Nhìn thấy cô xuất hiện ở ban công Hân Hân vô cùng ngạc nhiên nói:
“Cậu ở đâu chui ra thế?”
Dì An đi xuống lầu. Bảo Bảo cười cười vừa tìm điện thoại vừa nói:
“Mình sang nhà Kỷ Minh Hàn.”
Bảo Hân trố mắt chạy ra ban công, nhìn qua phía nhà Kỷ Minh Hàn:
“Nhà hai người sát cạnh nhau hả?”
Bảo Bảo gật đầu.
Hân Hân từ trên cao nhìn sang xung quanh, xuýt xoa khen:
“Nhà của hai người thật đẹp!”
“Cái gì là nhà của hai người hả?” - Bảo Bảo bỏ điện thoại vào túi nói.
“Cậu cứ đi qua đi lại như thế chẳng khác nào là nhà chung.” – Hân Hân vui vẻ cười cười nói.
“Cái cậu này. Đi thôi.” - Cô tranh thủ mắng yêu Bảo Hân.
Cô và Hân Hân xuống lầu vừa đúng gặp Vân Thuần đi học về, cả hai được làm quen với nhau.
Xe hơi của Hân Hân chạy băng băng trên đường. Tuy buổi sáng chỉ mới 8h nhưng trời nắng rất gắt, nắng đến không chịu nổi. Bảo Hân vặn lớn máy điều hoà, khí lạnh thổi ù ù mát lạnh, Hân Hân thoải mái lái xe.
Xe hơi dừng trước nhà hiệu trưởng Dương. Bảo Bảo xuống xe nhấn chuông cửa, Hân Hân sợ nắng nên trú trong xe.
Chờ rất lâu mà không thấy người ra mở cửa nên Bảo Bảo nhấn thêm vài lần chuông cửa. Trong nhà vọng ra tiếng cãi nhau lớn tiếng, còn có những câu: “Vậy thời gian qua ông nuôi con bé đó ở ngoài đúng không?”, “Ba mẹ, con đi đây!”…
Cửa nhà Tiêu Mặc hé mở, cô thong dong ra mở cổng. Bảo Bảo tự nhận thấy có chút đường đột nên định nói Tiêu Mặc không cần đi. Cô chưa kịp mở miệng thì đã bị Tiêu Mặc kéo lên xe.
Hân Hân cứ thế phóng thẳng.
Trên xe, Bảo Bảo lo lắng cho Tiêu Mặc. Cô ấy có vẻ buồn. Từ lúc lên xe cô đến giờ hoàn toàn không mở miệng.
Hân Hân thẳng thắn hỏi Tiêu Mặc:
“Gia đình cậu có chuyện gì à?”
Tiêu Mặc có vẻ ấp úng hẳn, Hân Hân nhăn nhúm vờ dỗi nói:
“Cậu có xem chúng tớ là bạn hay không?”
“Mình... mình, thật ra là... bố tớ có con riêng.”
“Cái gì?” - Bảo Hân và Bảo Bảo đồng thanh.
Tiêu Mặc bình tĩnh kể mọi chuyện, dù sao cũng là bạn thân có nói ra cũng không sao:
“Lúc còn trẻ bố tớ là người ở quê, ông có hôn ước với người con gái họ Âu. Cô ta có thai nhưng không nói với bố. Rồi bố tớ đi học ở thành phố X nào, bố tớ lấy mẹ tớ và không trở về nữa. Không biết tại sao mẹ tớ lại biết chuyện này nữa.”
Hân Hân thoáng ngạc nhiên rồi tặc lưỡi nói:
“Hệt như trong phim vậy!”
Bảo Bảo lại suy nghĩ ở một chiều hướng khác, nhắc đến họ Âu cô lại nhớ đến một người… Âu Y Nhược.
“Người con đó...tên gì?”
“Tớ không rõ, chỉ là Âu gì đó, là người làm trong ngành giải trí.” – Tiêu Mặc thong thả nói ra hết chuyện, thở dài nhẹ nhõm.
Trong lòng cô rất lo lắng. Nếu là Âu Y Nhược thì sao?
Xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn. Hân Hân kéo tay Bảo Bảo và Tiêu Mặc nói:
“Mua những gì mình thích và bán những gì mình không thích.”
Cả ba đều cười vui vẻ:
“Đi nào.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Mạc Khải Nghiên nhận cuộc điện thoại video của Mạc lão gia:
“Con trai, con định khi nào tổ chức đám cưới với tiểu thư nhà họ Ương đây?”
Mạc Khải Nghiên ngồi trước màn hình máy tính nghiêm túc nói:
“Cha, con đang tập trung sự nghiệp, đám cưới một tháng sau sẽ tổ chức.”
Mạc lão gia cười để lộ nếp nhăn thời gian:
“Vậy thì làm mau lên, hai tuần nữa cưới, ta bàn với Ương thị trưởng rồi, mau mau sinh cho ta một đứa cháu nhà họ Mạc mới chứ?”
Anh có vẻ e dè, không lẽ nói cho lão gia biết về hợp đồng kia.
