Sai Phi Dụ Tình

Chương 143: Chương 143: Hưu thư






Bên trong phòng, hồng trướng buông xuống, ngọn đèn dầu lưu chuyển, như mộng như ảo.

Tiêm Tiêm ngồi ở trước bàn, đôi mắt khẽ lướt qua đồ ăn trên bàn, nhìn nam nhân kia đang nằm trên giường giả vờ ngủ say. Nến đỏ chập chờn, dưới ánh nến, dung nhan hắn tuấn mỹ vô cùng, khí chất thanh quý, người khác nhìn phải, tầm mắt không thể nào dời đi.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng được gả cho một nam nhân xuất chúng như thế, mới vừa rồi ở trong đại sảnh, tuy chỉ là liếc mắt, nàng liền bị hắn mê hoặc. Khi hắn ẩn tình đưa ánh mắt nhìn phía nàng thì, nàng cảm nhận được hồn mình đã bị câu đi.

Chỉ là, nàng mơ hồ cảm thấy hắn bây giờ cùng mới vừa rồi ở trong đại sảnh hoàn toàn không giống nhau.

Mới vừa rồi, hắn ân tình đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, đầy tà mị, nhưng giờ phút này quanh người hắn lại tản ra hàn băng lạnh cả người, vô cùng sắc bén, làm người khác không dám tiếp cận.

Tiêm Tiêm ngồi ở dưới đèn một lúc lâu, thấy hắn như trước vẫn giả vờ ngủ say, nàng rốt cục thiếu kiên nhẫn, bạo gan tiến về phía hắn.

“Đêm đã khuya, phu quân, chúng ta an giấc đi!” Tiêm Tiêm ôn nhu nói, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Bách Lý Hàn.

Lông mi Bách Lý Hàn thon dài có chút sắc nhọn, hai tròng mắt nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh tay nữ tử kia, đem chúng dời đi, nhàn nhạt nói: “Tiêm Tiêm cô nương, không nên gọi phu quân, ta không phải là phu quân của ngươi. Ngày mai ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!”

Tiêm Tiêm giật mình nhìn Bách Lý Hàn, không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, trả lại tự do cho nàng? Chẳng lẽ hắn không muốn lấy nàng?

“Tiêm Tiêm không hiểu ý công tử, công tử dùng năm ngàn lượng mua ta, chẳng lẽ không phải vì muốn thành thân với ta sao?” Tiêm Tiêm run giọng hỏi.

Bách Lý Hàn nhìn gương mặt thương tâm của Tiêm Tiêm dưới ánh nến, lạnh lùng nói: “Ta mua ngươi, là bất đắc dĩ. Cho nên ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Sáng ngày mai, ngươi sẽ không còn là kỹ nữ thanh lâu, có thể tự do lựa chọn phu quân cho mình.”

“Tại sao?” Tiêm Tiêm như muốn khóc.

Bách Lý Hàn không nghĩ tới Tiêm Tiêm cô nương này lại cố chấp như thế, rời khỏi thanh lâu, không phải là điều kỹ nữ vẫn hằng tha thiết mơ ước sao?

Mắt hắn khẽ nhắm lại, đang muốn đáp trả, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân vụng về, người đó không có võ công, đoán chắc là một nữ tử. Tiếng bước chân kia lúc mau lúc chậm, có thể thấy được tâm tình người kia rất là trầm trọng.

Đêm đã khuya, tối nay là ngày tốt cảnh đẹp của bọn hắn, tất cả tỳ nữ đều đã đi khỏi, là ai lại tới nơi này?

Trong đôi mắt sâu thẳm của Bách Lý Hàn, đột nhiên hiện lên một tia phức tạp, hắn ngồi dậy, cánh tay vươn dài ra, liền kéo Tiêm Tiêm vào lòng. Xoay người lại, liền đem nàng đặt trên giường.

Người kia dừng bước, tựa hồ đứng im tại trước cửa, ước chừng là có chút do dự.

