“Ngươi ………….. không có việc gì chứ!” Thanh âm của Bách Lý Hàn vang lên ám ách, vẫn trầm thấp mà lãnh đạm như cũ.
Không biết vì sao, thanh âm không chút ấm áp này, giờ phút này lại làm cho Lưu Sương có cảm giác an tâm. Đáy lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác không rõ ràng. Thời khắc vừa rồi, quả thật là kinh hiểm vạn phần, nếu như hắn đến chậm một bước, có lẽ giờ phút này nàng đã đi gặp diêm vương.
Mặc dù mới vừa rồi nàng rất trấn tĩnh, nhưng không có nghĩa là nàng không sợ. Giờ phút này, nằm trong vòng tay ấm áp, cảm giác được tay hắn, ôn nhu mơn trớn gương mặt nhẵn nhụi của nàng, cảm giác được hơi nước từ cổ hắn, ẩm ướt , mang theo sự lạnh lẽo, nàng đột nhiên xúc động muốn khóc.
Là thật , hay là ảo giác, hắn cũng có lúc dịu dàng như thế?
“Đáng chết , ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy Lưu Sương vẫn không nói chuyện, thanh âm của hắn trở nên hỗn loạn.
“Ta không có việc gì!” Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Hắn thật sự quan tâm nàng? Hay là không cho phép đồ vật của mình bị thương tổn. Trái tim Lưu Sương chua xót, bởi vì nàng biết đáp án nhất định là vế sau.
Sương khói chậm rãi tan hết, ánh trăng lại tuôn xuống, bao phủ hắn cùng nàng!
Lưu Sương ngửa đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Bách Lý Hàn, trong đôi mắt hắn như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, hai ngọn lửa dường như cũng thiêu cháy nàng từ đầu đến chân.
Lưu Sương cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù cật lực bảo trì sự trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp vì đôi mắt đen của hắn. Nàng không nhịn được hạ lông mi xuống, không dám tiếp tục nhìn vào con mắt đang phát sáng của hắn.
Bách Lý Hàn ôm nàng, đặt nàng vào trong xe.
Đến đầu đường hắn huýt sáo một tiếng, từ bóng đêm vọt ra mấy bóng người, đến trước mặt bọn họ, là thị vệ Lý Hữu của Bách Lý Hàn, thị nữ Khinh Y Tiêm Y , các thị vệ của vương phủ bắt đầu chạy đến.
“Các ngươi nên tập thêm khinh công đi!” Bách Lý Hàn đứng yên dưới ánh trăng, gằn giọng nói từng chữ.
Tất cả câm như hến mà gật đầu.
Kỳ thật bọn họ đi ra khỏi vương phủ với Bách Lý Hàn cùng một lúc, chỉ có điều khinh công của bọn họ không bằng Bách Lý Hàn, nên vì thế khi bọn họ chạy đến đây thì đã chậm một bước. Vài người không dám lên tiếng, trầm mặc không một tiếng động dìu Trương Tá lên một xe ngựa khác.
Lưu Sương ngồi ở trong xe, đang muốn Hồng Ngẫu tiến vào, đã thấy Bách Lý Hàn xoay người chui vào xe ngựa, chiếm lấy vị trí của Hồng Ngẫu. Hồng Ngẫu đáng thương, chỉ có thể đi bộ theo xe trở về.
Trong thùng xe đột nhiên sáng ngời, là Bách Lý Hàn thắp đèn lồng.
Ánh đèn sáng tỏ, chiếu lên mái tóc rối bời của hắn, lại khiến hắn có vẻ điên cuồng khí phách. Lưu Sương rất là kinh ngạc, tại vì sao, tối nay hắn lại không búi tóc nhỉ, đợi đến khi thấy rõ những giọt nước lóng lánh trên tóc hắn, cảm giác ướt át của tóc hắn lướt qua cổ nàng, Lưu Sương bừng tỉnh phát hiện, tóc hắn vẫn ướt. Quần áo của hắn, cũng bừa bộn không chỉnh tề.
