Diệp Thần Vũ ngồi trên sofa trong phòng khách. Tay hắn cầm một ly rượu vang, chẳng hề uống, chỉ vuốt ngón tay từng vòng theo thành ly làm phát ra tiếng kin kít khe khẽ.
“Ngân Kỳ!” Tầm mắt hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, miệng khẽ gọi tên anh:“Đáng ra không nên đưa anh về. Tôi chỉ mới xa anh có mấy tiếng mà đã thấy nhớ anh rồi.”
Hắn tự cười nói với bản thân như vậy.
“Vậy thì sáng mai tới chỗ anh sớm một chút!”
Nói xong hắn đưa ly rượu lên miệng thong thả uống.
“Meo.”
Nghe tiếng kêu, hắn nhìn sang con mèo lông trắng mập ú hai tay đang vờn, chơi đùa với cuộn len tròn kia rồi tự hỏi:“Con mèo đó có gì hay ho mà khiến hai anh thích thú thế?”
Hắn nghĩ tới Diệp Dương và Ngân Kỳ, cả hai người đều thích đùa nghịch, vuốt ve với con mèo đó. Hắn ngồi nhìn một lúc rồi đứng dậy đi tới chỗ con mèo. Hắn khom lưng xuống và đưa tay ra định vuốt ve lông của nó. Nhưng tay hắn còn chưa chạm được tới thì con mèo kêu gào một tiếng rồi xù lông và giơ móng vuốt nhọn hoắt cào thẳng một nhát! Diệp Thần Vũ đã kịp thời rụt tay lại, Con mèo cào hụt, nó nhe răng rồi lại cào thêm mấy nhát nữa. Diệp Thần Vũ tức giận quát:“Con mèo hỗn xược! Tao là chủ nhân của mày đấy!”
“Gào!!!”
Con mèo sau đó cũng nổi giận. Nó nhảy lên bàn và cố ý làm đổ vỡ một chiếc bình gốm đắt tiền trong phòng khách...
“Tao sẽ làm thịt mày!!!”
Diệp Thần Vũ cau mày vừa quát vừa chạy tới bắt lấy nó. Nhưng nó đâu có ngu mà để bị bắt. Bốn chân của nó nhanh nhẹn chạy đi khắp nơi, hắn đuổi không được thì cầm lấy cái cốc thủy tinh rồi hung hăng ném vụt về phía nó.
Xoảng!
Cái cốc thủy tinh đập vào tường rồi rơi xuống sàn vỡ tan tành mà con mèo làm mặt vênh váo chạy nhảy khắp nơi như muốn chọc tức hắn...
“Chết tiệt!” Hắn nghiến răng phun ra một câu chửi.
Đúng lúc đó, có tiếng chuông ở ngoài cửa nhà hắn. Hắn không định ra mở nhưng nghe tiếng hét dữ dội:“DIỆP THẦN VŨ! MÀY MAU RA ĐÂY!”
Hắn chắc chắn đó là giọng của Ngân Tường. Hắn đành phải ra mở cửa. Thế nhưng, cửa vừa mở thì Ngân Tường dùng hết sức tung thẳng một cú đấm vào mặt hắn. Tuy vậy, hắn vẫn có thể dùng một tay để cản nắm đấm của anh. Hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Ngân Tường tiếp tục hét:“Thằng chó!!! Mày lại dám bắt cóc em ấy!”
Con ngươi trong mắt hắn co rút, vẻ mặt cũng biến sắc:“Em ấy? Anh đang nói Ngân Kỳ sao?”
“Mày còn chối nữa hả?”
“Anh nhầm rồi! Tôi không bắt anh ấy!”
“Không phải mày thì còn ai?”
“Anh bình tĩnh đi. Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm anh ấy!” Bị tấn công bất ngờ như vậy hắn đã rất tức giận nhưng khi nghe lý do thì hắn lại nhân nhượng đối với Ngân Tường.
“Tránh ra để tao lục soát nhà của mày!”
Ngân Tường lập tức xông vào nhà hắn lục soát. Diệp Thần Vũ dù rất lo lắng nhưng hắn cố bình tĩnh rút điện thoại và gọi cho thuộc hạ của mình.
...
Tại một khu nghiên cứu bất hợp pháp ẩn sâu trong rừng núi.
