Chap này tặng kimtaitrunghuynhanhtu, iu muội lắm í, lâu lâu mới thấy có người khen ta nhẹ nhàng dễ thương =))
—
Sài Lang Hổ Báo
Tác giả : Hắc Sắc Cấm Dược (Dược tỉ tỉ a tác giả Ô Hắc, Phong Vô Nhai, Cô hồ a)
Thể loại : hiện đại, đam mỹ tiểu thuyết, nhất thụ đa công, đại thúc thụ, phụ tử, ngược thân ngược tâm
Tình trạng bản gốc : 40 chương (chưa hoàn, mới hoàn quyển 1 à)
Tình trạng bản dịch : cont
Edit : Hồng Lâu ( aka Fam aka Lâu Nhi )
—
Chương 30 : Nghiệt Tử
“Ba. . . . . . Thực xin lỗi . . . . . .” Lúc này, thiếu niên đột nhiên nói một câu làm cho nam nhân cũng không lý giải được. Ngay sau đó, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đôi môi đã bị chặt chẽ ngăn chặn. . . . . .
Đầu lưỡi ướt át lại bá đạo thẳng tiến, tham nhập vào trong miệng hắn, cực đủ giữ lấy dục, tùy ý liếm lộng. . . . . .
“Ta đã thử nhẫn nại. . . . . . Chính là không được. . . . . . Ta như thế nào cũng vô pháp chịu được những dấu vết trên người ngươi . . . . . . Cho nên. . . . . . Ta đã không có biện pháp . . . . . .” Thanh âm ám ách của thiếu niên lộ ra bất đắc dĩ cùng thống khổ, y lần thứ hai thiếp thượng đôi môi mềm mại lại lạnh lẻo kia, lại xâm nhập càng sâu.
“. . . . . .” Nam nhân ngây ngốc thất thần, giống như một con rối gỗ bị đứt dây, căn bản không thể phản ứng lại với tình huống hiện tại.
Hắn hoài nghi chính mình có phải đang xuất hiện ảo giác hay không . . . . . .
Thẳng đến khi Chấn Niệm dùng đầu lưỡi ướt át liếm vào màng nhĩ, giọng nói ẩn chứa hơi thở *** nỉ non, hắn mới có cảm giác giống như bị sét đánh, đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
“Ngươi làm gì! ! Buông! !” Đứa nhỏ này điên rồi! Nhất định là bệnh điên rồi!
Trong lúc giãy dụa, hắn kinh ngạc phát hiện hai tay mình không biết từ lúc nào đã bị ống dây truyền dịch cột chặt vào đầu giường.
Nháy mắt, hắn cảm thấy lưng có chút phát lạnh. . .
“Ba. . . . . .” Thiếu niên dường như muốn trấn an, liên tục hôn lên khuôn mặt nam nhân, thực ôn nhu, nhưng lại không có ý muốn buông nam nhân ra : “Ngươi đừng nói lớn. . . . . . Người khác nghe thấy sẽ chạy tới. . . . . .”
Nói xong, y cúi đầu liếm duyện chiếc cổ đang phát run của nam nhân, đồng thời trong lúc áp chế, thuận thế đem quần áo vốn bị xé mở cởi xuống.
Thoạt nhìn thật thành thục . . . . . . Khả chỉ có chính y biết. . . . . . tay y cũng đang phát run.
“Ngươi điên rồi! Điên rồi! Ta là ba của ngươi. . . . . . Ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không . . . . . .” Nam nhân gấp đến độ ánh mắt có chút đỏ lên, thanh âm đã áp xuống không ít, nhưng lại run rẩy đến đáng thương. Hiển nhiên vẫn là không muốn tin chuyện trước mắt là thật, khả lại mâu thuẫn đến không thể không tin. Ra sức giãy dụa, lại vẫn như cũ trốn không trốn thoát đôi môi đang hôn mình, ngược lại bị thiếu niên ôm lấy thắt lưng càng chặt.
Cảm giác bị đứa con *** loạn khiến hắn cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Huống chi, cửa vẫn còn đang mở, ngoài cửa sổ tùy thời sẽ có người đi qua. . . . . .
“Ta biết. . . . . .” Chấn Niệm ngẩng đầu, liếm môi rồi trước ánh mắt kinh ngạc của nam nhân ấn điều khiển từ xa, cửa nhẹ nhàng tự động khóa lại, ngay cả cửa sổ cũng hạ xuống màn che.
Phòng bệnh cá nhân, ngoài ý nghĩa đầy đủ phương tiện, còn tương đương chiếu cố đến riêng tư của người bệnh.
Cũng hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống của nam nhân . . . .
Mà trong thời khắc cửa phòng đóng lại, nam nhân cảm thấy luống cuống. Nhưng càng khiến hắn kinh hoảng chính là đứa con lần thứ hai áp lên người hắn, mùi hương quen thuộc cùng với hơi thở lẫn mùi thuốc. . . . . . đột nhiên trở nên xa lạ …..
Cảm giác . . . . . . áp bách. . . . . .
“Ba. . . . . .” Thiếu niên giống như mèo con cọ cọ lên thân hình cứng nhắc của nam nhân: “Ta sẽ rất nhẹ nhàng, vậy nên, hãy để ta xóa hết những dấu vết trên người ngươi ….”
