“Cái gì?” Mắt Bách Lý Hàn đột nhiên híp lại, lạnh lùng nhìn tiết mụ mụ, đôi môi run rẩy: “Ngươi… ngươi lặp lại lần nữa coi!”
Bị ánh mắt sắc bén của Bách Lý Hàn quét qua, mụ mụ vô cùng hoảng sợ, tâm cũng đánh trống thùng thùng. Cả đời của nàng, chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác kinh hoàng như vậy.
“Ý ta nói, nàng tên gọi Hàn Nhị, là người mới tới Túy hoa lâu của chúng ta và đứng đầu bảng!” Dưới mục quang như muốn giết người của Bách Lý Hàn, mụ mụ không khỏi nơm nớp lo sợ nói. Lão Thiên, đây là người nào a, khí phách thật khiến người khác kinh sợ
Hàn Nhị? Tên lại còn đứng đầu bảng?
Trước tình huống này Bách Lý Hàn xác định lỗ tai của mình hoàn toàn không có mao bệnh, sắc mặc càng thêm âm trầm. Vốn hàn độc vừa mới rút lui, sắc mặt còn cực kỳ tái nhợt, lúc này lại âm u khó dò như mây đen vần vũ. Thật sự là rất phù hợp với câu thơ “Hắc Vân áp thành thành muốn tồi”.
Bách Lý Hàn vốn luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, ngay cả khi gặp thiên đại sự, cũng vẫn duy trì được bộ dạng băng tuyết, sắc mặt không hề mất đi vẻ bình tĩnh. Nhưng, hiện tại, hắn đã có chút không kiềm chế được.
Hắn đứng ở một góc trong đại sảnh, ánh mắt gắt gao khóa lấy thân ảnh đang đánh đàn của Lưu Sương.
Chỉ thấy Lưu Sương bình tĩnh ngồi ở trên đài, xuôi tay đánh đàn, khi nàng cúi đầu thì đường cong ở cổ tuyệt đẹp cùng tao nhã. Ánh đèn kiều diễm chiếu trên võ đài, ẩn hiện trong đó bóng dáng nàng hoạt bát mà say lòng người.
Nàng căn bản không nhìn thấy hắn, họa chăng nếu có thấy được, chỉ sợ nàng cũng quay hướng khác.
Trong lòng Bách Lý Hàn lập tức thăng lên một cảm giác chua xót khó tả, lời hắn nói khi nãy quá độc ác, hẳn là làm nàng đau lòng lắm, nàng sao có thể còn để ý tới hắn? Mà hắn, đã hưu nàng rồi thì lấy tư cách gì quan tâm?
Nhưng là, hắn không cho phép nàng làm kỹ nữ Túy hoa lâu.
Vừa nghĩ tới tiếng đàn tuyệt mỹ động thính của nàng bị những tên đồ lãng tử lắng nghe, dung nhan xinh đẹp lại bị vô số nam nhân ngắm nghía, say mê, tâm hắn, tựa như bị đốt cháy đến khó chịu, một sự tức giận hỗn loạn, cộng thêm sự chua xót nồng đậm đả kích lý trí từng bước bành trướng mở ra.
Hắn tuyệt không cho phép, quyết không cho phép bất cứ nam nhân nào nhìn nàng.
Hắn đảo ánh mắt sắc như đao lướt một vòng quanh phòng, thấy rất nhiều biểu tình khác nhau qua ánh mắt, kinh ngạc có, mê đắm có, bao phủ bóng dáng thanh lệ của Lưu Sương cũng có. Thậm chí, còn có kẻ khóe miệng đầy nhỏ dãi thèm thuồng như dài tận ba, kích hắn nhìn đến nỗi muốn giết người.
“Mụ mụ, ngươi nhanh đi gọi nàng xuống!” Lông mi thon dài trên cặp mắt đẹp của Bách Lý Hàn vặn ngày càng gấp, hắn lãnh thanh nói.
