..... Sáng hôm sau....
Tiêu Nhu mở mắt ra thì thấy trước mặt là Mễ Lạc, trông cậu ấy ĐẸP TRAI hơn trước, từ lúc cậu đứng trước cổng ty cho đến giờ cô mới dám nhìn kĩ mặt cậu, vì trước đó cô sợ khuôn mặt cậu sẽ khắc vào tâm trí của cô lần nữa. Cô lấy tay đẩy nhẹ tay Lạc xuống và dậy xuống dưới bếp, cô lục tủ lạnh lôi thịt gà và gạo ra, loay hoay cô nấu cháo cho Mễ Lạc ăn, cháo chào ra bếp, suýt cho nhầm đường vào cháo, rau thái xong mới nhớ là chưa rửa, trong bếp thế là cứ rối lên.. Nhưng cuối cùng cô cũng nấu xong nồi cháo, cô húp thử.... vị HƠI MẰN MẶN, thịt gà chưa nhừ, rau thái quá to... Nói chung là không có từ gì tả được
-” đang ăn vụng gì thế??”
Cô giật mình bỏ muôi xuống quay ra, Lạc đứng dựa cửa khoanh tay. Cô lắp bắp
-” Đâu... đâu.... có ăn gì đâu”
Lạc thả tay xuống đi tới xô người Tiêu Nhu qua một bên, lấy thìa húp thử, Tiêu Nhu đứng cạnh nhìn nhắm mắt lại chờ LỜI KHEN, Lạc quay lại
-” Cháo cho người ốm nấu gì mà mặn vậy, xong thịt thì dai nữa, rau thì to như cho lợn ăn vậy”
-” Ai nấu cho cậu ăn chứ “
-” Không cho anh thì cho ai???”
-” Tớ nấu tớ ăn”
Lạc cũi xuống sát mặt cô
-” Chắc chưa???”
Nhu quay mặt
-” Đương nhiên là chắc chắn rồi”
Lạc đứng thẳng dậy cho tay vào túi quần
-” Vậy nấu cho anh nồi khác đi”
-” Cậu đi mà nâ....”
-” Thế nhé, bao giờ xong thì mang ra phòng khách cho anh, người bệnh cần có người chăm sóc. À còn nữa ninh cho thịt chín rồi vo gạo đổ vào cho nhiều nước vào một tí thì nó mới thành cháo được, cháo chín thì rửa sạch rau thái nhỏ cho vào. Nếu không biết thái thì lấy vừa đủ tay cầm để thái thôi. Mở nắp áp suất nhớ cho nó hết hơi nóng rồi hẵn mở không chết người đấy. Mà cho ít muối thôi không sỏi thận đấy”
Mễ Lạc ung dung đi ra cười thầm. Tiêu Nhu ở lại nhăn nhó
-” Biết thì đi mà làm đi.....”
Lại cạch cạch trong bếp 1 tiếng cuối cùng cô bê ra tô cháo ngon lành đặt trước mặt Mễ Lạc. Cậu nhìn một lúc
-” Nhìn thì có vẻ được hơn lúc nãy nhưng không biết có ra gì không nữa”
Cậu cầm thìa múc một miếng ăn thử
-” Thế nào??? ngon không”- Nhu cúi người hỏi
-” Đỡ hơn lúc nãy”
Tiêu Nhu thấy vậy vẻ mặt dỗi dỗi định đứng thẳng người lên thì Lạc kéo tay lại làm cô ngồi lên đùi của cậu. Cậu cúi mặt xuống
-” Ngốc thế bao giờ lớn được. Nó ngon như bờ môi của em vậy”
Môi Lạc đặt lên môi cô, hai người trao nhau một nụ hôn nồng cháy. Đang cao trào thì cô đẩy cậu ra đứng dậy, chạy một mạch lên phòng đóng sầm cửa lại
-” Du Tiêu Nhu, mày lại làm sao thế??? Phải giữ lí trí của mày. Không thể để anh ấy quýên rũ mình thêm lần nữa.Mày làm được mà, cố lên”
Cô mở cửa ra thì Lạc đứng chống tay trước cửa, cô giậg mình quát
-” Cậu làm cái gì vậy hả??? Định hù chết tớ à???”
-” Lại đỏ mặt rồi, đây có phải lần đầu đâu”
-” Đồ ảo tưởng “
Cô đẩy lạc ra rồi bỏ xuống dưới nhà xem tivi.... Lạc cũng xuống xem nhưng chỉ ngồi im xem cùng. Hai người không nói gì
-” Tối nay đi chơi đi”- Lạc
Tiêu Nhu chắc vẫn dỗi nên không trả lời, Cậu lấy tay đẩy đẩy tay Nhu
-” Này. Em nghe thấy anh nói gì không vậy???”
-” Tớ không thích đi”
-” Không đi cũng phải đi, tội hôm qua không tới đúng hẹn”
Nhu quay sang
-” Cái gì mà vô lí vậy?? chẳng phải là tớ đã nấu cháo xong chăm sóc cậu cả đêm rồi sao”
-” Nó bằng việc anh chờ em suốt 4 tiếng đồng hồ ngoài cái trời như là ở bắc cực ấy à”
-” Ai bắt cậu chờ”
-” Chốt là phải đi”
-” Không lêu lêu”
Nhu lè lưỡi rồi chạy, Lạc đuổi theo, nhưng với một con chân ngắn như Nhu thì bắt được là cái chuyện trong nháy mắt. Cô bị tóm gọn, Lạc lôi cô lên xe oto và phóng vun vút
-” Cậu đưa tớ đi đâu đây”
-” Im lặnh rồi sẽ biết”
Thế là cô ngồi im không dám ho he nửa lời. Đến một shop quần áo Lạc kít lại tháo dây an toàn của cậu và Nhu rồi đi ra lôi cô vào shop. Cậu chọn quần áo cho cô rồi bắt cô vào thay, thay đến hàng chục cái cậu mới ưng được cái váy thứ e nờ ????????????????
-” Làm như tớ là ma la canh ý, thử mệt hết cả người”
Chưa kịp thở Lạc lôi cô ra thanh toán với bộ váy đó rồi lôi cô lên xe lần nữa phóng tiếp đi
-” Không nói không rằng, hỏi tgif không nói cũng không trả lời. Đồ mắt lịch sự”
Lạc chỉ cười, lại làm cô thêm bức bối và chỉ muốn tát vào mặt cậu ấy...