Sai Phi Dụ Tình

Chương 140: Chương 140: Liễm diễm phong tình






Lưu Sương đứng ở trước cửa Vương phủ, nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Nàng không nghĩ tới, có một ngày nàng lại chủ động tìm đến Bách Lý Hàn. Thế sự khó liệu ước chừng hóa ra là như thế này.

Cảm giác như chờ đợi đã rất lâu, bất quá trên thực tế cũng vừa một khắc qua, rốt cục nghe được từ bên trong cửa truyền ra một hồi tiếng bước chân, là thị vệ đã trở ra thông báo

“Bạch cô nương, thật xin lỗi, Vương gia chúng ta hiện tại bề bộn nhiều việc, ngài không thể tới gặp cô, mời trở về đi thôi”. Thị vệ kia cực kì khách khí nói, đồng thời còn có chút nghi hoặc đánh giá Lưu Sương.

Mới vừa rồi hắn đi vào thông báo, Vương gia nghe được có vị Bạch cô nương ghé thăm, thần sắc cực kỳ phức tạp kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Vương gia có biểu hiện như thế. Có thể làm cho một Vương gia lạnh lùng như thế kích động, hắn chưa gặp qua, vị cô nương này rốt cuộc là người thế nào vậy.

Bất quá, ngoài ý nghĩ của hắn, Vương gia lại không đồng ý gặp nàng, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc.

Lưu Sương tựa hồ đã biết trước kết quả, nàng mang theo Hồng Ngẫu lui ra phía sau vài bước, nhìn đại môn đóng chặt lại, im lặng ngưng lập.

Từng bông tuyết lại bắt đầu phiêu linh đầy trời, thật giống từng mảnh từng mảnh cánh hoa bạch sắc, nhanh nhẹn phất phới. Nhìn tuyết kia, như mộng như ảo ngầm được, Lưu Sương vươn tay, một bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống đáp trên lòng bàn tay, mang đến từng đợt từng đợt bạc bẽo.

“Nói lại Vương gia nhà ngươi, hắn nếu không gặp ta, ta sẽ đứng ở chỗ này chờ, một mực đợi đến khi nào hắn chịu gặp ta mới thôi.” Lưu Sương nhàn nhạt nói, nàng không tin, hắn lại trơ mắt nhìn nàng bị đông lạnh trong gió tuyết được.

Bông tuyết bay xuống trên trang phục, không rõ là tuyết trắng hay vẫn còn là y phục màu trắng. Lưu Sương không phải là không cảm nhận được lạnh giá, nàng đang phải chịu cái lạnh của y phục trên người mỏng manh, và cái lạnh do hàn độc hành hạ. Nhất là, trong lòng còn có một tia chấp niệm, nếu không thấy hắn, nhất định không rời đi.

Thanh Lang các, bên trong Vương phủ.

Bách Lý Hàn ngưng chắp tay đứng bên cửa sổ, bạch sam tung bay, như mộng như ảo, đắm mình trong tuyết trắng, thật giống người trong mộng nhất dạng. Khinh Y cùng Tiêm Y đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, yên lặng nhìn hắn.

Hắn trầm tư, bộ dạng như vậy thật đẹp mắt, đôi lông mi tuyệt mỹ làm lay động lòng người, chỉ vì lần này đây, bọn họ biết, Vương gia hơi nhíu lông mi, không phải vì quốc sự, mà là vì Vương phi đang chờ ở ngoài cửa.

Bọn họ không hiểu, trong lòng Vương gia nếu vương vấn Vương phi, vì sao lại cố chấp không chịu gặp nàng.

“Vương gia, Vương phi vẫn còn chờ ở ngoài cửa, cũng không đi, cũng không nghỉ ngơi ở dưới hành lang. Hôm nay, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, vạn nhất Vương phi….” Khinh Y bạo gan nói

Hắn không nói lời nào, ngoài cửa sổ một mảnh bông tuyết bay lạc, mông lung mông lung.

