Một đoạn kí ức của Diệp Thần Vũ.
“Cậu lại đánh nhau với mấy thằng khóa trên nữa à, Diệp Thần Vũ?”
Thầy giáo nhìn xuống khuôn mặt bầm dập dán đầy băng cá nhân của Diệp Thần Vũ, vết rách trên mặt hắn còn rỉ máu tươi ướt đẫm băng cá nhân, không chỉ có khuôn mặt mà cả chân tay hắn xây xát không ít, từ cánh tay phải xuống khủy tay quấn một lớp băng rất dày.
Diệp Thần Vũ tỏ thái độ bất cần ngồi lỳ ở đó chẳng nói một câu nào.
Thầy giáo nhíu mày nâng gọng kính, đẩy cao giọng nghiêm khắc nói:“Mặc dù điểm số của cậu rất cao, với năng lực của cậu để vào ngành y thì thừa sức nhưng với tính cách hung bạo của một thằng côn đồ suốt ngày đi đánh nhau như thế thì tôi không thể xếp hạnh kiểm tốt cho cậu được, là trung bình đấy!!!”
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, mặt ngẩng lên nhìn trần nhà rồi dửng dưng nói một câu:“Làm như tôi quan tâm lắm ấy.”
Thầy giáo tức giận đập tay xuống bàn quát:“Sau khi tốt nghiệp thì cậu không thể sang Mỹ với hạnh kiểm học tập trung bình đâu!”
Nghe xong con ngươi của hắn co rút, hắn ngồi thẳng rồi cũng đập mạnh tay xuống bàn gân cổ lên cãi lại dữ dội:“Ông làm thầy của tôi hơi lâu rồi đấy! Có gan thì cứ để tôi hạnh kiểm trung bình đi, tối nay tôi sẽ khiến nhà ông sáng nhất đêm nay!!!”
Bốp!
Sau đó Diệp Thần Vũ bị thầy giáo thẳng tay có một cú nốc ao vào đầu. Bị đánh, hắn chẳng mở miệng kêu đau, chỉ nói bằng giọng phẫn uất:“Tôi chẳng làm gì sai cả! Bọn chúng dám nói anh tôi là kẻ vô dụng, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá!!!”
“Dù vậy thì cậu cũng không nên đánh cho bốn thằng đó nhập viện được!!!”
“Tôi mặc kệ! Những đứa nào dám đụng tới anh ấy thì biết tay tôi!!!”
Ngừng lại vài giây, thầy giáo suy nghĩ một lúc rồi hạ thấp giọng nói:“Tôi hiểu cảm giác khi người thân của mình bị xúc phạm. Nhưng... cậu làm vậy sẽ chỉ khiến anh cậu lo lắng mà thôi. Tôi rất thắc mắc, tại sao một người có tính cách hung bạo như cậu lại chọn ngành y trở thành bác sĩ, nên nhớ trách nhiệm của người bác sĩ là cứu người chứ không phải đánh người ta tới mức suýt chết phải nhập viện!!!”
“Vì cứu anh trai tôi được chưa! Tôi chỉ có ý định cứu anh trai tôi chứ không muốn cứu hay chữa trị cho bất kì người nào khác!!!”
“Cuộc sống của cậu lúc này chỉ có anh trai của mình thôi đúng không? Vậy cậu hãy mở rộng tấm lòng mình ra được không? Tôi tin rằng sau này ngoài anh trai cậu, cậu sẽ gặp được một người khác cũng yêu thương cậu không khác gì anh trai của cậu. Người đó sẽ cho cậu giúp cậu hiểu ra và sống một cuộc sống đúng đắn, chứ không phải suốt ngày chỉ biết đánh nhau, sống một cuộc sống không có tình thương đối với những người xung quanh!!!”
“Tôi không cần ông dạy đời tôi!”
