Bảo Bảo nháy nháy mắt tỉnh lại. Trần nhà trắng quen thuộc khiến cô nhớ về Kỷ Minh Hàn. Trong phòng không có một ai, cô gắng sức bước xuống giường, rút ống truyền dịch ra khỏi tay, máu rỉ qua vết kim. Cô lấy khăn giấy lau đi vết máu.
Lúc mở ngăn kéo cô mới nhìn thấy một bức thư, trên bì thư còn ghi gửi Bảo Bảo. Cô lấy bì thư lên, mở ra. Thì ra là thư của An Hạo.
“Bảo Bảo, lúc em đọc bức thư này anh đang ở Macao. Vốn anh không định viết bức thư này nhưng anh nghĩ mọi người sẽ không nói chuyện này cho em biết. Lúc em phẫu thuật máu của bệnh viện không đủ truyền cho em nên Kỷ thiếu đã truyền cho em gần 1000cc máu. Với tính cách của chủ tịch chắc chắn sẽ không nói cho em biết. Kỷ thiếu rất yêu em, em hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
Đọc đến những dòng cuối cô mới nhận ra tại sao hắn lại nhợt nhạt đến vậy. Cô đặt bức thư xuống giường, chạy đi tìm hắn.
Trong phòng bệnh, Kỷ Minh Hàn nằm im lìm trên giường. Lúc trước còn có Mạc Khải Nghiên chăm sóc, bây giờ anh ta đi Marốc mất rồi, hiếm khi nhìn thấy dì An hay qua lại giữa phòng của Bảo Bảo và Kỷ thiếu. Hắn nằm một mình trên giường, bên cạnh không có một ai.
Cô xô cửa đi vào, trông thấy hắn đang nằm trên giường, khuôn mặt tái đi, môi trắng bệch. Cô không kìm được lòng chạy lại bên giường ôm lấy hắn, nước mắt hai hàng rơi xuống:
“Tại sao anh không nói... nếu anh nói thì đã khác rồi.”
Hắn vẫn nằm im, dịch truyền nhỏ từng giọt đều đều. Vết thương trên ngực cô lại trực tiếp đau nhói. Cô mím môi nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay lạnh toát khiến cô đau lòng. Người ta thường nói người có bàn tay lạnh thường có trái tim ấm áp nhưng không hiểu sao trái tim anh lại lạnh như vậy. Ngay cả nói một câu “Anh đã cứu mạng em” cũng không được hay sao? Minh Hàn vẫn không tỉnh, cô thất vọng úp mặt xuống cạnh giường khóc nho nhỏ, trong lòng dồn rất nhiều cảm xúc.
Cô hối hận vì trách hắn tại sao lại mắng cô, cô đau lòng vì anh đã làm nhiều thứ cho cô, cô lo lắng anh đang nằm trên giường và chưa tỉnh lại. Có thể cô không đủ sức để yêu hắn, từng cảm xúc, từng suy nghĩ của hắn cô đều không thể hiểu được. Trong người cô đang lưu chuyển dòng máu của hắn, cô sống là nhờ hắn, tất cả là nhờ hắn vậy mà cô không phát hiện ra. Bây giờ nếu hắn tỉnh lại cô không ngần ngại ôm hắn, cho hắn biết mình hối hận đến mức nào, mong hắn tha thứ, rồi cô sẽ cố gắng hơn nữa để hiểu hắn.
Dì An đứng trước cửa phòng nhìn vào trong, tuy không phải ruột thịt nhưng dì rất hiểu con người cô. Nợ thứ gì đó từ ai đó là thứ mà cô cho là khó trả nhất, ngay cả khi người cô yêu thương chắc chắn cũng cảm thấy rất nặng nề.
Cô không kể với hắn việc cô bị bệnh, chưa bao giờ kể về bản thân, về gia đình. Hắn giận đúng rồi. Là lỗi của cô, đáng nhẽ phải biết hắn vì cô phải làm tới nước này. Có rất nhiều thứ hắn đang giấu, cô cũng vậy.
Cô ngồi bên giường bệnh hồi lâu. Dì An đã rời đi. Mưa ngoài trời dần rơi xuống, cô chống một tay trên giường quay người ra cửa sổ, tâm trạng chờ đợi một thứ gì đó mà cô không biết. Mưa mùa hạ cũng như mưa của thanh xuân, vừa đột ngột lại vừa tươi đẹp.
Mưa chảy trên tấm kính cửa sổ trông rất mãn nhãn. Khung cảnh tiêu điều như cảnh của một thung lũng hun hút xuyên qua màn mưa mờ nhạt. Cô thật sự cảm thấy rất cô đơn, cô đơn như lúc cha mất, mẹ mất, cô thấy lạc lõng trong thế giới này. Ngoài hắn ra cô thật sự chẳng có gì. Cô quat sang nhìn hắn rồi quay lại nhìn ra phía cửa sổ.
