Vân Thuần tắt tivi, đi lên phòng Bảo Bảo. Vừa đúng lúc Bảo Bảo đẩy cửa đi vào. Cô bé giấu hộp ra sau lưng. Bảo Bảo nhìn thấy hành động lạ của Vân Thuần liên nheo mắt hỏi:
“Sao thế? Em giấu cái gì à?”
Vân Thuần thấy không thể giấu được nữa mới đưa chiếc hộp ra trước mặt cô, nói:
“Quà sinh nhật đó.”
Nói rồi cô bé ném vào tay cô chiếc hộp, quay người chui vào lỗ thông giữa hai phòng. Cô đứng như tượng vài giây rồi mới đặt hộp quà xuống giường, chui theo Vân Thuần. Nhìn thấy cô bé lên giường Bảo Bảo thôi không đuổi nữa mà dừng lại, nửa người trên cô đang ở phòng em gái còn nửa người dưới cô lại ở phòng mình. Cô với tay tới trước nói:
“Tiểu Thuần, em lấy đâu ra tiền mua quà cho chị thế, không được nhịn ăn sáng đâu đấy!”
Cô bé vờ hờn dỗi bĩu môi nói:
“Không thích thì thôi, đưa lại đây.”
Cô lắc đầu nói:
“Không phải. Chị sợ em nhịn ăn mua quà cho chị.”
Cô bé bất ngờ nói:
“Đâu có, em làm thêm nên mới có tiền đấy chứ!”
“Em đi làm thêm dì có biết không?”
Cô bé lắc đầu. Cô mỉm cười, trong lòng thấy xót xa, tội nghiệp cô bé, ai đời chỉ là một học sinh lớp 7 lại đi làm thêm:
“Em còn làm nữa hay sao?”
Cô bé gật đầu nói:
“Làm thêm kiếm một ít tiền để đi học sẽ rất tốt.”
Cô lùi lại phòng mình rồi mới che miệng khóc. Nếu không phải cô kém cỏi không thể lo cho em gái thì Vân Thuần đâu phải đi làm thêm. Ước gì lúc này có mẹ ở đây, chắc chắn mẹ sẽ âu yếm vút tóc, im lặng chia sẻ. Mẹ sẽ dùng đôi tay thần thánh gạt đi tất cả khó khăn, mang lại niềm vui thời thơ ấu như lúc cô 12, 13 tuổi vậy. Đã 5 năm kể từ khi mẹ mất cô vẫn luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng nhưng khi ngoảnh lại nhìn bỗng nhiên nhận ra trái tim cô quá yếu đuối. Vân Thuần từng có lúc rơi nước mắt, cô đều nhìn thấy nhưng cô phải làm gì đây? Rằng nếu không thể làm gì tốt nhất nên im lặng.
Cô mở ngăn kéo lấy ra bức ảnh gia đình duy nhất, mép của tấm ảnh bị ố, hình ảnh của ba mẹ bị nhoà đi ít nhiều.
“Ba mẹ ơi...”
Lòng đau khi nhìn lại nụ cười của mẹ, nụ cười đẹp nhất thế gian này, mẹ luôn cười dù trong lòng đau đến mấy. Vậy nên cô cũng tự nhủ bản than rằng nên mạnh mẽ như mẹ, cho dù long đau đến mấy cũng không được khóc.
Đột nhiên một vòng tay ôm vòng qua người cô. Cô ngoảnh đầu lại liền chạm vào trán Kỷ Minh Hàn. Cô vừa định lên tiếng liền bị hắn ngăn lại:
“Suỵt! Đừng nói gì.” - Hắn lau khô nước mắt trên má cô, xoay người cô hướng ra cửa sổ, chỉ tay lên nền trời nói:
“Em thấy không, rất nhiều sao, lát nữa sẽ có sao păng.”
Cô quay sang nhìn hắn:
“Anh...”
Hắn đặt vào tay cô một hộp nhỏ hình chữ nhật. Cô cắn môi thử mở hộp ra. Đột nhiên hắn dùng tay giữ cổ tay cô lại rồi quay về hướng nền trời nói:
“Em xem kìa, sao păng đó.”
Cô tò mò nhìn theo hắn nhưng không thấy cô liền hỏi:
“Đâu có gì đâu ạ?”
Hắn nhướn vai nhìn cô nói:
“Thử nhìn lên cổ em xem.”
Cô nghe lời hắn nhìn xuống cổ. Trên cổ cô xuất hiện một sợi dây chuyền. Cô nắm mặt dây chuyền lên, là một ngôi sao păng làm bằng hổ phách trong suốt, theo sau là vệt đuôi kéo dài như cái kim. Cô ngỡ ngàng nhìn hắn không thốt nên lời.
Hắn nhìn cô cười nói:
“Sao păng này anh hái xuống cho em, sinh nhật vui vẻ.”
Số rượu lúc chiều uống trong hôn lễ của Hân Hân khiến đầu cô quay cuồng cuồng. Hắn đi vào phòng, thấy cô không đi xùng hắn mới lên tiếng:
“ Lại đây.”
Cô nghe lời ra ban công nhà hắn rồi đi vào phòng. Ngồi vào bàn piano, hắn vẫn giữ im lặng cho đến khi cô đề nghị:
“Anh dạy em học đàn đi.”