“Vương gia, không bằng nô tài đi thỉnh Vương phi vào.” Khinh Y tiếp tục nói.

Bách Lý Hàn vẫn không nói lời nào, nhưng là, hai người rõ ràng thấy tay hắn trong tay áo có chút giật giật. Không cần nhìn, bọn họ cũng biết, lúc này tay hắn trong tay áo đang gắt gao nắm chặt. Chỉ cần hắn lo lắng, tay hắn sẽ nắm chặt, tay phải xuất mồ hôi, run nhè nhẹ.

Khinh Y khẽ thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía ngoài cửa.

“Đứng lại, ngươi muốn đi làm gì?” Bách Lý Hàn lạnh giọng hỏi.

“Taị hạ đi thỉnh Vương phi vào!” Khinh Y nói.

“Không cần, hạ lệnh xuống phía dưới, chuẩn bị xe ngựa.” Bách Lý Hàn lạnh giọng hạ lệnh, nghĩ nàng đang bị đông lạnh trong gió tuyết, tim ngắn như đau đớn vạn lần. Trái tim hung hăng co rút đau đớn, loại cảm giác như vậy thật sự là khó có thể chịu được. Thà rằng thân đau như cắt, cũng không đau khi trái tim bị giày vò, hắn nhất thời hiểu rõ những lời này.

“Vâng!” Khinh Y bất đắc dĩ mà đáp ứng hắn.

Lưu Sương đợi đã lâu, nàng rốt cục cảm giác được cái lạnh, tuyết trên người nàng cơ hồ bám trụ, màu son của đại môn rốt cục kẽo kẹt chi mở, một chiếc xe ngựa tráng lệ chậm rãi chạy nhanh đến.

Lưu Sương biết, đó là xe ngựa của Bách Lý Hàn.

Nhưng xe ngựa kia lại không có ý dừng lại, nhanh chóng chạy qua người nàng, một thân trắng như tuyết có phần u lãnh như gió. Tâm Lưu Sương, lập tức trầm xuống.

Rèm cửa sổ xe ngựa gắt gao che, Lưu Sương không thấy Bách Lý Hàn ngồi ở bên trong. Trương Tá Lý Hữu chậm rãi cưỡi ngựa theo sau. Thấy Lưu Sương, Trương Tá Lý Hữu ánh lên một tia nhìn phức tạp.

Trương Tá Lý Hữu đẩy ngựa đến trước mặt Lưu Sương, nhẹ giọng nói: “Trở về đi thôi, gió lớn tuyết lạnh, cẩn thận cảm lạnh.” Dứt lời, đẩy ngựa đuổi theo hướng xe ngựa.

Lưu Sương nhìn tuyết trong sương mù, che đi cỗ xe ngựa tuyệt trần kia, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương vì bị vứt bỏ. Nàng bất tri bất giác đuổi theo xe ngựa, lại không thể nào đuổi kịp, để lại ở phía sau một chuỗi linh đinh dấu chân.

“Vương gia các ngươi, đi đến nơi nào?” Lưu Sương quay đầu hỏi thị vệ đứng canh ở cửa.

Người thị vệ trẻ tuổi, thật sự không hiểu trước mắt cái người nữ tử trẻ tuổi này là người phương nào, lẽ nào là người Vương gia yêu thương.

Hành tung của Vương gia, từ trước đến giờ hắn cũng không biết. Nhưng, hôm nay, lại nghe người khác bàn luận rằng, Vương gia đi Túy hoa lâu

Hắn đến Vương phủ chưa lâu, nhưng chưa bao giờ nghe nói Vương gia đi hoa lâu mua vui. Trực giác hắn cho thấy, hành tung của Vương gia hôm nay, tựa hồ có liên quan đến nữ tử trước mặt này, có lẽ là muốn nữ tử này mất hy vọng đi.