Bách Lý Hàn lại hung hăng kéo, lần này đây, hắn đã hoàn toàn xác định người đến là ai!

Lưu Sương đứng ở trước cửa, do dự.

Không biết mình nên đi vào, hay là rời đi!

Gió đêm thổi qua, mới vừa rồi men rượu Yên Chi dâng lên, làm cho nàng cảm thấy có chút phiêu phiêu. Đầu não nóng lên, ý nghĩ phải đi vào phòng chiếm thế thượng phong, nàng đưa tay mạnh mẽ đẩy, tiếp đến đóng chặt cửa mở, chậm rãi đi vào.

Bên trong phòng, nến đỏ thiêu đốt chánh vượng, chiếu sáng cả phòng kiều diễm cùng triền miên.

Ánh nến chập chờn trong bóng tối, che đi nửa phần trướng mạn đỏ thẫm, hiện hữu hai thân ảnh như ẩn như hiện

Lưu Sương không kiểm soát được bản thân đi về phía trước, một mạch đi tới trước giường, sau phải dừng lại vì cảm giác chuếnh choáng.

Bên trong trướng, xuân sắc vô biên, hai cỗ bóng người dây dưa cùng một chỗ.

Lưu Sương cảm thấy tâm thật giống như bị bàn ủi lạc một phen, mơ hồ một cỗ bỏng rát từ đáy lòng chậm chạp dâng lên.

Cảnh tượng nóng bỏng như vậy, nàng chưa từng thấy qua. Bản thân, nàng đã bị hắn phụ, cũng trở thành mẹ của con hắn, nhưng là, cùng Bách Lý Hàn chung một chỗ, cũng chỉ mới có hai lần mà thôi. Kỳ thật, nếu so sánh nàng cùng với một xử nữ, sự khác nhau cũng không lớn là bao.

Hôm nay, chứng kiến cảnh hai bóng người dây dưa, hai gò má nàng vẫn bất tri bất giác đỏ lên, nói say là đúng, nhưng nổi giận cũng không sai.

Trong tích tắc, nàng quên phải xoay người, có chút giật mình.

Trên giường, thân thể nử tữ bị thân thể nam nhân bao trùm hoàn toàn, chỉ lộ ra cánh tay ngọc cùng cái cổ trắng muốt, trên cổ, mơ hồ thấy một chỗ đỏ sẫm hồng ngân. Mà nam nhân kia, một đầu tóc bạc kinh người, buông xõa trên lưng, che đi khuôn mặt tuấn tú, cúi đầu, hắn đang cắn vành tai cô gái kia.

Một lúc lâu, tựa hồ là cảm giác được sự xuất hiện của Lưu Sương, hắn khẽ xoay hông, liếc mắt nhìn nàng.

Trong đôi mắt trong veo sâu thẳm kia đã thiếu đi sự mãnh liệt của ngày xưa, mà tựa như ẩn chứa hai giọt xuân thủy trong suốt, rất là mị người. Mái tóc bạc làm nổi bật lông mày và lông mi màu đen, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, cả người nhìn qua tuấn tú tươi đẹp tuyệt.

Hắn cắn nhẹ vành tai cô gái kia, mơ hồ không rõ hỏi han: “A? Bạch Lưu Sương, ngươi tới đây làm cái gì?”

Lưu Sương trên mặt máu như rút đâu cả, trắng xanh như tờ giấy, môi đỏ mọng khẽ run, cuối cùng không mở miệng được lời nào. Tình cảnh trước mắt, lúc mới vào phòng, nàng cũng đã đoán được. Nhưng là, vẫn thật sự không ngờ, khi nàng tận mắt chứng kiến, trong lòng lại đau đớn như vậy, làm cho nàng khó có thể thừa nhận.

Nàng thốt nhiên xoay người, bước nhanh về phía cửa. Bạch sam phiêu linh, tạo nên một làn gió lạnh. Bang một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Giờ khắc này, Bách Lý Hàn trong lòng thật giống như bị một mũi dao xuyên qua, cảm giác đau đớn vô hạn.

