Cạnh!
Ngân Kỳ vừa mở cửa bước vào thì đứng hình lúc lâu khi thấy Diệp Thần Vũ ngồi dựa vào tường ngay trước cửa lối đi... Diệp Thần Vũ khi nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng không khỏi bất ngờ.
N... Ngân Kỳ... Hắn thẫn thờ gọi tên anh.
Trên gương mặt hắn vẫn còn thấy rất rõ những vệt nước mắt đã khô. Anh lấy làm lạ liền hỏi:C... Cậu sao vậy? Sao... sao lại ngồi...
Chưa nói hết câu, hắn đứng phắt dậy và lao tới ôm chầm lấy anh. Anh càng ngạc nhiên hơn:D... Diệp Thần Vũ?
Một lúc sau, hắn lấy lại bình tĩnh, buông anh ra và hỏi:Tối qua anh đã ở lại với tôi chứ?
Ừ. Anh gật đầu:Tôi có thói quen thức dậy từ sớm nên muốn tranh thủ thời gian xuống bếp làm bữa sáng cho cậu. Nhưng mà... đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu không dùng được nên...
Diệp Thần Vũ nhìn xuống hai bịch túi xách nặng trĩu trên tay anh thì đoán anh vừa đi chợ về. Vậy mà hắn cứ tưởng...
Cảm ơn anh... Hắn nhìn anh rồi nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ngân Kỳ cũng bật cười:Vậy cậu đi tắm rồi vào ăn cơm, quần áo cậu vẫn nồng nặc mùi rượu từ tối qua kìa!
Ừ.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Thần Vũ từ trên tầng bước xuống. Hắn khoác áo choàng tắm tối màu để lộ vùng ngực và cơ bụng còn dính những giọt nước ẩm ướt trông rất ma mị. Hắn vào bếp thì thấy Ngân Kỳ đang khéo léo nấu nướng và dọn đồ ăn ra bàn. Hắn thong thả ngồi xuống bàn ăn, hai tay đan lại chống cằm, liếc nhìn những món ăn trông rất đặc sắc kia và mỉm cười nói một câu:Người nào mà lấy được anh thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
Ngân Kỳ cũng ngồi xuống bàn đối diện hắn, vừa nghe được câu đó thì ngẩn người một lúc rồi mới đáp lại:Không hẳn như vậy bởi vì... con gái bây giờ... thường thích những người đẹp trai và tài giỏi, sẽ không thích những người...
Không để anh nói hết câu, hắn đã cắt lời, giọng trầm thấp:Tôi không nói người đó là con gái! Là con trai! Chẳng hạn, như tôi đây này!
Cậu... cậu nói đùa đúng không? Hai mắt anh mở to, sắc mặt kinh ngạc nhìn hắn. Anh hỏi vậy nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến nguội lạnh của hắn thì chắc chắn không có lấy một chút đùa giỡn!
Hắn nhìn anh một hồi lâu nhưng cuối cùng lại không trả lời. Hắn cúi mặt xuống cầm đũa và bát cơm lên nói:Ăn sáng đi!
Nói xong, hắn gắp thức ăn và ăn một cách ngon lành. Ngân Kỳ thấy vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, sắc mặt và ngữ khí của hắn bộc lộ qua lời nói lúc nãy làm anh có chút lo sợ.
Cả hai cùng ăn sáng với nhau được lúc lâu sau đó anh cảm thấy lạ liền hỏi:Tại sao... đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu hỏng hết vậy...
Hắn không ngẩng đầu lên nhưng lại dừng động tác để trả lời:Thì hơn một năm rồi có ai thèm ngó ngàng tới cái tủ lạnh đâu!
Ngân Kỳ:...
Đúng rồi nhỉ!!! Diệp Thần Vũ nghỉ dưỡng trong phòng giam của trụ sở cảnh sát một năm, vậy nên đừng nói là chỉ có cái tủ lạnh trong phòng bếp mà cả căn biệt thự rộng lớn này cũng chẳng có ai dám ra vào trong thời gian đó cả!
Nhưng... cậu về được mấy ngày rồi mà...
Lần này hắn ngẩng đầu nhìn anh, chớp ánh mắt nghĩ ngợi vài giây rồi bình thản trả lời:Buổi sáng thì tới chỗ anh uống một cốc cafe. Buổi trưa thì hẹn gặp mấy người khách nước ngoài và ăn ở nhà hàng. Còn buổi tối... tới quán bar ngồi uống rượu... Hết!
Hắn thành thật khai báo lịch trình của mình trong mấy ngày qua với anh.
Nhưng mà... Anh ngập ngừng nói:Cậu là bác sĩ mà, cậu biết chế độ ăn uống như vậy... không tốt cho sức khỏe...
Không tốt thì không tốt, dù sao chẳng có ai ở cạnh tôi để la rầy hay càu nhàu với tôi những chuyện như thế cả. Lúc trước... còn có anh trai tôi, nhưng giờ thì không!
Hắn nói rất nhẹ nhàng như một lời tường thuật nhưng Ngân Kỳ lại hơi cúi đầu và nói:Xin lỗi...
Anh có lỗi gì mà xin chứ, chuyện này không liên quan gì tới anh. Hay là, anh đang lo lắng cho tôi? Nghĩ vậy, hắn thích thú nở nụ cười với anh.
K... Không có...