“Ngươi nói cho ta biết, Vương gia đi nơi nào, bằng không ta ở chỗ này, sẽ không đi.” Lưu Sương tiếp tục nói.

“Cái… kia, cô nương này, ta nói thật với cô, ta nghe nói Vương gia đi Túy hoa lâu.”

Túy hoa lâu? Lưu Sương thầm đọc cái tên này, một lúc lâu mới phản ứng, đó là thanh lâu. Hắn phải chăng là tuyệt tình mới nàng nên mới đi thanh lâu.

“Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hồng Ngẫu dè dặt hỏi han. Nàng biết tình cảm của tiểu thư mình, sợ rằng tiểu thư đang rất đau lòng.

“Hồng Ngẫu, ngươi đi tìm một chiếc xe ngựa, chúng ta cũng đi!” Lưu Sương nhàn nhạt nói.

“Chúng ta cũng đi? Đến Túy hoa lâu đó?” Hồng Ngẫu kinh ngạc hỏi, “Tiểu thư, hắn đi đến chỗ đó, người còn muốn đi tìm hắn?”

“Đúng, hôm nay ta nhất định phải gặp được hắn!”

Tuyết vẩn đang lạnh lùng bay xuống. Lòng đau đến thắt lại, nhưng Lưu Sương tuyệt nhiên không chảy một giọt lệ. Con ngươi nàng đen lại, mông lung ánh sáng trong, lóng lánh được một tia cứng cỏi quang mang.

Hồng Ngẫu kinh dị phát hiện, tiểu thư tựa hồ thay đổi. Nàng thức thời đi cản một chiếc xe ngựa, chủ tớ hai người ngồi trong xe ngựa, một mạch hướng Túy hoa lâu mà đi.

Chỗ kia là Túy hoa lâu, là ngọc thành phong hoa chi địa.

Mặc dù Lưu Sương ở ngọc thành nhiều năm, nhưng lại chưa từng đến đây, nơi này không phải là nơi mà nữ tử đàng hoàng đi. Trong suy nghĩ của Lưu Sương, chỉ có những… phụ nữ dũng mãnh có chồng mới có thể tới những chỗ như thế, tới tìm phu quân của mình tầm hoa vấn liễu.

Chỉ là không nghĩ tới, có một ngày, nàng cũng bị tới chỗ như thế.

Sau giờ Dậu, mặt trời sắp lặn

Ngày đã gần tàn, tuyết đã ngừng rơi, sắc trời có chút âm trầm. Nhưng là, khí trời giá buốt thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt của mọi người. Trên đường, đám đông bắt đầu đi lại đông đúc.

Này hai bên phố đều là lầu đỏ gác cao, mặc dù bị tuyết bao phủ nhưng không làm mất đi màu hoa văn trên hành lang, lộ ra màu son nhã nhặn đến kiều diễm.

Đèn rực rỡ mới lên, các sắc ngọn đèn chiếu rọi trên tuyết, thật giống mỹ nhân thoa một tầng son phấn hơi mỏng trên mặt.

Lưu Sương vén màn xe, thấy ven đường có một cửa hàng may, liền bảo mã phu ngừng xe. Mặc dù trước đây chưa ghé qua Túy hoa lâu, nhưng nàng cũng biết nơi này tuyệt đối không hoan nghênh nữ tử. Sợ chỉ có nữ cải nam trang mới có thể đi vào. Từ trong xe qua miệng phu xe biết được, Túy hoa lâu còn cách không xa, nàng liền cùng Hồng Ngẫu xuống xe, phó giao cho phu xe tiền xe. Sau đó hai người vào trong cửa hàng, mua hai bộ quần áo nam nhân để thay.

Lưu Sương một thân Nguyệt Bạch sắc cẩm bào, Hồng Ngẫu một thân thâm lam sắc bào tử, hai người nhanh chóng hóa thân thành nam nhân phong độ, cùng nhau từ cửa hàng may đi ra.