Tiết mụ mụ ngẩn ra, nghĩ thầm, Bách Lý Hàn công tử này thật đúng là đã thích Hàn Nhị, thật sự là một công tử đa tình dễ đổ, mới vừa rồi vẫn còn thâm tình với Tiêm Tiêm, chỉ sau một thoáng chốc, liền di tình chuyển luyến.
Tiêm Tiêm dù thế nào cũng đã ở Túy hoa lâu năm năm, tiết mụ mụ ít nhiều cũng có cảm tình với nàng ấy, nên lúc này thay mặt Tiêm Tiêm đòi lại công bằng.
Lập tức, bà ta giả vờ khó khăn nói: “Bách Lý công tử, Hàn Nhị cô nương lần đầu lên đài diễn tấu, lão thân có thể nào bắt nàng dừng lại nửa chừng, như vậy rất không hợp tình hợp lý, huống chi, quan khách nhất định không đáp ứng a.” Tiết mụ mụ lướt tay chỉ đám khách dưới quan khán đang xem Lưu Sương đánh đàn.
Hắn đã không đề cập đến những ân khách này, ngược lại, mụ ta lại nhắc tới. Bách Lý Hàn giống như bị người ta giẫm lên cái đuôi miêu, âm thanh lạnh lùng nói: “Ai dám không đáp ứng, ta phế hắn!”
Tiết mụ mụ bị hàn ý trong mắt Bách Lý Hàn dọa đến sợ hãi rùng mình một cái, trong lúc cấp bách, không biết nên nói như thế nào.
Vừa lúc này, đệ nhất thủ khúc “Lưu Thủy Vọng Nguyệt khúc” của Lưu Sương vừa lúc diễn tấu hoàn, cả đại sảnh phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Bỗng có một nam nhân đứng dậy, cao giọng hô: “Người đẹp đàn một khúc nữa đi!”
Nhất thời có rất nhiều người không sợ chết cao giọng phụ họa vào, căn bản không biết nơi này vẫn còn một người đang dùng ánh mắt giết người nhìn bọn hắn chằm chằm.
“Tiết mụ mụ!” Bách Lý Hàn nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một.
Tiết mụ mụ tựa hồ biết rằng chống lại vô ích, hoang mang rối loạn chạy vội về hướng đài cao. Bà ta mỉm cười thâm thi lễ đạo: “Cảm tạ các vị quan gia cổ động, tối nay Hàn Nhị cô nương là lần đầu lên đài, nên chỉ diễn đến quãng này thôi.” Dứt lời, cúi đầu liên tục cười theo.
Dưới đài những ân khách nào chịu đồng ý? Kêu gào hô to: “Tiết mụ mụ, ngươi tối nay bị làm sao vậy?”
“Mời Hàn Nhị cô nương lại đàn một khúc, chúng ta xuất bạc nàng chiều ý không?” Nhất thời, liền có người từ trong tay áo rút ra ngân phiếu, ném thẳng đến hướng võ đài. Trong đó có cả đồng bạc bảo, kim nguyên bảo, thậm chí còn có hoàn trang sức, thoa cài tóc mà nữ tử thích, đinh đinh đang đang bay về phía võ đài.
Từ khi mở Túy hoa lâu đến nay, tiết mụ mụ chưa bao giờ chứng kiến trường hợp như vậy, nhìn quan khách kích động, nhất thời có chút không biết làm sao, lời cự tuyệt kia theo ý Bách Lý Hàn, nghĩ sao làm cũng không mở miệng được. Nghĩ đến, đúng hơn là đi đến, dù bị ném bạc cũng phải mang nàng xuống.
Lưu Sương khẽ nhăn mày, trong suốt cười yếu ớt: “Hàn Nhị đa tạ các vị quan gia nâng đỡ, xin vì mọi người diễn tấu một khúc: Bồ Tát man, để tạ các vị quan gia đã ưu ái, sau này mong các vị chiếu cố nhiều hơn!”
Nói xong, tay ngọc uyển chuyển, tranh tranh tiếng đàn, lại bắt đầu một lần nữa chảy xuôi trong phòng, tấu khúc lần này của Lưu Sương, so với thủ khúc vừa rồi lại càng triền miên hơn nhiều.