Hắn lạnh lùng từ trên giường ngồi dậy, người đã đi, không cần phải đóng kịch.

Nhưng, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Sương bước nhanh đến đầu giường, rồi dừng lại.

Bách Lý Hàn có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lưu Sương. Vốn tưởng rằng nàng đã đi khỏi, như thế nào lại trở vào đây?

Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn, không nói một lời, dưới ánh nến hồng hồng, mắt nàng sáng rực như lửa, ánh sáng ngọc có thể so với những vì tinh tú trong đêm.

Nàng đột nhiên đưa tay, xé cẩm bào Nguyệt Bạch trên người một cái, quần áo rách, lộ ra da thịt trắng noãn, trơn bóng sáng như vậy, thật giống như tuyết mới đông, mà lại ấm áp. Bên môi hiện lên một nụ cười vui vẻ, nàng lại lần nữa đưa tay, rút oản rút trâm gài tóc, mái tóc dài đen bóng buông xuống, giống như rặng liễu.

Ánh nến màu vàng lóe ra, dưới ánh nến, dung nhan nàng tuyể mĩ, con mắt sáng lưu chuyển, xuất hiện một tia mị lệ hơn hẳn ngày thường, đúng là xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông.

Lưu Sương như vậy, hắn chưa từng gặp qua, trước kia chỉ biết nàng thanh nhã như mai, lúc này nàng thanh lệ mà quyến rũ, làm hắn choáng váng.

Trong lúc nhất thời, Bách Lý Hàn giật mình, đầu não nhất thời mê muội, thậm chí còn quên đi chính mình muốn diễn kịch.

“Bách Lý Hàn, ngươi nhìn đi, ta so với nàng cũng không kém, ngươi hà tất gì tới đây lãng phí năm nghìn lượng bạc kia?” Lưu Sương nhàn nhạt nói.

Lưu Sương đã nói như mời, trong lòng Bách Lý Hàn bốc lên một loại ôn nhu, ôn nhu đến đau đớn.

Giờ khắc này, hắn chỉ muốn dỡ xuống màn ngụy trang của chính mình, theo Lưu Sương cùng nhau trở về.

Tay của hắn, dự định sẽ duỗi ra, nhưng suy nghĩ trong lòng bị gián đoạn, một cảm giác lạnh lẽo trong người đột nhiên chậm rãi tỏa ra.

Hắn biết, không quá nửa khắc tiếp theo, hàn độc sẽ phát tác.

Hàn độc!

Hắn thiếu chút nữa quên đi, trên người hắn còn có hàn độc. Ở trước mặt nàng, hắn luôn không khống chế được!

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hạ xuống tình cảm đang cuồn cuộn trong lòng, bên môi gợi lên một nụ cười vui vẻ, nói: “Ngươi đúng là cũng không kém, nhưng là ta đã trải qua rồi. Ngươi đuổi theo đến tận nơi này, không phải là vì cho rằng ta vẫn thích ngươi chứ. Ta thừa nhận, trước đây ta đúng là rất thích ngươi, thậm chí đã có lúc yêu ngươi. Sau này, ta mới biết được, ta chẳng qua bị ngươi dùng cầm kỹ và họa nghệ hấp dẫn thôi. Coi như là thích, nhưng cũng là đã qua. Nhìn bộ dạng lúc này của ngươi, nam không ra nam, nữ không ra nữ, như thế nào có thể so sánh với Tiêm Tiêm của ta? Huống hồ, khả năng cầm kỹ của Tiêm Tiêm so với ngươi còn hơn vài bậc.”

Giọng nói của Bách Lý Hàn không cao, nhưng từng lời nói lạnh như băng tuyết, Lưu Sương cảm thấy lòng mình lại lần nữa vỡ ra từng mảnh.

Chẳng lẽ, suy đoán trước đây của nàng đều là sai? Nàng không tin!

“Thế, ngươi tại sao lại giải hàn độc giúp ta?” Lưu Sương run giọng hỏi.