“Không. . . . . .” Nam nhân bối rối lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, càng hoảng sợ hơn khi cảm giác được thứ cứng rắn ở phía dưới của đứa con, nhiệt đắc cơ hồ khiến hắn bị phỏng.
Ký ức khi bị cường bạo ùa lên trong óc hắn, thân thể nhất thời như muốn nhũn ra, cùng với cảm giác phẫn nộ bùng lên trong lòng.
Quay mặt tránh né nụ hôn của đứa con, Trình Chấn Toàn rốt cuộc chịu không nổi tình trạng khó xử này mà bạo phát : “Trình Chấn Niệm! Ta là phụ thân của ngươi, làm chuyện loạn luân như vậy nhất định sẽ bị trời phạt đó, ngươi làm cho ta về sau —— ngô? Ô! !” Nhưng hắn còn chưa nói hết, miệng đã bị đứa con dùng mảnh vải gắt gao lặc trụ, chỉ có thể phát ra vài âm tiết không rõ ràng.
“. . . . . . Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Chấn Niệm khẽ cắn lên đôi môi lạnh lẽo bị vải trắng buộc chặt của nam nhân, thoạt nhìn coi như ôn hòa: “Vô dụng thôi. . . . . . Ta sẽ không dừng tay . . . . . .”
Thực ra, y đang phải cực lực áp chế hỏa nộ, bởi vì nam nhân càng giãy dụa, quần áo xộc xệch lại càng lộ ra nhiều hôn ngân, do đó lần nữa khiêu chiến cực hạn của y, y đều bắt buộc chính mình có thể ôn nhu một chút, như vậy mới không xúc phạm tới người này.
Y biết phụ thân là vì chính mình, cũng thực cảm động. . . . . . Nhưng trong lòng vẫn là có loại cảm giác bị phản bội . . . . . .
Nếu không đem những dấu vết này phủ kín, y không biết chính mình sẽ làm ra loại sự tình gì . . . . . .
Y không muốn làm thương tổn hắn . . . . .
Không hề để ý tới ánh mắt kinh hách của phụ thân, Chấn Niệm nghiêng đầu tập kích cổ nam nhân, một đường theo xương quai xanh liếm cắn xuống phía dưới.
Tuy rằng vừa mới khỏi bệnh, khí lực không lớn, nhưng để áp chế một nam nhân bị trói chặt, lại đang suy yếu, cũng không phải quá khó khăn với y.
—
“Ô. . . . . .” Đã muốn không nhớ rõ là lần thứ mấy, nam nhân dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sợi dây đang trói chặt hai tay, nhưng mà càng giãy, động tác của đứa con lại càng thêm phần thô bạo.
Tình cảnh trước mắt làm cho hắn từng đợt vựng huyễn, vô lực lắc đầu, đồng tử trong suốt dần dần nhiễm thượng vô số hơi nước.
Đứa con ôm lấy thắt lưng của hắn, sợi tóc mềm mại cọ lên phần ngực, đầu lưỡi ướt át mang theo hơi thở nóng hỏi, nhẹ nhàng liếm cắn hai điểm nổi lên trước ngực, hút lấy chúng. Tay kia đùa bỡn điểm còn lại . . . . .
Khi khinh khi trọng, khiến hai khỏa còn đang run rẩy kia càng thêm hồng nhuận. Cau mày, nam nhân không bao giờ … nữa nguyện mở ra hai mắt, lông mi rung rung hạ thấp, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Khả nhắm mắt lại sau, cảm giác đụng chạm lại càng thêm rõ ràng, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận từng cọng lông tơ trên làn da mịn màng của đứa con, cùng hắn hô hấp bất đồng, là một loại lạnh lẻo mà mềm mại, làm cho người ta không thể khắc chế, cảm thấy từng đợt tê dại. . . . . .
“Ngươi nơi này. . . . . . Thiệt nhiều dấu vết. . . . . .” Thiếu niên thở từng đợt đứt quãng, ngón tay tế bạch mơn trớn từng dấu răng loang lổ bên cạnh nhũ thủ của nam nhân, thanh âm khàn khàn mang theo hơi thở nồng đậm hương vị ***, còn có tức giận. . . . . .
Tưởng tượng đến cảnh nam nhân khác tùy ý khẳng cắn lãnh địa này của mình, y xúc động tới mức muốn giết hắn …….
—
Ây zà, đáng lẽ ta định làm một lèo hết màn phụ tử này lun rùi mới post, dưng mờ lỡ bảo tặng rùi nên đành lôi lên luôn, cũng may chỉ mới mở màn thui chứ ko giữa chừng dừng lại ko khéo bị chém. Cầu satan bảo hộ Trình thúc an lành, bị em Niệm mần thì ko khéo nửa tháng ko xuống giường nổi mất, bệnh tật còn sung dữ dội, ko bệnh chắc Trình thúc nghẻo lun quá = = .
Nếu ko có vụ quà thì ta định mỗi ngaỳ một chap đều đều tới hết tuần sau, nhưng lỡ thế này rùi thì chắc để làm hết rùi post một thể, ý mọi người thế nào?