Bởi vì, thủ khúc này là thủ khúc của đôi nam nữ hẹn hò.
Mới bắt đầu giai điệu sầu triền miên, tràn ngập nồng đậm tư niệm cùng thẹn thùng chờ đợi tình lang của thiếu nữ. Khi tình lang xuất hiện, thiếu nữ e lệ tâm tình khẩn trương, chuyển sang mừng rỡ như điên, cùng tình lang gắn bó tương ôi. Giai điệu khi đó cũng chuyển sang nhu tình liên tục, thâm tình chân thành.
Bách Lý Hàn vừa nhìn tiết mụ mụ không gọi được Lưu Sương xuống, sắc mặt lại lần nữa trầm xuống, cho đến khi nghe được khúc nhạc nàng khảy, sắc mặt tối sầm lộ ra tia xanh, mang theo tư vị thần chết.
Không để quan khách chờ lâu, Lưu Sương đứng lên mở miệng ngâm xướng:
Hoa minh nguyệt ám long khinh vụ, kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.
Hoa miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài.
Họa đường nam bạn kiến, nhất hướng ôi nhân chiến.
Nô vi xuất lai nan, giáo lang tứ ý linh.
Giọng Lưu Sương trong suốt hùng lệ, mặc dù không phải thập phần to rõ nhưng cũng không quá kiều nhuyễn, cực kỳ tao nhã động nhân.
Bách Lý Hàn chưa bao giờ nghe Lưu Sương hát, lúc này nghe thấy, chỉ cảm thấy tâm thần câu chấn, cơ hồ để lạc hồn phách.
Đợi một lúc lâu đến khi khôi phục tinh thần, đôi hàn mục của Bách Lý Hàn giờ đã phun ra lửa.
Nàng khảy đàn nhu tình liên tục, sầu triền miên khúc, nàng vì chút tiền của bọn đăng đồ lãng tử mà thiển ngâm giọt xướng, nàng lại cười trong suốt với những tên đó.
Hắn đột nhiên cảm giác được hắn sẽ không chết vì hàn độc, bởi vì trước đây, Lưu Sương không hề làm hắn tức chết, giờ lại phải nhìn nàng cười nói cùng nam nhân khác, hắn tất ghen mà chết.
Tiết mụ mụ run rẩy từ trên đài cao đi xuống, đến trước mặt Bách Lý Hàn, thâm thi lễ, mỉm cười nói: “Bách Lý công tử, ngưòi cũng thấy đấy, lão thân đã cố hết sức! Nhưng là, đích thật là không làm được a!”
Bách Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, kìm nén tức giận đang chực phát tác. Mới vừa rồi hắn cũng thấy được tình huống, xác thật không thể trách tiết mụ mụ, có trách là trách những ân khách này quá sức điên cuồng.
Đang khi phát sinh buồn bực, ngược lại vào lúc này, chưởng sự của Túy hoa lâu lại cực kỳ vui vẻ chạy đến trước mặt tiết mụ mụ, vui sướng nói: “Mụ mụ, mụ mụ có tin vui a!”
“Tin vui từ đâu đến?” Tiết mụ mụ nhìn lướt qua Bách Lý Hàn, nhỏ giọng hỏi. Có một ngôi sao sát tinh ngự ngay bên cạnh như thế, tin vui thế nào lại đến?
Chưởng sự kia ước chừng vui mừng mất kiểm soát, không chú ý đến tiết mụ mụ sắc mặt khó coi, vẫn tiếp tục cao hứng nói: “Tiết mụ mụ, ngươi biết không? Hàn Nhị cô nương từ tối nay kéo dài một tháng đều đã bị người ta bao hết. Đêm mai là Vương công tử, hắn ra một đêm một ngàn, đêm mốt là Lý Thập Lãnh công tử, hắn ra một đêm một ngàn tư, đêm ngày mốt nữa là —” chưởng sự kia từng bước từng bước kể đến quên chừng mực, cực kỳ kích động.
Một người bán nghệ không bán thân thanh quán, chẳng qua là đánh đàn, giá cả một đêm lại cao đến như thế, hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Ban đầu, Tiêm Tiêm cô nương diễn tấu một đêm cao nhất cũng chỉ được trăm hai mà thôi. Hắn như thế nào không kích động cho được?