“Tôi là thầy giáo của cậu nên đó là trách nhiệm của tôi. Nên nhớ rằng không có thể sống nếu thiếu những người xung quanh! Cậu phải làm những điều tốt đẹp để anh cậu luôn vui vẻ mỉm cười, như vậy sức khỏe của anh cậu sẽ tốt hơn. Hoặc nếu như... ngày mà anh cậu rời khỏi thế giới này, cậu sẽ cô đơn đến tột cùng vì thiếu hơi ấm của những người xung quanh, đến lúc đó trái tim của cậu sẽ chết dần chết mòn... Cậu hãy thay đổi thái độ và suy nghĩ của mình ngay từ bây giờ đi!”
...
Không ngờ ông ta lại nói đúng! Ngân Kỳ, tôi biết lỗi rồi, tôi thực sự rất cô đơn! Sáng ngày hôm nay, khi tôi nghĩ rằng anh đã không ở lại bên cạnh tôi, tôi đã đau buồn đến nhường nào! Tôi chìm đắm vào những cảm xúc tiêu cực của bản thân, càng ngày càng xuống đến hố sâu của sự tuyệt vọng... Thế nhưng, anh đã quay trở lại làm cho lòng tôi như sống lại và vui mừng khôn xiết! Lúc đó tôi nhận ra anh chính là người cứu rỗi cuộc sống của tôi. Những lần tôi khổ sở khi nhớ về anh ấy, chỉ toàn là day dứt, ân hận và cảm thấy chán ghét bản thân... thì anh đã xuất hiện, nhìn thấy khuôn mặt hiền lành đến ngây ngốc của anh, tôi luôn thấy nhẹ nhõm... Vậy nên tôi xin anh! Hãy sống và ở lại bên tôi... Tôi đã bỏ mặc việc cứu sống anh trai mình vì anh đấy, tôi chẳng còn mặt mũi để đứng trước nơi an nghỉ của anh ấy nữa đây này... Làm ơn, tỉnh lại đi... Ngân Kỳ...
Giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mi, Diệp Thần Vũ một hơi uống hết dung dịch thuốc ASTPE-1432 rồi đặt Ngân Kỳ nằm trong lồng ngực. Hắn cúi đầu xuống đem lượng dung dịch thuốc ngậm trong miệng đổ vào hết khoang miệng của anh. Hắn rời khỏi miệng anh, một tay khép lại hai môi của anh để không một giọt nước nào chảy ra, sau đó dùng kỹ xảo trên tay làm động tác nhỏ nhẹ, hắn đẩy khớp xương quai hàm của anh lên cao một chút để dung dịch thuốc chảy hết xuống cổ họng. Sau khi xác nhận lượng dung dịch thuốc kia đã chảy xuống phổi, hắn lại đặt anh nằm ngửa xuống và dùng hai tay liên tục ấn vào lồng ngực anh. Mười lần, mười lăm lần vẫn chưa có tác dụng, giọt mồ hôi nóng từ trên trán chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt hắn. Dù vậy hắn vẫn không bỏ cuộc, hắn vẫn tiếp tục kích thích tim, truyền cho anh sự sống!
Ngân Kỳ... xin anh! Anh phải sống thì tôi mới có thể chuộc hết những tội lỗi của mình. Anh phải sống để nghe tôi nói lời yêu anh!!! Tôi cầu xin anh!!!
Từng giây từng phút trôi qua giống như những lưỡi dao nhọn cứa vào tim Diệp Thần Vũ bởi hắn không dám chắc thứ thuốc đó có thật sự cứu được mạng sống của anh hay không? Nếu thứ thuốc đó không cứu được Ngân Kỳ thì cũng không thể cứu sống Diệp Dương - người đã chết mấy năm... Vậy thì, đúng như người thầy kia nói, Diệp Thần Vũ sẽ sẽ cô đơn đến tột cùng vì thiếu hơi ấm của những người xung quanh, đến lúc đó trái tim của hắn sẽ chết dần chết mòn...
