyện lựa chọn, hắn vội vàng rời đi, hắn vội vàng rời đi là vì không cam lòng sao? Hết thảy đều là vì Băng Luyện!

Cố Vân vẫn muốn biết Băng Luyện bí mật, hiện tại biết vì sao nàng lại khó chịu như vậy? Trái tim đau, không thở nổi!

Túc Nhậm xa xa nghe Túc Vũ rống to, Túc Vũ cùng Thanh Mạt một cái nằm một cái quỳ, Túc Nhậm kinh hãi, quát: “Túc Vũ!” Hai bước tiến lên, dùng sức tha Túc Vũ đang say rối tinh rối mù, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Vân âm tình bất định, giải thích: “Hắn say, đừng để ý đến hắn!” Đáng chết, Vũ rốt cuộc uống bao nhiêu?

Cố Vân thẳng tắp nhìn chằm chằm Túc Nhậm, ngữ khí vội vàng hỏi: “Băng Luyện lựa chọn ai,đó chính là nữ chủ nhân Túc gia. Ngươi ngay từ đầu đối ta khách khí như vậy, Túc gia trưởng bối sau lại đối ta tốt như vậy, thậm chí Túc Lăng đối ta vài phần kính trọng, đều là vì Băng Luyện lựa chọn ta, có phải hay không?”

Túc Nhậm tâm trầm xuống, Vũ quả nhiên vẫn nói. Hắn suy tư trả lời như thế nào mới tốt, “Kỳ thật —— “

Nhìn ra được hắn chần chừ, Cố Vân gằn từng tiếng nói: “Ta muốn nghe sự thật.”

Quá mức sâu sắc cũng không tốt! Thở dài một tiếng, Túc Nhậm trả lời: “Ngay từ đầu quả thật là vì Băng Luyện, nhưng là sau mọi người đều là thật tâm thích ngươi!”

Nguyên lai là thật, sắc mặt Cố Vân có chút trắng bệch, không nói cái gì nữa xoay người bước đi.

“Thanh Mạt!” Túc Vũ đang trên người hắn, hắn lại không thể đuổi theo. Nhìn bóng dáng nàng gầy lộ sự lạnh lùng, mí mắt Túc Nhậm không biết sao nháy không ngừng. Nâng Túc Vũ uống say không biết gì, Túc Nhậm mắng: “Xú tiểu tử, ngươi sấm đại họa !” Đại ca nếu biết, hắn sẽ bóc một tầng da của ngươi!

Cố Vân đi trở về Ỷ Thiên uyển, trong đầu không ngừng nhớ lại. Túc Lăng mỗi một lần lo lắng, chán ghét, phẫn nộ, coi thường, đến sau lại nhận thức, quan tâm, thậm chí là thích, tất cả đều cùng Băng Luyện có liên quan. Nếu không phải Băng Luyện, khi tiêu diệt sơn tặc, sẽ thu nhận ý kiến của nàng, hắn có lẽ căn bản sẽ không nghe một dị quốc nữ tử nhiều nói một câu; nếu không phải Băng Luyện, hắn hẳn là cũng không có khả năng để nàng một nữ nhân huấn luyện tinh nhuệ của Túc gia quân, nếu không phải Băng Luyện, ngày đó hắn có phải cũng sẽ không nói ra câu “Ta nguyện ý” hay không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.