“Ngươi không phải vì thế mà cảm động chứ?” Bách Lý Hàn nheo mắt cười nói: “Sở dĩ vì giải hàn độc, không vì lí do gì cả. Đơn giản là ta không muốn nợ ngươi một mạng! Mười năm trước, là ngươi dùng tương tư lệ giải độc cho ta, không phải sao?”

Lưu Sương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn,chuyện mười năm trước nàng giải độc cho hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói ra, không nghĩ tới chuyện hắn đã biết.

Chẳng lẽ, thật sự, thật sự như hắn nói, hắn chỉ là vì không muốn nợ ân tình nàng sao?

“Như thế nào, ngươi còn ở lại đây làm gì?” Bách Lý Hàn lạnh lùng hỏi. Đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, hướng Tiêm Tiêm mà ôn nhu hỏi: “Trong phòng nàng có giấy và bút mực không?”

Tiêm Tiêm gật đầu nói có, lập tức đứng dậy, sửa lại quần áo, lấy giấy và bút mực bày ở án trên.

Bách Lý Hàn phủ thêm quần áo, đi tới trước kỷ án, chấp khởi mặc tiếu, giấy Tuyên Thành cắn câu họa được xếp vào một chỗ. Ánh nến quang mang bao phủ một bên mặt hắn, ánh lên vẻ lạnh lẽo vô tình.

Một lát sau, hắn cầm lấy tờ giấy kia, đưa cho Lưu Sương.

Lưu Sương cúi đầu nhìn lại, thật to hai chữ đập vào mi mắt ____“Hưu thư”! (Hủy hôn)

Hưu thư!

Hắn đưa cho nàng hưu thư!

Lúc nàng xác định bản thân không ngừng yêu hắn thì, hắn lại nói, cho tới bây giờ hắn không có yêu nàng!

Lúc nàng lần nữa mang trong mình cốt nhục của hắn, hắn lại đưa nàng nhất chỉ hưu thư!

Nàng quá ngốc, lại một lần nữa đưa đầu vào dây thong lọng!

“Chào ngươi, người đã từng là thê tử của ta, hưu thư này ngươi cầm cho tốt, là phương tiện ngày sau lập gia đình!” Bách Lý Hàn sau khi lạnh lùng ném những lời này, liền ôm lấy Tiêm Tiêm hướng giường bên trong đi tới.

Lưu Sương lòng như đao cắt, sắc mặt bình tĩnh đem hưu thư, nhét vào trong tay áo, vội vàng đi ra ngoài.

Bởi vì chạy quá nhanh, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa bán ngã xuống đất.

Mới đi ra khỏi phòng, liền nghe được bên trong phòng phù một tiếng, ánh nến dập tắt, trong bóng tối, truyền đến âm thanh triền miên

Đêm đã khuya, gió lạnh vô cùng.

Lưu Sương xem xét long y sam, chậm rãi bước đi, trong khí lạnh ban đêm mơ hồ có khí người.

“Vương phi! Người làm sao vậy?” Trương Tá đón chào, thấy Lưu Sương đầu tóc rối bù, nhíu mày hỏi.

Lưu Sương kìm nén bi thương trong lòng, mỉm cười nói: “Ta không sao, Trương Tá, sau này không nên gọi ta là Vương phi. Ta sớm đã không còn ngôi vị đó.”

Trương Tá nhìn bóng lưng Lưu Sương chậm rãi đi, trong lòng trầm xuống.

Xem ra Vương gia cùng Vương phi gặp mặt không vui, thật không biết bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Sương chậm rãi bước đi, sắp đến cửa chính, mới nhớ ra quần áo mình không chỉnh tề. Cuống quít dừng lại sửa sang quần áo, đang khi sửa thì, một nam nhân từ cửa chính đi đến, trùng hợp thấy Lưu Sương, nhất thời hai mắt phóng quang.

“Vị cô nương này, bồi gia uống hai chén được chứ?” Người kia mê đắm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.