Ưng mâu nhìn thoáng qua hai tay đang giao nhau, Túc Lăng không có ý muốn buông tay. Cố Vân gầm nhẹ: “Buông! Ta muốn nói mấy câu với Túc Nhậm!”
Cách đó không xa, Túc Nhậm ho nhẹ một tiếng quay đi, làm bộ cái gì cũng
không phát hiện.
Cố Vân nhìn, Túc Lăng ngượng ngùng tay, đến trước
mặt Túc Nhậm. Hắn vẫn là một bộ dáng hết nhìn đông lại nhìn tây vô cùng
bận rộn, Cố Vân buồn bực, dùng sức vỗ vai Túc Nhậm nói: “Đừng trang!
Ngươi hồi phủ bảo Dư Thạch Quân mang chi tinh binh đến đây, mang theo
trang bị vừa thay, trong nửa canh giờ, ta muốn nhìn thấy bọn họ.”
Bất chấp trên vai đau đớn, Túc Nhậm Lăng nói: “Nửa canh giờ?” Từ nơi này
đến tướng quân phủ cưỡi ngựa qua lại đã mất gần nửa canh giờ còn phải
chỉnh quân xuất phát, chuẩn bị vũ khí, có nhanh quá không?
Cố Vân kiên trì trả lời: “Đúng. Cho bọn họ chạy bộ tới, không được cưỡi ngựa! Ngươi còn trì hoãn, thời gian của bọn họ càng ít.”
Không, cho, cưỡi, ngựa?
Không dám tin, trong mắt Túc Nhậm đều là khó hiểu. Cố Vân không để ý đến hắn. Túc Lăng tuy rằng cũng rất là nghi hoặc về mệnh lệnh này của Cố Vân
nhưng không hỏi nhiều, hai người cùng nhau đi tới lều trại.
Hai người vào nội trướng, tất cả mọi người chờ bọn họ. Yến Hoằng Thêm cùng Tân
Nguyệt Ngưng ngồi ở chủ vị, bên phải là Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình,
bên trái là hai chiếc ghế, bên cạnh là Đan Ngự Lam.
Cố Vân không đến
chỗ ngồi mà trực tiếp đi đến trước bàn lấy hai cái bản đồ một trái một
phải trải ra. Không đợi Yến Hoằng Thêm mở miệng, tự cố nói: “Này là bản
đồ xung quanh cùng bên trong biệt viện. Theo bản đồ địa hình xung quanh, biệt viện dựa vào núi, một dòng suối đi ngang qua, ngay mặt không có
nơi nào có thể che dấu. Từ ngay mặt phá vây lại không kinh động Hắc y
nhân là không có khả năng; lướt qua ngọn núi này từ hậu viện lẻn vào dễ
dàng hơn. Còn có dòng suối này vừa vặn xuyên qua chính sảnh cùng mặt sau thư phòng, hai vị trí này là hai nơi con tin có khả năng bị nhốt nhất.
Thông qua dòng suối có thể tiến vào biệt viện nhanh nhất.”
Cố Vân
chậm rãi nói. Yến Hoằng Thêm vốn cũng không xem trọng nàng có thể nói ra cái gì nhưng là nghe ngữ điệu nàng trầm ổn, nói rõ ràng, không thấy
khẩn trương, nên ngồi thẳng dậy thật sự nghe.
“Hắc y nhân hẳn là có
hai mươi người. Phía sau thư phòng có một tòa nhà gỗ ba tầng, Hắc y nhân nhất định ở nơi này quan sát động tĩnh toàn bộ trong viện cùng quanh
sân cho nên nhất định phải xử lí được vị trí này, như vậy bọn họ liền
mất đi ánh mắt. Ý kiến của ta là phái một đội từ phía sau núi đi vào,
đánh hạ chỗ này, đến lúc đó để Đan đại nhân dẫn bọn họ đi ra đàm phán,
hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, đồng thời phân tán bọn họ. Cứ như vậy,
người nhìn con tin nhất định sẽ giảm, phái thêm một đội theo dòng nước
tiến vào tìm vị trí con tin cùng một đội khác hội hợp, giải cứu con tin
ra đưa về phía sau núi. Lúc này người bên ngoài có thể công vào, nội ứng ngoại hợp.”
Một hơi nói xong kế hoạch của mình, Cố Vân ngẩng đầu hỏi: “Đại khái là như thế này, mọi người có ý kiến gì không?”
“Không phải nói sân bên ngoài đều là thuốc nổ sao? Công vào như thế nào?”
Người làm khó đầu tiên là Tan Nguyệt Ngưng, tuy rằng Thanh Mạt nói rất
rõ ràng nhưng nàng ta vẫn không tin Thanh Mạt.
“Ta vừa rồi xem qua,
nơi này đều là chôn thuốc nổ, bị đạp lên mới có thể bạo, Đan đại nhân có thể lấy hơn mười thân cây to, một đường lăn xuống, thuốc nổ sẽ nổ mạnh, sau đó đi vào là được.” Nguyên nhân không thể cường công là sợ tiếng
vang động Hắc y nhân, tính mạng con tin khó giữ được, nếu con tin đã
không ở trong phạm vi Hắc y nhân khống chế, công vào cũng không khó.
Túc Lăng lúc này hiểu vì sao Cố Vân không cho các tướng sĩ cưỡi ngựa. Tòa
nhà gỗ kia có thể thấy chuyện gì xảy ra trong phạm vi ba bốn lý. Nếu là
đi bộ có cây cối che dấu có lẽ không quá dễ dàng phát hiện, hơn nữa một
trăm người cưỡi ngựa, tiếng vang tuyệt đối không dấu được.
Đan Ngự
Lam cường hạng vẫn là xử án tẩy oan, loại sự tình này hắn rất ít xử lý.
Hắn thật sự cẩn thận, cau mày, tự hỏi cái gì lại không nói lời nào nhưng thật ra phía sau hắn Trình Hàng một bộ dáng muốn nói lại thôi. Hắn bất
quá là quan viên lục phẩm của hình bộ, trước mặt hoàng thượng không có
chỗ cho hắn nói. Cố Vân hiểu nên trực tiếp hỏi: “Trình Hàng, ngươi muốn
nói cái gì?”
Trình Hàng lập tức tiến lên, nói ra cái nhìn, “Ngọn núi
này tuy rằng xanh um tươi tốt, một mặt khác lại thập phần nguy hiểm,
muốn đi lên không dễ. Muốn trong một canh giờ đi lên căn bản không có
khả năng. Nếu không thể lấy được vị trí kia, người theo dòng suối tiến
vào thực dễ dàng bị phát hiện.”
Cố Vân chần chờ trong chốc lát hỏi:
“Bản đồ địa hình biểu thị độ cao vách đá là hai mươi ba trượng, này là
độ cao thật sao?” Nếu không phải liền thật sự phiền toái