Hai ngày sau, Diệp Thần Vũ trở về. Hắn bước vào ngôi nhà của mình, xung quanh vắng bóng không có một ai... Hắn đột nhiên cảm thấy tịch mịch và u ám lạ thường. Nhưng hắn cố gạt bỏ cái suy nghĩ đó.
Nhị thiếu gia! Liêu Phong bước vào.
Liêu Phong, anh trai tôi đâu? Sao tôi không gọi được cho anh ấy? Diệp Thần Vũ vội vàng hỏi.
Liêu Phong vẻ mặt biến sắc ngập ngừng nói:Nhị thiếu gia... xin ngài... hãy bình tĩnh nghe tôi nói...
Thấy sắc mặt không tốt của Liêu Phong, hắn cũng biết được đã xảy ra chuyện gì đó:Anh nói đi...
...
Một lúc sau.
KHÔNGGGGGGGG!!!! Diệp Thần Vũ vò đầu bứt tóc ngửa cổ lên mà gào thét!
Lúc này, tâm trạng hắn giống y hệt Liêu Phong lúc thấy xác chết của Diệp Thần Vũ nhưng hắn đã gào thét thảm thiết hơn Liêu Phong! Hắn gào đến mức như muốn xé tan cả cổ họng. Đây không phải tiếng kêu của một con người... mà là tiếng gầm thét của một con thú dữ bị mất chủ...
Nhị thiếu gia... xin ngài hãy bình tĩnh! Liêu Phong nắm lấy vai hắn, cố gắng trấn an hắn.
Con ngươi trong mắt hắn co rút dữ dội và tơ máu hiện lên rõ rệt. Hắn liên tục lắc đầu, giọng run run:Anh lừa tôi đúng không...Tại sao anh tôi lại chết đột ngột như vậy... Dù bệnh của anh ấy có tái phát thì cũng chưa thể lấy mạng anh ấy được... Hai ngày trước anh ấy còn gọi điện cho tôi cơ mà... anh ấy nói anh vẫn khỏe...
Không đúng!
Nói đến đây Diệp Thần Vũ mới ngờ ngợ ra... Hắn chợt nhớ lúc đó giọng nói của Diệp Dương rất khó nghe, giọng nói yếu ớt với hơi thở còn thoi thóp... không ngờ lại là sự thật...
Trời ơi! Khi mà anh trai hắn đang đứng trên bờ vực của cái chết thì hắn lại có thể ung dung ở bên nước ngoài điều chế thuốc... Bây giờ điều chế thành công nhưng người đã không còn nữa... vậy thì còn tác dụng gì!!!
AAAA!
Hắn điên lên mở tung chiếc vali ra rồi đập phá hết những đồ đạc trong đó.
Xoảng! Leng keng! Ầm!
Một loạt các dụng cụ y tế bằng kim loại hay thủy tinh đều bị hắn đập nát hết. Ngay cả những loại thuốc hắn đã điều chế ra được bảo quản trong ống thủy tinh, hắn cũng dứt khoát đập vỡ hết!!!
Nhị thiếu gia... ngài chớ đau lòng. Dương thiếu khi chết đã nở nụ cười trên môi, tôi chắc chắn ngoài ấy đã không còn nuối tiếc gì với cuộc sống nữa. Ngài ấy đã ra đi rất thanh thản... vậy nên ngài vẫn phải sống thật tốt...
Diệp Thần Vũ nhớ lời anh hắn.
Trước khi ra đi anh đã dặn em phải giữ gìn sức khỏe... nhưng bây giờ anh đã không còn nữa thì em phải làm sao?
Anh ơi, anh đã chăm sóc và dạy dỗ em bao điều. Từ học hành, thi cử và ngay cả việc phòng thân. Thế nhưng... anh chưa dạy em... anh chưa nói cho em biết, em phải làm thế nào khi anh vĩnh viễn ra đi...
Anh ơi... Hắn quỳ phịch trên sàn khóc lóc đến thảm thương!
Liêu Phong cũng quỳ xuống ngay bên cạnh hắn.
Mọi thứ như dần lắng đọng lại trong nỗi tuyệt vọng của Diệp Thần Vũ.
Đêm hôm ấy, nói đúng hơn là cả ngày hôm ấy hắn triền miên trong những cơn say!
Xoảng!
Hắn ném thẳng một chai rượu đã cạn vào góc tường. Đây là chai thứ bao nhiêu, chính hắn còn không biết.
Diệp Thần Vũ nghiêng ngả vào sofa, hai mắt nhắm nghiền lại. Mọi kí ức của hai anh em ùa về. Mặc dù đó không phải là kí ức tuổi thơ tốt đẹp gì... đó chỉ là cảnh tượng hai đứa trẻ trú trong một căn nhà lụp xụp vào mùa đông, có khi người em nhỏ thì chờ đợi người anh ra ngoài kiếm thứ gì về ăn... Quá khứ của họ là đau thương là bi kịch là mất mát là nghèo khổ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm và tình yêu thương vô bờ bến của người anh dành cho mình. Trái ngược với hiện tại, bây giờ hắn có tất cả. Từ tiền tài, dung mạo và một địa vị lớn trong xã hội nhưng lại không có bóng dáng anh trai ở bên cạnh. Và tất cả những gì hắn có được ngày hôm nay đều là mồ hôi và nước mắt thậm chí là máu thịt của anh trai hắn... Không có anh thì hắn có thể sẽ không sống nổi đến ngày hôm nay.