Trái tim hắn đập thình thịch vì sự căng thẳng, thần kinh của hắn như phát điên tới mức muốn cắn nát miệng của mình... Bờ vai rộng lớn của hắn lúc này đang run lên từng cơn vì lo lắng và sợ hãi. Hắn rất sợ sẽ lại đánh mất một người quan trọng của mình, hắn sợ với năng lực y học của mình mà vẫn không thể cứu được Ngân Kỳ...
...
Ở đâu đó, không phải trên trái đất này, một nơi rất cao được những tầng mây trắng xóa bao phủ, những cánh chim trời bay lượn rất bình yên. Ở đó... Ngân Kỳ đã mở mắt tỉnh lại.
“Mình... chết rồi sao?”
Ngân Kỳ thấy cơ thể mình nhẹ tênh và có thể lơ lửng trong không trung. Cảm nhận được cái chết đã đến với mình, anh không cảm thấy buồn nhưng cũng không cảm thấy vui. Chỉ là... anh không muốn một kết thúc như vậy.
“Cậu chưa chết! Em trai tôi đang dốc hết sức để cứu cậu!”
Nghe giọng nói đó, Ngân Kỳ ngoảnh đầu lại và thấy... trước mắt mình là anh trai của Diệp Thần Vũ - Diệp Dương.
Diệp Dương trông rất trẻ đẹp trong bộ quần áo màu trắng thanh khiết, anh tới gần Ngân Kỳ và nở nụ cười tươi:“Đã lâu không gặp cậu!”
Lúc đầu Ngân Kỳ vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt nhưng lúc sau thì anh đã bình tĩnh lại và mỉm cười đáp:“Ừm, chào anh! Nơi này là... thiên đàng ư?”
“Không phải, là cầu nối giữa thiên đàng và nơi trần thế.”
“Vậy... vậy là anh... từ lúc đó tới giờ linh hồn của anh vẫn còn ở trần thế sao???” Ngân Kỳ rất kinh ngạc khi hỏi câu này.
Ngược lại, Diệp Dương thản nhiên đáp:“Đúng vậy!”
Ngừng lại một phút, anh nói tiếp:“Tôi vẫn luôn ở cạnh để quan sát em trai mình. Ngân Kỳ, tôi... tôi thay mặt em trai mình xin lỗi cậu!”
Nói xong, Diệp Dương cúi thấp đầu xuống trước mặt anh. Ngân Kỳ vội vàng nói:“A... Anh không cần làm vậy đâu... Dù gì thì chuyện cũng qua rồi, tôi không hề oán trách cậu ta...”
Diệp Dương ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Ngân Kỳ và khẽ cười nói:“Quả nhiên, cậu là người có tấm lòng bao dung hơn bất kì ai!”
“Quả nhiên???” Ngân Kỳ chớp ánh mắt hỏi.
“Ừ, tôi có một chút khả năng tiên tri đấy! Tôi đã sớm biết cái chết của mình là không thể tránh khỏi nên lần đầu tiên gặp cậu tôi rất vui mừng khi nhìn được tấm lòng nhân hậu, tốt đẹp của cậu!”
“Tôi... tôi không tốt như anh nói đâu...”
Bất ngờ, hai tay Diệp Dương nắm chặt lấy hai tay của anh rồi bật cười nói:“Không đâu! Cậu có thể thay thế vị trí của tôi đối với em ấy. Suốt mấy năm qua, linh hồn của tôi vẫn chưa thể rời khỏi trần thế vì tôi vẫn còn lo lắng cho em ấy khi em ấy chỉ có một mình. Cậu biết không? Lúc nhỏ, em ấy là đứa trẻ mít ướt, suốt ngày chỉ biết khóc lóc bám theo tôi.”
“Diệp Thần Vũ sao???” Ngân Kỳ không thể tưởng tượng nổi điều Diệp Dương nói là sự thật.