Một đám người khoác áo choàng thí nghiệm, tay cầm tập bản án và ghi lại kết quả.
“Lần này thì việc điều chế thuốc ASTPE-1432 chắc chắn sẽ thành công!”
“Tốt lắm, mau báo cáo lại với sếp đi!”
Trước mắt bọn chúng, Ngân Kỳ bị ném vào trong ống thí nghiệm chứa đầy nước, chân tay của anh bị quấn đầy rẫy những sợi dây được kết nối với điện cực. Từng giây từng phút trôi qua, dòng điện từ sợi dây được kích hoạt cùng với lượng nước xung quanh từ từ giết chết toàn bộ ý thức và sự sống của anh. Cho dù anh có giãy giụa thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi những sợi dây đó. Đến khi cơ thể anh không thể cử động được nữa,
Không... anh không muốn một kết thúc như vậy...
D... Diệp Thần Vũ... cứu tôi...
Sau đó ý thức của anh đã trở nên mơ hồ và trống rỗng, hai mắt anh nhắm nghiền lại, cơ thể không còn động đậy nữa...
...
Biệt thự của Diệp Thần Vũ.
Ngay giữa khoảng sân rộng lớn, một người đàn ông chân tay bị gãy hết, khuôn mặt bê bết máu không thể nhận dạng, tấm lưng trần in vô số vết roi, vết bàn ủi,... Đứng trước mặt người đó là Diệp Thần Vũ, xung quanh là mấy người thuộc hạ của hắn.
Qua một thời gian dài, người đó đã bất tỉnh. Nhưng không dừng lại ở đó, Diệp Thần Vũ lệnh cho thuộc hạ đổ xuống một xô nước muối. Nước muối đổ lên, các vết thương rách lớn hơn khiến máu chảy ào ra, người đó thống khổ kêu lên...
Trong tay Diệp Thần Vũ siết chặt một chiếc bình xịt. Hắn biết đây không phải một loại bình xịt hơi cay thông thường.
Hắn nhìn xuống người đang sống dở chết dở kia, lạnh lùng hỏi:“Đây là một loại thuốc dạng hơi bán ở chợ đen, một khi đã xâm nhập từ các cơ quan hô hấp và đi xuống nội tạng và phá hủy hết các tế bào trong cơ thể. Loại thuốc này phải có giá từ 1 triệu USD trở lên. Vì sao mày lại có nó. Với cả, mày tấn công Ngân Kỳ có chủ ý đúng không?”
Kẻ chịu sự tra tấn từ Diệp Thần Vũ chính là tên cướp lúc chiều. Từ khi Ngân Kỳ ngất xỉu và phát sốt, Diệp Thần Vũ đã cảm thấy nghi ngờ rồi nhưng chỉ tại hắn không quyết tâm để anh ở lại bên cạnh, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy... Việc Ngân Kỳ bị trúng loại thuốc độc này, hắn không lo bởi vì hắn có thể điều chế thuốc giải cho anh nhưng vấn đề bây giờ là Ngân Kỳ mất tích rồi, cứ kéo dài thời gian thì anh sẽ mất mạng...
Thấy tên cướp không trả lời, Diệp Thần Vũ ngồi xổm xuống rồi mạnh tay giật ngược tóc đối phương lên, gằn giọng quát:“Tao khuyên mày, khi còn cái miệng thì mau nói ra đi, ít ra tao sẽ cho mày được chết toàn thây!!!”
Cuối cùng, tên cướp run rẩy nói:“L... là do một người đàn ông... đưa tiền cho tôi... bảo tôi làm việc đó...”
“Gã đó trông như thế nào?”
“Người đó che kín mặt mũi... nên tôi cũng không biết...”
Diệp Thần Vũ đứng dậy, mặt không cảm xúc nói:“Chặt xác hắn thành 8 khúc rồi ném xuống biển!”
“Đ... đừng mà. Tha cho tôi... người đó... tôi nhớ... trên áo người đó có logo hình đầu lâu và hai khớp xương giao nhau màu đen!”
Diệp Thần Vũ nghe xong thì càng phẫn nộ hơn:“Tao nghĩ lại rồi, không cần chặt xác làm gì cho mất công. Cứ ném thẳng xác hắn vào chuồng nuôi hổ đấy!”