Hắn đã đoán trúng ý của Ngân Kỳ nên anh đỏ mặt xua tay và lắc đầu. Hắn thừa biết anh nói dối rất tệ nhưng chỉ mỉm cười rồi bỏ qua.
Ăn sáng xong thì vừa đúng lúc tiếng chuông ở ngoài cửa biệt thự nhà hắn reo lên. Hắn ra mở cửa. Ngân Kỳ còn trong bếp đang tiện tay dọn dẹp bàn ăn thì bỗng nhiên nghe giọng nói vui mừng của một người phụ nữ.
Darling! Long time no see! (Anh yêu! Lâu quá không gặp!)
Hả?
Ngân Kỳ cứ ngỡ mình nghe nhầm nên vội vàng chạy vụt ra ngoài và thấy... một cô gái trẻ người châu Âu với mái tóc vàng, thân hình quyến rũ trong bộ váy công sở màu đen đang nở nụ cười tươi tắn, hai tay ôm chặt lấy Diệp Thần Vũ.
Hắn vừa mở cửa thì cô gái này đã lao vào ôm chặt hắn. Hắn không tỏ vẻ chán ghét hay thích thú gì chỉ nghiêm túc nói:Karen! Đừng đùa nữa!!!
Cô gái nghe xong thì có chút thất vọng buông hắn ra nhưng vẫn nhìn hắn bằng cặp mắt say đắm.
Hắn quay đầu lại thì có chút ngạc nhiên khi thấy Ngân Kỳ đứng sau lưng. Hắn vội vàng nói:Ngân Kỳ... không phải như anh nghĩ đâu. Đây là...
Hắn chưa nói xong thì cô gái đó đã xen vào bằng ngôn ngữ tiếng Trung rất thành thạo:Xin tự giới thiệu, tôi là Karen Jernigan. Tôi chính là người yêu lâu năm của anh ấy!
Karen vừa nói vừa ôm chặt lấy một tay của Diệp Thần Vũ như chứng minh câu nói của mình. Hắn lắc đầu rồi hất mạnh tay buông cô gái ra và nói:Cô ấy là trợ lý của tôi khi ở Mỹ!
Karen giọng làm nũng:Đừng phũ phàng vậy chứ, Darling! Hai chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà!
Hắn quay sang nói với anh:Anh đừng hiểu lầm! Đó là vì tôi với cô ấy thay phiên nhau trực ca đêm ở phòng bệnh!
Ngân Kỳ vẫn còn ngơ ngác nhưng khẽ gật đầu cho có lệ.
Vậy thôi... hai người... tôi ở lại thì không tiện lắm... gặp cậu sau...
Ngân Kỳ ấp úng mãi mới nói được hết câu, nói xong thì anh lại vội vàng rời đi. Anh lướt qua Diệp Thần Vũ rồi cúi đầu chào cô gái xong ra khỏi cửa luôn...
Khoan đã, Ngân Kỳ! Để tôi đưa anh về!!!
Hắn định đuổi theo nhưng Karen đã cản lại:Khoan đã, Darling! Em có chuyện quan trọng cần nói với anh!
Hắn quay đầu nhìn Karen, giọng vẫn lạnh nhạt:Đừng có gọi tôi như vậy, cô làm anh ấy hiểu lầm rồi kìa!
Vậy không lẽ, Darling với anh ấy... Karen vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm.
Hắn bất lực nói:Muốn nghĩ sao thì tùy cô. Cô muốn nói chuyện gì!
Thì chuyện anh muốn em điều tra đó. Cái tổ chức đã gây nên cái chết của anh trai Darling, em tìm ra được rồi!
Thật hả? Con ngươi hắn co rút phản ứng dữ dội.
Vâng! Mấy tuần trước em điều tra ra được nơi ẩn nấp của chúng là ở vùng ngoại ô hẻo lánh trong một con phố bị bỏ hoang ở New York. Em đã dẫn người tới đuổi bắt nhưng chúng đã chạy thoát, tuy nhiên em biết được bọn chúng đã chạy trốn ở Trung Quốc này đấy!
Được rồi, cảm ơn cô. Nếu là phạm vi trong nước thì tôi tự lo được!
Karen mỉm cười gật đầu nhận lời cảm ơn của hắn. Cô nói thêm:Darling! Khi nào anh sẽ trở lại Washington DC. Ngài ấy rất muốn gặp lại anh đấy!
Hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời:Nếu như không vướng bận chuyện gì thì tuần sau tôi sẽ trở lại.
Darling nói vậy làm em vui quá! Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo...
Cô mơ đẹp nhỉ! Hắn hờ hững nói.
Darling thật xấu tính! Em ghét darling!!!
Rồi rồi! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây!
Hắn vội lên tầng để thay quần áo. Karen lập tức đoán được ý định của hắn:Darling định đuổi theo chàng trai lúc nãy hả?
Đúng!
Nghe câu trả lời dứt khoát của hắn, Karen có chút buồn bã. Nhưng lát sau lại lấy lại tinh thần chạy lên phòng cùng hắn nói:Để em giúp darling thay quần áo!
KHÔNG CẦN!
Nhưng lúc ở Mỹ em đã giúp anh mấy lần rồi mà!
CÔ ĐỪNG CÓ BỊA CHUYỆN!!!
Darling!
ĐỪNG CÓ GỌI TÔI NHƯ VẬY!
Được thôi, Darling!!!
Diệp Thần Vũ càng ngày càng bất lực trước sự kiên nhẫn và khả năng bền bỉ của Karen...
...