“Đúng vậy! Em ấy từ khi sinh ra đã không mang tính cách hung bạo như bây giờ. Em ấy là đứa trẻ ngoan ngoãn, rất nghe lời tôi, đặc biệt tính cách thì lành như cục đất. Em ấy... vì tôi nên mới trở thành như vậy. Lúc đó... là khi tôi mười chín, em ấy mười ba...”
Nửa đêm, mấy thằng du côn đầu trâu mặt ngựa tới nhà Diệp Dương để đòi nợ. Lúc đó, Diệp Thần Vũ đang ở trường học. Vì túng quẫn quá nên Diệp Dương đã phải một lần nữa bán thân để trả hết nợ. Thế nhưng, bọn chúng đang “làm” giữa chừng thì Diệp Thần Vũ quay trở về. Cửa khóa nên Diệp Thần Vũ đứng ngoài gọi vào:“Anh hai, em về rồi. Anh có ở đó không?”
Diệp Dương thì cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng kêu rên nhưng bọn chúng thì nắm tóc anh lên, giọng đe dọa nói:“Em trai của mày hả? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đừng...” Diệp Dương sắc mặt trắng bệch, cơ thể run cầm cập, giọng yếu ớt cầu xin:“Em ấy chỉ mới mười ba tuổi... Cầu xin các người... đừng làm hại em ấy...”
Bọn chúng hét lên:“Bọn tao “chơi” chán cái cơ thể gầy yếu của mày rồi. Biết đâu, “chơi” thằng em của mày sướng hơn nhỉ?”
“Không được... tôi van xin các người... đừng...”
Rầm!
Chưa nói hết câu, tên đó dùng sức kéo tóc anh lên rồi đập mạnh đầu anh xuống sàn nhà, ngay lập tức Diệp Dương nằm bất tỉnh trong vũng máu...
Tên đó ra mở cửa. Diệp Thần Vũ sau đó sắc mặt kinh hoàng khi thấy Diệp Dương lõa thể, thương tích đầy mình nằm sấp trong vũng máu.
“ANH HAI!!!”
Hắn muốn chạy đến nhưng bị tên đó giữ chặt lại.
“Buông tôi ra!”
Hắn càng giãy giụa bao nhiêu thì tên đó càng giữ chặt hắn, ghé sát vào tai hắn nói:“Nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ giết chết thằng anh của mày!”
Xong tên đó vẫy tay ra hiệu cho hai tên đàn em đứng cạnh Diệp Dương. Hai tên đó ngồi xuống cùng giơ lưỡi dao kề vào cổ Diệp Dương.
Giây phút thấy lưỡi dao kề vào cổ anh trai mình thì con ác quỷ trong tâm hồn của Diệp Thần Vũ đã thức tỉnh!
“AAAAAAA!”
Cái tên đang giữ chặt Diệp Thần Vũ đột nhiên gào thét thảm thiết. Diệp Thần Vũ sắc mặt tối tăm, hai mắt đầy sát khí mở miệng và cắn nát cổ tên đó, cắn mạnh tới mức từng chiếc răng xuyên qua da thịt và máu tươi trào ra như suối!
Tên đó bị đứt mạch động ở cổ rồi ngã xuống chết! Khoang miệng Diệp Thần Vũ dính đầy máu tươi. Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và tàn ác của một con ác quỷ đó, hắn rút một con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi lao tới xé xác hai tên kia!
Mùi máu tươi tanh nồng kích thích khứu giác khiến Diệp Dương tỉnh lại. Anh thấy Diệp Thần Vũ ngồi bên cạnh đang dùng một tấm vải sạch đắp lên thân thể trần trụi của anh và... xung quanh là ba cái xác chết cực kì thảm khốc...
“Vũ...” Anh khẽ gọi tên hắn.