Cô mở tung cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, gió lùa mạnh hắt vào người cô, tấm áo đồng phục bệnh viện ngoài che đi thân thể thì hoàn toàn không thể giữ ấm. Từ trên tầng cao nhìn xuống cảm giác lạ lẫm ngập tràn, một thứ gì đó bơ vơ như mặt đất sắp hút ta xuống.
Cô xoa xoa hai bên vai, run run, cảm thấy lạnh nên định tìm chăn mỏng khoát lên người. Vừa quay người lại liền có ngay một tấm chăn phủ lên người.
“Minh Hàn...anh tỉnh rồi.”
Hắn xoay người cô đối diện phía cửa sổ, vòng tay qua người cô từ phía sau ôm siết, dịu dàng nói:
“Lạnh không?”
Hắn dựa cằm lên vai cô, ôm chặt hết mức có thể. Người hắn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là cô. Thật sự hắn rất vui, rất vui.
“Em không còn lạnh nữa.” - Cô dựa đầu vào đầu hắn nói, trong lòng ấm áp vô cùng.
“Anh tiếp máu cho em, em biết rồi!”
“Sao em biết?”
“Em hiểu anh rồi.” - Cô nói nho nhỏ, với tay đóng cửa sổ lại. Mưa ngoài kia không chịu ngừng mà mưa lớn hơn nữa. Cô nắm chặt bàn tay hắn, cười nói:
“Anh từng nói sẽ dạy em đánh dương cầm, khi nào anh mới dạy em được đây?”
“Sắp rồi, khi nào ta ra viện. Chúng ta sẽ đàn bài Exodus.”
“À, vậy còn phim, phim anh đang đóng thì sao?”
“Dương Phong đã đổi nam chính, không ảnh hưởng nhiều.”
“Vậy cũng tốt.”
Dương Phong đứng bên ngoài cửa, trên tay xách một giỏ trái cây. Nhìn vào trong nhìn thấy Bảo Bảo và Minh Hàn nói chuyện vui vẻ với nhau. Trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, định quay đi không vào thăm nữa. Vừa đúng lúc cô quay người nhìn ra cửa chợt thấy bóng người mới lên tiếng gọi:
“Ai đó?”
Rơi vào tình thế khó xử tiến thoái lưỡng nan cuối cùng anh đành phải quay lại, mở cửa bước vào. Nhìn thấy Dương Phong tới thăm trong lòng cô vô cùng vui mừng.Cô xem anh như một người anh trai, đáng kính như An Hạo vậy. Kỷ Minh Hàn biểu cảm lại quay về trạng thái thường, điềm đạm nói:
“Anh đã tới thăm tôi thật là vinh hạnh.”
“Đừng khách sáo thế chứ!” - Anh gượng cười che giấu cảm xúc hỗn tạp vào lòng, lí trí không ngừng mắng bản thân sao lại kém cỏi thế này, Minh Hàn có khả năng làm Bảo Bảo cười, làm Bảo Bảo hạnh phúc. Còn anh thì làm được gì?
Anh đè nén cười trước mặt cô, đưa cho cô giỏ trái cây. Bảo Bảo nhận giỏ quả, đi tìm dao gọt nên lánh khỏi phòng. Kỷ Minh Hàn rót ly nước lọc đặt lên bàn, giọng điệu hơi lạnh nhạt phun ra một chữ:
“Mời.”
“Chắc cậu đã khoẻ lại?”
“Anh thích cô ấy?”
Trong tim anh từng đợt sóng mang đến toàn những cảm giác chua xót, anh gượng gạo tìm cách né tránh:
“Ai cơ?”
“Bảo Bảo.”
Anh liếc mắt nhìn Kỷ thiếu, dò xét rốt cuộc trong có mấy phần ý tốt và mấy phần ý xấu.
“Đúng là như vậy.”
“Anh cũng biết, tôi không muốn nói nhiều, có khi người như anh tôi không giải thích anh cũng sẽ hiểu.”
Anh nhanh chóng nắm bắt rốt cuộc ý của hắn ta là đây.
“Tôi hiểu trừ phi...”
“Trừ phi?” – Hắn nhướn mày nhìn anh.
“Trừ phi cậu phải làm cô ấy hạnh phúc, nếu không...”
“Tất nhiên.”
Bảo Bảo tìm được dao và cắt táo thành miếng xếp vào đĩa, nhìn thấy anh và Minh Hàn nói chuyện với nhau mới tò mò hỏi:
“Hai người nói chuyện gì thế?”
Cô đặt đĩa táo lên bàn, xiên một miếng rồi đưa cho Minh Hàn, xiên một miếng đưa cho Dương Phong. Anh lắc lắc đầu nói:
“Là bàn một chút công việc.”
“Vâng.” - Cô đưa miếng táo lên miệng cắn một miếng, xuýt xoa nói tiếp:
“Táo rất ngọt.”