Nam Phong nhún mày
-” Con đang công bố vợ tương lai của con, Chẳng phải hôm qua con đã nói quá rõ rồi hay sao!!!”
-” Tao không chấp nhận đứa con dâu này!!!”
-” Dù bố có nói gì thì quyết định của con sẽ không bao giờ thay đổi, con chỉ lấy người con yêu thôi chứ con không lấy người bố sắp đặt để làm lợi ích cho công ty đâu!!! Vậy nên đừng bắt con phải nghe theo lời bố nữa”
Nam Phong kéo Tiêu Nhu ra khỏi đám phóng viên đang vây quanh. Riêng Tiêu Nhu cô vẫn luôn hướng ánh mắt về Mễ Lạc, Mễ Lạc cũng nhìn cô nhưng ánh mắt anh không như trước! Ánh mắt của anh lạnh lùng như hồi cô với anh vừa quen biết trong kí túc xá của trường!! Rồi bóng dáng hai người biến mất để lại Chủ tịch Cao đang tức giận với đám phóng viên!!! Mễ Lạc lôi điện thoại của mình ra gọi cho ai đó
-” Alo!!! Đến lúc rồi!!!”
Rồi cúp máy đứng dậy đút tay vào túi quần bỏ đi, trông mặt anh lạnh lủng sải bước đi trông như nam thần. Trông mặt Mễ Lạc lạnh như băng, như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Giờ trong phòng họp báo chẳng còn mộy ai, điện tắt, trong đó là cả một luồng đen không lối thoát. Nam Phong kéo cô lên xe phóng vù vù, cậu tức giận. Tiêu Nhu thản nhiên
-” Anh đang tức???”
Nam Phong không nói gì mà mặt vẫn hầm hầm lái xe
-” Tôi vẫn tự hỏi một điều là đến giờ này tại sao anh vẫn luôn cố chấp với mối quan hệ của chúng ta??? Tôi không yêu anh, anh cũng chẳng hề yêu tôi, bố anh cũng đã định hôn cho anh cùng người khác rồi!! .....”
Đàn nói dở Nam Phong tạt vào lề đường quát lớn:
-” Im đi!!! Em thì biết cái gì cơ chứ??? Một con người ngu ngốc đến mức tình cảm của người khác dành cho mình cũng không biết. Đúng!!!! tôi không hề yêu em, mà là tôi đang phát điên vì rất yêu em đấy. Em thử hỏi đi, có kẻ nào điên đến mức mà xen vào cuộc sống của em nhiều như tôi không??? Từ việc em bị hãm hại suýt bị đuổi việc, cho đến việc bố em thiếu nợ hay là cửa hàng của mẹ em suýt bị phá bát vì bọn mà bố em thiếu nợ, hay đến cái việc bỏ cả việc để đến cạnh em!!! Vậy nó là cái gì??? Tình cảm của tôi mông lung đến mức em không nhận ra sao???”
Nhu ngớ người
-” Khoan!!! Anh vừa nói bố tôi??? Bố tôi bị thiếu nợ là sao???”
Nam Phong chột dạ khi nói chuyện đó với Tiêu Nhu, cậu im lặng
-” Sao anh không trả lời??? Chuyện đó là sao???, Anh bảo yêu tôi đúng không??? Xin anh nói cho tôi biết đi được không??” Nhu cầm cổ tay năn nỉ
-” Phòng tranh của bố em làm ăn thua lỗ từ hồi em bắt đầu lên đại học, bố em phải đi vay mượn để đóng tiền học phí cho em. Giờ thì chủ nợ đòi nợ”
-” Anh đã trả số tiền đó???”
Nam Phong im lặng
-” Số tiền đó là bao nhiêu???”
Cậu vẫn im lặng không nói gì cả
-” Tôi hỏi số tiền đó là bao nhiêu??”
- “ 1 tỉ “
Cô trợn mắt lên, cô không tin vào tai mình vào con số ấy. Cô mở cửa oto ra và chạy một mạch đến phòng tranh của bố mình. Đến nơi cô vẫn thấy bố mình chăm chú vào tác phẩm của ông, cô từ từ đi đến bên ông. Bố cô quay ra nhìn rồi đứng lên cười
-” Con gái bố sao giờ không đi làm mà đến đây làm gì???”
Cô vẫn nhìn ông với ánh mắt đau điếng, cố sờ vào bàn tay trai sạn dính đầy màu của ông, cô khóc rồi ôm chầm lấy bố mình. Ông không hiểu gì
-” Tiêu Nhu, con làm sao vậy??? Tay bố đang bẩn mà”
Cô khóc, tiếng khóc dần một to hơn
-” Tại sao?? Đến giờ bố vẫn còn dấu con chuyện đó??? Tại sao bố không nói cho con biết???”
-” Chuyện gì mới được chứ??”
Cô thẳng người dậy
-” Chuyện phòng tranh, Chuyện vay nợ. Tại sao bố lại dấu con”
Ông cúi mắt xuống
-” Con biết rồi à???”
-” Tại sao bố phải giấu con cơ chứ???”
Ông rưng rưng
-” Bố xin lỗi vì đã chẳng làm được gì cho con mà lại để con phải buồn vì bố như này. Bố luôn muốn làm người bố tốt trong mắt con, nhưng bố thật sự xin lỗi...”
- Tại sao bố phải xin lỗi con cơ chứ??? Tại sao lại không cho cái gì??? Bố cho còn rất nhiều là đằng khác!!! Bố dạy con từ bước đi hay từ tiếng nói đầu tiên. Bố luôn là nguồn động lực của con. Mỗi lúc buồn con vẫn thường tâm sự với bố đúng không. Với con bố luôn là một người đàn ông vĩ đại nhất của cuộc đời mình. Bố con nhớ không??? Cái hồi con mới bước vào đại học ấy, mẹ phản đối kịch liệt khi cho con học vẽ nhưng bố đã là người mở đường cho con bước chân vào con đường này. Hay những con bị mẹ la mắng bố vẫn luôn đứng ra bảo vệ con. Đến ngay chuyện này thì con lại khâm phục bố hơn!!! Mặc cho khó khăn bố vẫn chạy đi chạy lại để cho con học môi trường tốt nhất. Nhưng sao bố lại không nói với con chuyện này để con cùng bố trả nợ. Bố dấu như thế lúc con biết như thế này mọi chuyện có tốt hơn không???”
Bố cô khóc, cô ôm lấy bó mình và khóc theo....