Lúc này, từng giọt lên tuôn ra và chảy xuống khuôn mặt đầy máu của hắn, hắn run run nói:“Anh hai... kể từ giờ em sẽ bảo vệ anh... em... sẽ không để anh phải chịu đau đớn nữa!”
Diệp Dương cũng không kìm chế được cảm xúc, anh ôm chặt lấy hắn và òa khóc!
Sự việc đã nhanh chóng lan rộng khắp thành phố. Rất may là hành động của Diệp Thần Vũ được coi là tự vệ chính đáng và hắn vẫn đang trong độ tuổi vị thành niên, chứ nếu người giết bọn chúng là Diệp Dương thì chắc chắn anh sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng sau vụ việc này hắn và Diệp Dương càng chịu sự hắt hủi, xa lánh từ những người xung quanh. Cũng là lý do vì sao khi tới trường, Diệp Thần Vũ không có lấy một người bạn, hắn còn thường xuyên đánh nhau với những người cùng trang lứa thậm chí là nhiều tuổi hơn vì bọn họ nói xấu hai anh em hắn...
...
Ngân Kỳ khi nghe xong câu chuyện thì rất xúc động không nói nên lời. Câu chuyện là cả một bi kịch đối với cuộc đời của Diệp Dương nhưng khi kể giọng anh chẳng có một chút uất ức, khuôn mặt anh cũng chẳng có một chút buồn bã, giọng anh vẫn rất thản nhiên.
“Ngân Kỳ! Kiếp này tôi với em ấy không thể bên cạnh nhau... cho nên...” Diệp Dương mỉm cười thật tươi nói rằng:“Tôi biết điều tôi sẽ nói ra rất ích kỷ nhưng... cậu có thể thay tôi chăm sóc em ấy được không? Vũ, em ấy thực sự đã yêu cậu rồi!”
“Được!”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Diệp Dương thực sự rất vui mừng, dù vậy anh vẫn hỏi lại:“Cậu nói được sao?”
“Ừm!” Ngân Kỳ cười khẽ:“Tôi biết Diệp Thần Vũ là người tốt, bởi vậy khi tôi bị bắt đi, tôi đã tin rằng cậu ta sẽ đến cứu tôi!”
“Tốt quá rồi! Cảm ơn cậu rất nhiều, Ngân Kỳ! Khi trở về... cậu hãy nói với em ấy đừng buồn vì không cứu được tôi nhé! Chỉ cần tôi được thấy em ấy hạnh phúc bên người mình yêu là quá đủ đối với tôi rồi!”
“Được.” Khi Diệp Dương nói cậu cuối, Ngân Kỳ đã nuối tiếc cho anh. Có lẽ Diệp Dương không biết, người đầu tiên Diệp Thần Vũ yêu chính là anh. Diệp Dương đối với hắn không những là người anh trai tốt bụng mà còn là người yêu sau này sẽ bên hắn suốt đời...
Nói xong, cơ thể của Diệp Dương bừng sáng. Anh nói:“Vậy là tôi có thể yên tâm rời khỏi trần thế rồi! Vĩnh biệt cậu, Ngân Kỳ.”
Ngân Kỳ thấy Diệp Dương đang dần bay lên cao để bước qua cánh cổng vào thiên đàng.
“Vĩnh biệt, người anh tuyệt vời nhất mà tôi từng biết!”
Ngân Kỳ cũng đã rơi nước mắt trước sự ra đi Diệp Dương - một người anh tốt bụng hy sinh quên mình vì đứa em trai của mình. Ngân Kỳ cũng có một người anh rất tốt nhưng anh vẫn phải cảm phục và kính nể trước tấm lòng cao cả và tính thương vô bờ của Diệp Dương. Anh khóc, từng giọt lệ của ra từ khóe mi của anh đã đọng lại thành viên pha lê trong sáng đẹp đẽ! Và ngay sau đó, cơ thể anh đã tan thành những đốm sáng rồi từ từ biến mất!