Lưu Sương gầy như cúc, bạch sam tung bay, tóc đen dùng bạch ngọc trâm cố định, mặt mũi thanh lệ nhã trí, nhanh nhẹn đi như nước chảy trong dòng người, cực kì phiêu dật xuất trần.

Phố bên cạnh có những dãy hành lang, những cô nương trong trang phục xinh đẹp, ở trên các lầu các, đưa mắt liếc tình. Xa xa trông thấy Lưu Sương, bọn họ ngẩn ra, giật mình sau đó liền dõi theo. Lưu Sương trong thân phận nam nhi tuấn mỹ, nhã trí phiêu dật, thoát tục như công tử, làm các chị em lưu luyến.

Lưu Sương đi ở trên đường, trong lòng nhất thời mê loạn, nghe được trên truyền đến những âm thanh kia, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn lại.

Đó là các cô nương, mặt ngọc ẩn tại các ngọn đèn hạ, nhìn qua có chút tươi đẹp. Nhìn thấy Lưu Sương ngẩng đầu, một vài cô nương khó tránh khỏi trong lòng khẽ giật mình, lập tức liền líu ríu bàn luận thanh khởi.

“Công tử, đến đây a!”

“Công tử, ta lập tức đến đây a!” Âm thanh liên tục truyền đến.

Lưu Sương dù sao cũng là một nữ tử, gặp qua loại dụ dỗ này, mặt ngọc không khỏi ửng hồng. Còn có một vài quy nô thanh lâu, dĩ nhiên thấy Lưu Sương bắt đầu do dự chạy, liền kéo nàng vào thanh lâu.

Lưu Sương chạy cũng không thoát, có chút tức giận, mặt rét lạnh, đang muốn trách mắng hai câu, mới phát hiện đã đến Túy hoa lâu, người kéo nàng, cũng là quy nô của Túy hoa lâu.

Lưu Sương khẽ nhăn mày, phất liễu phất ống tay áo, liền theo quy nô bước vào Túy hoa lâu.

Nguyên tưởng rằng Túy hoa lâu là chốn Thanh Sắc, nhất định phù phiếm không chịu nổi, nàng chưa từng nghĩ rằng, nơi này lại rất thanh tân nhã trí. Trong sảnh là các nữ tử mặc dù cũng là hoa thường vũ y, nhưng trang dung cũng không quá đậm rực rỡ, quần áo cũng không bạo lộ, không như trong tưởng tượng thật thấp kém.

Lưu Sương trong lòng nhớ đến Bách Lý Hàn, sóng mắt khẽ đảo quanh phòng, tầm mắt đột nhiên cứng đờ lại.

Mặc dù nghĩ Bách Lý Hàn ở chỗ này, đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lưu Sương lúc này, trừ kinh ngạc ra vẫn còn kinh hoàng, nàng ngây ngốc đứng ở nơi này, nhất động cũng không còn động, tư tưởng tựa hồ cũng dừng lại.

Này… giá hoàn thị Bách Lý Hàn sao? Là… Bách Lý Hàn lạnh lùng như băng sơn sao?

Áo choàng trên người hắn sáng lạn, diễm lệ, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mạt ửng đỏ. Lúc này, tóc bạc dài lăng loạn rối bù dưới ánh đèn, lộ ra dáng vẻ làm kinh tâm động phách người khác.

Lúc này, hắn đang bị các mỹ nữ vây quanh, trong lòng vẫn còn ôm nữ tử Nghê Thường thân được thúy sắc, không biết nàng kia nói câu gì, hắn vui mừng ngửa đầu cười to.

Lưu Sương chưa từng thấy hắn cười thoải mái như vậy.

Nụ cười sáng như thủy, rực rỡ như hoa, tiếng cười trong trẻo thật giống tiếng nước gợn trong dòng chảy xuôi ngược.

Lưu Sương đứng ở nơi đó, tựa hồ cũng có thể thấy tiếng cười kích khởi một đạo đạo liễm diễm sóng gợn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.