“Vâng, con có cuộc họp trực tuyến, chào cha.”
Anh kết thúc cuộc gọi, ngã người ra sau ghế xoa xoa huyệt thái dương. Sao phải lấy vợ sớm chứ, cứ lông bông mãi không phải sẽ rất hay sao?
Điện thoại chợt reo lên, anh với tay nhận cuộc gọi:
“Hợp đồng ở MaCao cậu đi ký giúp tôi.” - Kỷ Minh Hàn từ đầu dây bên kia nói.
“Tại sao?”
“Là hợp đồng quan trọng, cậu biết rồi đó, người tôi tin tưởng chỉ có cậu.”
“Được rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, anh đặt ống nghe xuống bàn, nhấn nút gọi cho Hân Hân.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ba cô gái đang chìm ngập trong nhiều gian hàng quần áo. Hân Hân tuy là tiểu thư đài cát nhưng lại rất chịu khó mặc cả giá bán với người bán hàng.
Đang trả giá vui vẻ thì điện thoại reo làm Hân Hân khó chịu rời đi, để lại Bảo Bảo và Tiêu Mặc đang lựa qua lựa lại.
Hân Hân nhấn nút, nhìn thấy tên Mạc Khải Nghiên liền quát lớn:
“Cái gì hả tên này?”
“Thôi, thôi, tôi sợ cô rồi đó. Hai tuần nữa sẽ tổ chức hôn lễ.” - Anh xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón trỏ nói.
“Cái gì? Hai tuần nữa, anh đùa với tôi hả?”
Mạc Khải Nghiên đổi giọng nghiêm túc:
“Không đùa cô đâu!”
Hân Hân bấm bấm đầu ngón tay nói:
“Tôi biết rồi. Ngày mai đi đặt thiệp, áo cưới và nhẫn, còn chụp hình cưới nữa.”
Anh ngạc nhiên:
“Cô vừa nổi giận cơ mà.”
“Ai nói chứ? Tôi phải làm cho mình một đám cưới hoành tráng, dù sao cũng là đám cưới đầu tiên của tôi. Tôi đâu ngốc đến mức bỏ phí lần kết hôn đầu tiên.”
“Được thôi, 8h ngày mai.”
Hân Hân cúp máy. Tiêu Mặc ngay lập tức tranh thủ hỏi ngay với Hân Hân:
“Kết hôn, kết hôn là sao hả Bảo Hân?”
Bảo Hân thở dài một cái rồi nói:
“Kết hôn với Mạc Khải Nghiên - giám đốc điều hành của Kỷ Thị.”
Tiêu Mặc trố mắt ngạc nhiên nói:
“Kết hôn thật sao?”
Bảo Bảo từ sau lưng nói:
“Không lẽ là giả sao?”
Hân Hân gật đầu nói: “Là giả.”
Bảo Bảo không ngờ, trong họp báo lần trước họ nói sẽ kết hôn là giả sao?
Hân Hân lựa son môi đắt tiền được đặt trong hộp kính sang trọng nói:
“Hai cậu một người là dâu phụ cho tớ nhé!”
“Là giả mà cũng cần dâu phụ hay sao?” - Tiêu Mặc lấy kẹp tóc kẹp lên tóc của Bảo Bảo nói.
“Tất nhiên cũng phải cần chứ, dù sao cũng là một lần cưới.” - Bảo Bảo lấy gương soi nói rồi chỉnh lại tóc.
Hân Hân gật gật đầu.
“Cậu đi, làm dâu phụ cho tớ.” - Hân Hân nhìn Tiêu Mặc nói.
Tiêu Mặc lắc lắc đầu nói:
“Không được, tớ muốn đi một mình rồi tìm xem có anh chàng nào phù hợp không. Bảo Bảo thì có Kỷ Minh Hàn, cậu sắp kết hôn với Mạc Khải Nghiên, tớ phải tìm bạn trai rồi.”
Bảo Bảo nghe xong cười ngã nghiêng, nói:
“Được rồi, tớ sẽ làm dâu phụ.”
“Vậy rể phụ là Kỷ Minh Hàn, cậu nói với anh ấy nhé.” - Hân Hân tính tiền cây son môi rồi nói.
Tiêu Mặc tính tiền chiếc kẹp tóc rồi mua thêm một cây son môi của một hãng nổi tiếng trong nước. Bảo Bảo tháo kẹp tóc xuống bỏ vào túi Tiêu Mặc liền bị cô ngăn lại:
“Mình tặng cậu.” - Tiêu Mặc nói tiếp:
“Mình đi biển In-đô-nê-xi-a mà quên mua quà tặng cậu.”
Bảo Hân đưa tay lên khoát vai Tiêu Mặc, ằng hắng giọng nói:
“Còn tớ nữa nhé!”
Tiêu Mặc mua cho Hân Hân một chiếc vòng chân. Bảo Hân chu miệng so bì, vẻ mặt trẻ con ra phết:
“Sao cậu mua kẹp tóc cho Bảo Bảo còn tớ lại là vòng chân chứ ?”
“Cho cậu đừng đi đâu nữa.” – Cả ba cười vui vẻ.