Này đây, chưởng sự quá kích động, không hề phát giác bên kia một vị công tử đứng nghiêm, sắc mặt đã đen đến không thể đen được nữa, vẫn ở nơi này mà thao thao bất tuyệt. Cho đến khi bị một đôi tay thon dài trắng nõn trói chặt cái cổ, hắn mới ngừng nói, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.
Thoáng một cái chớp mắt, hắn cảm thấy nguy hiểm.
Trói trụ hắn, là một nam nhân tuấn mỹ như tiên, nhưng, đôi mắt tuyệt mỹ với con ngươi đen, lại phát ra mấy phần màu đỏ tơ máu, nhìn qua có chút hung ác, bộ dáng thật giống — thật giống như muốn giết người.
“Từ chối bọn họ!” Bách Lý Hàn lạnh lùng nhả ra bốn chữ, âm thanh băng hàn khiến người khác co rụt lại.
Chưởng sự bị âm thanh lạnh như băng của Bách Lý Hàn hù dọa, toàn thân run rẩy đứng lên. Hắn run run nói: “Được, tất nhiên là được!”
Bách Lý Hàn lập tức đẩy hắn ra, chưởng sự kia ngã nhào xuống đất, thật giống như mới từ Quỷ Môn quan trở về.
Bách Lý Hàn nhìn như không nhìn, hàn mục nhíu lại, đột nhiên tung người nhảy, hướng trên đài cao bay tới. Hắn thật sự là không thể nhịn được nữa, lại còn có người nào đó muốn bao hạ nàng, thật làm hắn tức chết!
Bộ San Hô sắc y sam của hắn dưới ánh đèn thật giống nhất đạo Thải Hồng, thẳng tắp phiêu hướng đài cao.
Ân khách môn dưới quan khán thấy mảnh cầu vồng bay qua, còn tưởng là có người biểu diễn tiết mục, lại không nghĩ rằng cầu vồng tiếp đất, là một tuyệt sắc nam nhân, đang đứng trên đài cao.
Lúc Lưu Sương khảy đàn đến đoạn cao trào, thâm tình liên tục, thì nàng cảm nhận được Bách Lý Hàn nhảy lên đài cao, nàng vẫn không có ngẩng đầu, tiếp tục đánh đàn như trước.
Bách Lý Hàn ngưng lập đứng trước mặt Lưu Sương, đột nhiên cúi người, dùng cánh tay dài bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lưu Sương mà ôm nàng vào ngực, người nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên đài cao bay xuống, bóng dáng tung bay vụt qua đỉnh đầu của ân khách, thẳng tắp hướng đại môn Túy hoa lâu mà đi.
Động tác Bách Lý Hàn cực nhanh, cơ hồ chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Những ân khách vốn đang hứng thú hừng hực, đột nhiên cầm âm gián đoạn, ngay cả cô nương đánh đàn kia cũng ngang nhiên bị cướp đi. Cho đến khi bọn họ kịp hoàn hồn phản ứng, Bách Lý Hàn cùng Lưu Sương đã đến đại môn của Túy hoa lâu.
Trái lại, thị vệ canh giữ cửa của Túy hoa lâu lại cảm thấy cao hứng, nhanh chóng đứng thành một hàng, cố gắng ngăn trở Bách Lý Hàn.
Trương Tá Lý Hữu phản ứng nhanh hơn, phi thân bay tới, nhẹ nhàng tới trước người Bách Lý Hàn, dạy dỗ bọn lâu la môn chắn đường ngay cửa này.
Bách Lý Hàn nhẹ nhàng đến cửa lớn Túy hoa lâu, ôm Lưu Sương đi vào xe ngựa hắn.
Từ đầu đến cuối, Lưu Sương ở trong lòng Bách Lý Hàn, im lặng không nói gì.
