Ads
” Boss, chúng mình đi
siêu thị mua khoai tây chiên được không, xem tivi mà không có gì ăn chẳng thoải
mái chút nào”, Phong phu nhân vừa đi nghỉ tuần trăng mật về nói như vậy với
Phong thiếu gia, Phong Đằng đang ngồi trước máy tính chăm chú xem các báo cáo
không thèm quay đầu lại ” Chúng mình đã kết hôn rồi đấy, đừng có cứ gọi Boss
Boss nữa, phải gọi là ông xã!!”
” Nhưng mà, nhưng mà………”
Sam Sam định tìm cách cãi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt…….của Phong Đằng liền vội
vàng chữa lại ” Có phải nếu gọi là ông xã thì có thể được ăn khoai tây chiên
đúng không?
Có người nào đó bất đắc
dĩ nói ” Có thể xem xét……….”
Không đợi nói hết, Sam
Sam liền nũng nịu nói ” Ông xã, ông xã, ông xã………..”
Người nào đó cuối cùng
cũng không thể chịu đựng được giọng nói ngọt đến thấu xương kia, đành thoả hiệp
” Thôi được, cứ gọi là Boss nghe còn xuôi tai hơn”
” Đương nhiên rồi~Boss à,
chúng mình có thể đi được chưa?”
Với yêu cầu mãnh liệt của
Sam Sam, Phong chủ tịch không thể không đi cùng với cô vợ bé nhỏ xinh xắn đến
siêu thị đông nghẹt người.
Ở siêu thị, Sam Sam dường
như chẳng có chút tự giác gì của người đã có gia đình, ánh mắt cứ hết nhìn
những anh chàng đẹp trai lại đến đám đồ ăn vặt, chẳng chú ý gì đến Boss đang ở
ngay bên cạnh, làm cho Boss sầm cả mặt lại mà cũng không nhận ra, lần này thì
còn quá đáng hơn………..
Trước giá để khoai tây
chiên, Sam Sam đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn, mua vị cà chua hay là
vị thịt nướng hay là hay là……. Mua cả hai? Đang mải suy nghĩ thì va phải một
người, “Ấu!” người đàn ông bị va phải kêu lên theo phản xạ có điều kiện…….
Giọng nói này……….sao mà giống………
Sam Sam đột ngột quay đầu
lại, quả nhiên! ”Sư huynh!!!!” Cùng với tiếng kêu đó, Sam Sam đã ôm
chầm lấy vai người đàn ông ở phía sau, chỉ còn thiếu mỗi cái quay vòng nữa là
giống như diễn cảnh tình cũ lâu ngày gặp lại, làm sững sờ cả ba người có mặt
lúc ấy, trừ cô ra. Phong Đằng là người đầu tiên có phản ứng, tất cả những sự
bất mãn tích tụ từ lúc vào siêu thị đến giờ bùng nổ, vô cùng không phẫn uất gào
lên: “Đáng chết, Sam Sam, bỏ cái chân giò của em xuống.”
Nghe thấy hai tiếng “Sam
Sam”, nét mặt của người đàn ông kia dần dần dịu lại, nhưng vẫn cố gắng
thoát khỏi vòng tay đang ôm ở phía sau, “Chẳng ngờ sau bao nhiêu năm
không gặp, em vẫn háo sắc như thế à”, người đàn ông trêu chọc nói.
Bấy giờ Sam Sam mới miễn
cưỡng buông tay ra, nhìn thấy có một người phụ nữ đứng sau anh, mặc một chiếc
áo len mỏng, với thái độ đang xem một vở kịch hay.”Á”, Nhìn thấy chủ nhân của
tấm ảnh trong ví của đàn anh khoá trên Sam Sam có chút phấn khích :
“Đây, đây có phải là chị
Triệu không…..” – trong giọng nói có chút thích thú.
“Ừ”. Dường như
không ngờ Sam Sam có thể nhận ra Mặc Sênh, nhưng Hà Dĩ Thâm vẫn giới thiệu ”
Mặc Mặc, đây là Tiết Sam Sam, em gái bạn đồng nghiệp của anh” rồi nhìn về phía
Sam Sam “Đây là……..”
“Em biết rồi. Là chị
Triệu Mặc Sênh, ngưỡng mộ đã lâu” . Phong Đằng đứng bên cạnh bị bỏ sang một
bên, bị những việc vừa xảy ra trước mặt làm cho mụ mẫm cả đầu, Dĩ Thâm nhìn
thấy Phong Đằng mặc một bộ Amani sang trọng, khuôn mặt kín bưng, dường như nhận
ra vị trí của anh nên hỏi “Sam Sam, sao em không giới thiệu bạn trai đi?”
Bấy giờ Sam Sam mới nhớ
ra nhân vật số một – Boss đại nhân, vội vội vàng vàng nói “À……em quên mất anh
ấy. Đây là Boss……..” chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng cười của Mặc Sênh
– người từ đầu vẫn không không nói lời nào. Dĩ Thâm và Sam Sam đều quay
lại nhìn cô khó hiểu.