Hắn gật đầu, nói:
“ Anh giữ lời hứa, dạy em bài Exodus.”
Cô gật đầu lia lịa. Hắn để cô ngồi cạnh mình trên ghế. Cô lắng nghe hắn nói, có lúc lại phá phách mấy phím đàn. Hắn vừa hướng dẫn cô vừa theo dõi xem cô có tiếp thu hết hay không, quả thật là học hành thì cô ngốc, còn bắt chước thì vô đối.
Mãi mê tập cho cô mà hắn không để ý đã hơn 10h, đến khi bụng cô đột ngột kêu lên hắn mới cười ngặt nghẽo, còn cô lại nhíu mày bĩu môi nói:
“Sao không cho em ăn đi?”
Hắn véo mũi cô chọc ghẹo nói:
“Ăn nhiều quá sẽ trở thành heo đó.”
Cô “hứ” một tiếng nhìn hắn đi ra khỏi phòng. Trong lúc hắn đi cô vẫn tập trung tập đàn. Cô tập trung đến mức hắn đứng sau lưng cô lúc nào cô cũng không biết. Đến lúc nhận ra thì giật mình xuýt té ghế. Hắn kéo cô ra khỏi phòng. Cô theo hắn xuống lầu. Lúc trước cô từng đến đây vài lần, không bất ngờ gì mấy. Quản gia nhìn thấy cô liền cuối chào, cô lễ phép chào đáp lễ. Hắn nhìn quản gia cười nhạt rồi nói:
“Dì đem giúp cháu một ít súp nấm nhé.”
Quản gia gật đầu đi vào trong. Cô ngoảnh mặt về phía hắn đang đi tới.
Một phòng mở ra, cô nhận ra là phòng làm việc của hắn. Cô không biết hắn định làm gì. Đi đến cuối phòng hắn xoay một bức tranh, bức tường mở ra, hiện ra một căn phòng tông màu cà phê sữa. Tiếng gõ cửa làm cô giật mình. Cô nghĩ là quản gia nên chạy ra ngoài mở cửa. Sau khi quản gia rời đi cô mới quay lại chỗ hắn.
Căn phòng bí mật kia khiến cô hết sức tò mò, cô đi lại gần rồi đi vào bên trong. Căn phòng rất sáng, xung quanh là đường trang trí viền trang trí kiểu Liên Xô cũ, trên tường trang trí vài bức tranh phong cảnh, trên kệ đặt một chiếc bình gốm có họa tiết hoa bồ công anh cách điệu. Xung quanh có rất nhiều kệ sách, trên có những cuốn sách nổi tiếng của Trung Hoa, những cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Đồng Hoa, Cố Mạn, Lục Xu…
Cô đặt hai bát súp xuống, đi thêm vài bước thì trông thấy anh treo những tấm ảnh lên một sợi dây.
Kỷ Minh Hàn ngoảnh đầu lại nhìn cô:
“Em là người duy nhất vào được căn phòng này.”
Cô nhìn lêm tấm ảnh, là hình của cô, từ lúc cô ở đại học T, lúc cô cùng Hân Hân và Tiêu Mặc đi cắt tóc. Lúc ấy thật là buồn cười. Những tấm hình sau là lúc cô và anh đi siêu thị, lần ở phim trường cả lần cô dự lễ cưới gần đây nhất, tất cả đều ở đây.
Hắn dựa lưng vào kệ sách chờ cô “tiêu hóa” hết đống hình ảnh kia. Bất chợt cô thấy cảm xúc khó nói thành lời. Hắn đứng trước mặt cô, cô chạy thẳng tới ôm chầm lấy hắn, dựa đầu vào ngực hắn:
“Cảm ơn, cảm ơn anh vì tất cả.”
Hắn vỗ vỗ lưng cô âm trầm ghé sát tai cô nói như thầm thì:
“Hãy để anh làm em vui vẻ.”
Hắn đi ra ngoài lấy một chiếc bánh kem nhỏ nhắn, cô ngạc nhiên nhìn hắn:
“Anh tự làm cho em sao?”
Hắn gật đầu nói:
“Vì cái này mà anh phải tổ chức sinh nhật cho em trễ như vậy đó!”
Cô thổi nế, hắn đặt chiếc bánh xuống bàn lấy dao cắt một miếng nhỏ. Cô lấy một cuốn tiểu thuyết xuống, là cuốn “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” rồi hỏi:
“ Anh cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình hay sao?”
Hắn nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay cô đột nhiên lại nhớ về một người trong quá khứ. Nhiều năm trước Ân Ngọc cũng rất thích những cuốn này, giống như Bảo Bảo vậy.
Cô nhìn hắn im lặng nên tò mò hỏi tiếp:
“Cuốn này là của ai vậy ạ?”
Hắn im lặng không trả lời, cô nghĩ hắn có điều gì đó không muốn nói nên thôi không hỏi nữa, đánh trống lảng quệt một chút kem bôi lên mặt hắn rồi cười. Hắn vui vẻ cười với cô, quệt kem bôi lên trán cô:
“Đáp lễ nhé!”
Cô không hề biết Y Nhược, Tiêu Mặc Hân Hân đang lần lượt gửi quà sinh nhật của cô đến dưới nhà, Vân Thuần đang chìm trong đống quá đáng yêu.