Nàng nhìn chăm chú gương mặt của Bách Lý Hàn, thấy hắn sắc mặt âm trầm, nàng biết, hắn đang tức giận. Nói thật, nàng không nghĩ tới Bách Lý Hàn lại nhảy lên đài cao, ôm nàng cướp xuống.
Lưu Sương chưa bao giờ gặp qua bộ dạng cuồng nộ như vậy cùa Bách Lý Hàn, trong ấn tượng của nàng, hắn chưa bao giờ đánh rơi kiểm soát.
Ý vị này rút cục như thế nào! Trên môi Lưu Sương không khỏi gợi lên một nét cười nhợt nhạt.
Bách Lý Hàn ôm Lưu Sương vào trong xe ngựa, kéo Lưu Sương tới chỗ ngồi bên trong xe.
Không gian bên trong có chút nhỏ hẹp, Bách Lý Hàn mở đèn chiếu sáng, soi rõ dung nhan thanh lịch của Lưu Sương. Lãnh mai hương khí trên búi tóc nàng nhàn nhạt lượn lờ trong xe, Bách Lý Hàn ngồi đối diện Lưu Sương, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng còn tràn ngập hỏa nhiệt, hắn tức giận: “Ngươi có còn biết liêm sỉ hay không, đi bán mình vào thanh lâu, ngồi trên đài cao hát rong kiếm tiền?”
Lưu Sương nhìn hắn giận dữ, nàng không tức giận, ngược lại trên môi còn nở một nụ cười vui vẻ: “Ta chính là không biết liêm sỉ, nhưng chẳng liên quan gì đến ngươi. Ta đã bị ngươi hưu, không phải sao? Ta hát rong cũng được, bán mình cũng được, ngươi có tư cách gì quản ta? Ngươi không trụ lại hậu viện cùng với Tiêm Tiêm, mang ta đến nơi này làm gì?”
Bách Lý Hàn bị Lưu Sương làm cho nghẹn lời, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Đúng vậy, mới vừa rồi hắn đã hưu nàng, giờ không nên xen vào chuyện của nàng nữa!
“Ngươi cho rằng ta nguyện ý quản ngươi? Ngươi là từ trong Vương phủ của ta đến đây, ta có thể nào để ngươi làm cái việc thấp hèn đó, ngươi bảo ta, phu quân cũ của ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ?” Bách Lý Hàn nói một hơi, thốt ra những lời khó nghe.
Lưu Sương trong lòng lạnh giá, tức giận, hàm răng cắn chặt run lên, nàng lạnh lùng nói: “Bách Lý Hàn, ngươi cứu ta bởi vì ta làm mất mặt của ngươi sao?”
“Không sai!” Bách Lý Hàn lãnh thanh nói, tâm lại mãnh liệt co quắp một phen.
“Như vậy, ta sẽ không nói với bất cứ ai ta từng là Vương phi của ngươi, như vậy ta đi được chưa!” Lưu Sương tức giận đến nỗi gương mặt ửng đỏ, đứng dậy từ trong xe đi xuống. Giờ khắc này, lòng nàng thật trống trải, thật giống như vừa đánh mất cái gì.
Đừng nói là nàng không hiểu tâm Bách Lý Hàn, ngay cả khi hắn thật rất thương nàng, ngay cả khi hắn làm như vậy là vì muốn tốt cho nàng, nàng cũng nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Ngoài xe ngựa tuyết đọng trắng xóa, xe ngựa lăn trên tuyết, kẽo kẹt kẽo kẹt vang. Gió lạnh thổi bay xiêm áo của nàng, lạnh thấu xương.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ!” Xa xa, Hồng Ngẫu trong bộ lam thường đi xuống từ một chiếc xe ngựa sang trọng, chạy vội tới bên Lưu Sương.
Phía sau nàng, một y nhân Ngọc Thụ Lâm Phong cũng nhẹ nhàng đi xuống từ chiếc xe ngựa đó.
Quần áo tung bay, hắc bạch phân minh, trong ánh mắt lộ ra sự ân cần, chính là Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng vừa nghe Lưu Sương gặp nạn, không nói hai lời, liền ngồi xe ngựa cùng Hồng Ngẫu trực chỉ Túy hoa lâu đi tới.