Chẳng lẽ, hắn đang tắm?
Chẳng lẽ, ngay lúc nhìn thấy tín hiệu Trương Tá phát ra, hắn đang tắm đã vội vàng chạy đến? Ngay cả tóc ướt cũng chưa kịp lau, quần áo cũng không kịp mặc cho tử tế? (e hèm, Hàn huynh, huynh đã kịp mặc quần chưa vậy)
Xem ra, hắn đối xử với thuộc hạ không tệ chút nào , Lưu Sương nghĩ thầm.
Nàng không dám nghĩ hắn là vì nàng, mới vội vàng chạy tới .
Bách Lý Hàn quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú có chút tà lạnh: “Không ngờ giá trị con người ngươi không nhỏ chút nào?”
Giá trị con người là cái gì? Lưu Sương không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.
Khóe môi Bách Lý Hàn khẽ cong lên như cây cung, nói: “Có thể thỉnh sát thủ của Thu Thủy Cung ra tay , giá trị có thể nhỏ sao? Ngẫm lại đi, ngươi đã từng đắc tội với người nào? Không tiếc dùng hết tiền cũng muốn đưa ngươi vào chỗ chết!”
Lưu Sương ngẩn ngơ, đến tột cùng là ai muốn giết nàng? Nàng tự hỏi bản thân mình cứu người vô số, chưa từng đắc tội với người nào. Nếu nàng có đắc tội với ai, đó chính là vô tình trở thành vương phi của hắn, đắc tội với hắn mà thôi. Nhưng nếu hắn muốn giết nàng, chẳng qua đơn giản như giết một con kiến, tự nhiên sẽ không làm phiền đến Thu Thủy Cung.
Lắc đầu nói: “Ta không nhớ rõ đã đắc tội với người nào. Hơn nữa, cho đến trước tối hôm nay, ta còn không biết trên đời có một Thu Thủy Cung!”
Bách Lý Hàn nhíu đôi lông mày, con ngươi lóe lên một tia suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nam tử tóc đỏ là ai?”
Lưu Sương biết hắn nói đến dược xoa, thò đầu ra nhìn, bên ngoài xe, không nhìn thấy dược xoa nữa, chắc là nhân lúc vẫn còn khói mù đã đi rồi.
Nàng thản nhiên đáp, “Đó là người hầu trong nhà ta!”
” Người hầu trong nhà ngươi ? Nhà ngươi có thể có người hầu như hắn?” Bách Lý Hàn không tin, nhếch mép cười lạnh , nói: “Ngươi có biết, nô lệ Côn Lôn mặc dù thích làm người hầu, nhưng bọn họ vẫn đánh giá bản thân rất cao, không phải hoàng thất quý tộc, tuyệt đối không thể mời được bọn họ . Chẳng lẽ, ngươi là người của hoàng thất sao?”
Lưu Sương đương nhiên không phải người của hoàng thất, phụ thân nàng chỉ là một ngự y mà thôi, còn không phải quí tộc nữa.
Đúng là nàng thiếu hiểu biết quá, đến tận hôm nay mới biết dược xoa là nô lệ Côn Lôn. Từ khi nàng bắt đầu biết nhớ, dược xoa đã làm người hầu cho y quán nhà nàng, nghe nói, năm đó, hắn cùng với dược sừ đi theo sư huynh Đoạn Khinh Ngân cùng nhau đến nhà nàng .
Nô lệ Côn Lôn chỉ đi theo người của hoàng thất, chẳng lẽ sư huynh là người của hoàng thất sao? Lưu Sương lắc đầu, làm sao có thể như thế!
“Lưu Sương đương nhiên không phải người của hoàng thất, người hầu đó cũng không nhất định phải là nô lệ Côn Lôn! Vương gia có lẽ đã nhìn lầm rồi!” Lưu Sương thản nhiên nói, nàng không muốn nói ra chuyện của sư huynh.
Bách Lý Hàn nhìn nàng, khóe miệng giơ lên, ánh mắt có chút xa xôi mà thâm trầm.