Bởi vậy, càng nghĩ hắn càng thấy nhớ, thấy đau lòng. Hắn còn không thể báo đáp cho anh trai mình...
Em xin lỗi... Nếu có kiếp sau, em vẫn luôn muốn được làm em trai của anh, anh hai! Hắn khẽ nói và dòng nước mắt rỉ vào khóe miệng làm cho hắn tỉnh cả rượu.
Em nhớ anh...
...
Sáng hôm sau, Liêu Phong cả kinh khi bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ tái mét mặt. Dưới sàn, đâu đâu cũng thấy xác mảnh chai thủy tinh vỡ vụn. Và Diệp Thần Vũ nằm bất động trên sofa. Liêu Phong thoáng nghĩ có khi nào Diệp Thần Vũ đã thuốc độc tự sát không?
Nhị thiếu gia!!! Anh chạy tới, lay người hắn dậy.
Diệp Thần Vũ từ trong cơn say đã tỉnh lại. Hắn ngồi tựa lưng vào sofa, tay bóp huyệt thái dương vì nhức đầu.
Nhị thiếu gia, hay để tôi làm canh giải rượu cho ngài!
Diệp Thần Vũ đơ mắt một lúc, mãi mới không:Không cần đâu. Tôi không sao hết!
Hắn đứng dậy và nói:Đưa tôi tới nơi an nghỉ của anh tôi đi!
...
Hắn đứng lặng trước ngôi mộ mới làm của Diệp Dương. Hắn siết chặt hai tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay và cắn môi dưới đến rỉ máu. Hắn đã tự nhắc bản thân sẽ không khóc thêm một lần nào nữa để không làm Diệp Dương ở trên thiên đàng mà vẫn phải bận tâm cho hắn!
Hắn trầm giọng nói với Liêu Phong đang đứng sau lưng:Anh tôi không phải chết do bệnh tái phát phải không?
Đúng vậy, nhị thiếu gia.
Vậy thì nói tôi nghe, tại sao anh ấy lại đột ngột ra đi như vậy?
Liêu Phong trước hết đã nói lời xin lỗi hắn vì không bảo vệ tốt được cho Diệp Dương và tiếp theo là kể quá trình vụ án mà Diệp Dương vô tình chứng kiến và cả lời cảnh báo của Ngân Kỳ, sau đó là bức thư bí ẩn được gửi tới.
Vậy là... do thằng cảnh sát đó hả? Không có nó thì anh ấy cũng sẽ không liều mạng như vậy? Diệp Thần Vũ tối mặt hỏi.
Dạ, phải! Liêu Phong đáp.
Một luồng sát tỏa ra xung quanh Diệp Thần Vũ và rồi...
Cậu là Diệp Thần Vũ?
Hắn quay đầu lại nhìn thấy một thanh niên trẻ trong trang phục thường ngày giản dị mà thanh lịch.
Phải!
Ngân Kỳ thấy trước mắt là một người nam nhân có khuôn mặt điển trai và dáng người thì cao hơn mình một cái đầu và lúc này trông sắc mặt người đó rất đáng sợ. Ngân Kỳ nghĩ ngợi:Không phải cậu ta chỉ mới 20 tuổi thôi sao? Sao mình lại cảm thấy run sợ như vậy?
Cố gạt đi nỗi sợ trong lòng, Ngân Kỳ nói:Tôi là Ngân Kỳ, cảnh sát điều tra cái chết của anh trai cậu. Rất chia buồn với cậu...
BỐP!
Ngân Kỳ chưa nói hết câu thì đã bị trúng nắm đấm trời giáng của Diệp Thần Vũ! Anh ngã trên mặt đất, miệng không ngừng ho ra máu tươi...
Cảnh sát...
Anh chỉ thấy bóng dáng hắn trông dữ tợn đến mức ngang tầm với một con ác quỷ trong truyện cổ tích.
Giọng hắn lạnh như băng:Trên đời này tao ghét nhất là lũ cảnh sát! Mau biến đi và đừng có xuất hiện ở đây nữa!
Anh gượng dậy, khiêm nhường nói:Xin lỗi cậu. Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì tôi sẽ tới chỗ cậu sau.
Ngân Kỳ bỏ đi. Liêu Phong lập tức nói:Nhị thiếu gia, ngài để hắn đi dễ dàng như vậy sao?
Diệp Thần Vũ bình thản nở nụ cười quái quỷ:Cho nó sống yên ổn thêm mấy ngày nữa.
Liêu Phong đứng lặng đi và không hiểu lời hắn nói...