Nhận ra tiếng cười của
mình gây sự chú ý của mọi người, Mặc Sênh ngượng ngùng giải thích. “À, em nghe
thấy Boss liền nhớ ra hai hôm trước chơi điện tử trên mạng, có một người chơi
tên là “Đánh Bos xong mới ngủ ngon”………” Nghe thấy câu này, Sam Sam chợt
đỏ bừng mặt, khẽ nói . “Không phải là chị đã hỏi người đó tại sao lại không đặt
tên là ” KISS xong mới ngủ ngon” chứ.”. Lần này thì Mặc Sênh cũng đỏ mặt “Sao
em biết?”. Có một đàn quạ bay trên đầu Sam Sam.
Bởi vị nickname của cô ấy
là “Đánh Boss xong ngủ ngon”. Giọng nói của Phong Đằng vọng tới, đàn quạ
trên đầu Sam Sam nâng cấp.
“Chào hai người, tôi là
Phong Đằng, chồng Sam Sam”.
“Thì ra là chủ tịch của
công ty Phong Đằng, khó trách lại trông quen vậy, Sam Sam thật có phúc khi lấy
được anh.” Dĩ Thâm nói.
Sam Sam đang định nói lại
thì có tiếng nhạc “123 nắm tay nhau, 456 ngẩng đầu lên, 789 chúng mình cúng
nhau trốn lên cung trăng” ..
“Ngũ nguyệt thiên!”. Sam
Sam lại một lần nữa chẳng có vẻ gì là thục nữ kêu lên :”Bao nhiêu năm rồi mà
anh vẫn thích Ngũ nguyệt thiên à~” – Sam Sam trêu chọc nói.
“Xin lỗi, là chuông điện
thoại của tôi, tôi nghe điện thoại một chút.” Mặc Sênh tránh ra một bên nghe
điện thoại.
“Chị cũng thích Ngũ
Nguyệt Thiên à~” Sam Sam hỏi với vẻ phấn khích dường như là phát hiện ra một
châu lục mới vậy.
“Ừ, cô ấy bị ảnh hưởng
của anh….. yêu ai yêu cả đường đi lối về mà”.
“Thực ra, tôi cũng rất
thích lời bài hát của A Tín”. Phong Đằng nói chen vào câu chuyện của họ.
“Á, Boss, anh, anh cũng
thế à!!”. Sam Sam kinh ngạc nhìn anh, trong lòng nghĩ “Sao mình lại không biết
nhỉ….”
Phong Đằng dường như đọc
được ý nghĩ của cô, liền trả lời “Còn nhiều thứ em chưa biết lắm, còn phải tìm
hiểu nhiều~” dáng lại còn vẻ vô cùng trêu chọc. Sam Sam, Phong Đằng, Dĩ Thâm
nói chuyện rôm rả trước giá hàng.
Một lúc sau, Mặc Sênh
nghe xong điện thoại quay trở lại, nói với Dĩ Thâm “Mẹ giục chúng mình rồi ………
chúng mình……….”
“Hai người có việc thì cứ
đi trước đi, hẹn lần sau có thời gian chúng ta cùng đi happy, bạn của Sam Sam
cũng là bạn của tôi mà” Phong Đằng nói với Dĩ Thâm.
“Vâng, rất vui được làm
quen với anh, chúng tôi xin phép đi trước!”
“Tạm biệt” Dĩ Thâm và Mặc
Sênh cùng chào rồi đi, cho đến khi hai người đã đi xa rồi mà Sam Sam vẫn đứng
ngây nhìn theo họ, lẩm bẩm “Đẹp trai quá, đẹp trai quá…”
“Không được nhìn nữa! Cứ
nhìn nữa anh thịt em luôn đấy!”
Phong Đằng nhìn thấy bộ
dáng nghệt ra của Sam Sam vừa giận vừa buồn cười. “Không được nhìn lung tung,
anh không phải cái móng chân…” Nói còn chưa hết câu, môi Phong Đằng đã chiếm
hữu môi Sam Sam. “Này, không được, đây là nơi công cộng mà.” Sam Sam đẩy Boss
ra, Phong Đằng vì hành động vừa rồi nên mặt cũng trở nên đỏ bừng. “ Cái
kia..Cái kia… Vậy em mau nhanh đi mua đi, rồi chúng mình về..”
“Còn nói nữa, em lại
không ngốc, chả lẽ về để anh ăn em chắc.”
“Em, em”
…Phong đằng muốn nói gì
đó, rồi lại không biết diễn đạt như thế nào, đành phải thôi. Nhìn thấy khuôn
mặt ủy khuất của boss, sam sam cười tươi như hoa. “Vị bạc hà quả dễ chịu a”.
Dứt lời, cầm lấy một gói khoai tây chiên vị bạc hà, đi nhanh về phía quầy thu
tiền.
Boss đừng sững sờ ở trước
giá hàng, chờ cô đi hơn 10 bước, mới kịp phản ứng”Này, em đi đâu đấy”
“Không phải anh nói muốn
nhanh về nhà sao, ông xã ~”Nghe được cái câu ông xã kia, Phong Đằng hạnh phúc
nở nụ cười. “Ừ, bà xã từ từ, chúng ta tái mua gói kẹo bạc hà đi”, cảm thấy mừng
thầm”Xem ra, kẹo bạc hà về sau không nên rời khỏi người “. . . . . .