“Rõ!”
Tên cướp đó nhanh chóng bị thuộc hạ của hắn lôi đi. Hắn lại lấy điện thoại gọi cho một người.
“Karen!”
Đầu dây bên kia có tiếng cười nói vui vẻ:“Darling! Anh nhớ em sao?”
“Mau cho tôi số điện thoại để liên lạc với tên thủ lĩnh của tổ chức XFD!”
“Được thôi, đổi lại lần tới anh quay lại Mỹ thì cùng em đi dạo nhé!”
“Karen! Tôi đang nghiêm túc!”
“Vâng vâng! Đợi chút, em đang tìm này...”
Chưa tới hai phút Karen đã cho hắn số điện thoại hắn cần. Và ngay sau đó phía bên kia cũng có tiếng trả lời.
“Không ngờ tôi lại có ngày được Diệp nhị thiếu gia gọi điện thoại thế này!”
Hắn trầm giọng nói:“Tao không cần biết mày là thằng nào. Nhưng mày to gan lắm! Mày dám giết cha mẹ và anh trai tao bây giờ lại dám bắt cóc người yêu của tao! Đừng nói là chết, tao sẽ cho mày vĩnh viễn không thể đầu thai!!!”
Giọng của gã đó cười đùa, giễu cợt:“Chuyện cũ mà sao cậu cứ tính toán hoài thế? Tôi vốn định không giết cha mẹ và anh trai của cậu đây... nhưng mà người yêu của cậu tôi không dám chắc. Hơn mười năm qua tôi đã luôn tìm cách điều chế loại thuốc ASTPE-1432. Nhưng điều đó chẳng dễ dàng chút nào. Người đầu tiên thành công là cha mẹ của cậu sau đó là đến cậu nhưng thuốc đều bị tự tay cha mẹ và cậu hủy rồi...”
“Tao vẫn còn một liều thuốc!”
“Thật không?”
“Dùng thuốc trao đổi lại người đi!”
“Nhưng... cậu chỉ còn có một liều...”
“Chứ mày còn muốn gì nữa!!!”
“Tôi muốn nhiều hơn. Phải rồi, tôi biết cách thức cậu điều chế thuốc như thế nào. Thành phần có trong thuốc chủ yếu là máu của cậu đúng không?”
Diệp Thần Vũ nghe xong lập tức cả kinh:“Mày định...”
“Đúng rồi đấy! Tôi thấy Ngân tiên sinh nhiều lần được cậu tiêm cho rất nhiều loại thuốc bổ, thế nên tôi sẽ dùng số lượng máu trong cơ thể cậu ấy để chế thuốc. Cậu yên tâm, Ngân tiên sinh sẽ có một cái chết rất nhẹ nhàng, đợi khi rút hết máu trong cơ thể cậu ấy thì tôi sẽ trả người lại cho cậu. Mà... để tôi cho cậu biết một tin vui nhé! Nếu cậu dùng liều thuốc còn sót lại đó, đổ lên xương cốt của anh trai cậu và để trong phòng băng khoảng bốn năm thì anh trai cậu sẽ có cơ hội sống lại đấy!”
“Mày nói cái gì?” Hắn cứng đờ người, sắc mặt vô cùng sửng sốt.
“Tôi không lừa cậu đâu. Thứ thuốc của cậu thật sự rất kỳ diệu nên tôi rất muốn có được...”
UỲNH!
Diệp Thần Vũ khuôn mặt nguội lạnh, hai mắt đầy sát khí đáng sợ, hắn vung tay đập tan tành chiếc điện thoại Iphone 8 Plus xuống mặt đất!
Những người đứng cạnh hắn không ai dám thở mạnh!
Hắn đem khuôn mặt như muốn giết người đó quay sang nhìn thuộc hạ của mình nói một câu:“Định vị được cuộc gọi chưa?”
Liêu Phong bước tới cung kính nói:“Nhị thiếu gia, là ở khu rừng phía đông của thành phố này!”
“Đi thôi!”
“Rõ!!!”
Trời tối như mực, riêng ngôi biệt thự của Diệp Thần Vũ vẫn còn bật đèn điện rất sáng. Hơn mười chiếc xe hơi màu đen cùng xuất phát và lao vun vút tới địa điểm đó!