Săn Mỹ Ký

Chương 21: Chương 21: Có tật giật mình




Vấn Nhã cùng Quân Nghị Kỳ vừa mới tiến vào nhã gian, Quân Nghị Kỳ liền ôm quyền thi lễ:

“Thần tham kiến Quý Phi nương nương!”

Vấn Nhã sửng sốt sau đó vui vẻ cười to:

“Kỳ ca ca, huynh làm cái gì vậy nha, đừng cố kỵ như vậy được không, hiện tại lại không phải ở trong cung, ta chỉ là Nhã Nhi nha, Kỳ ca ca đừng đem ta làm Quý Phi nương nương, nghe xong cả người liền không thoải mái. Được rồi, ăn cơm thôi. Đúng rồi, chỉ có một mình Kỳ ca ca tới đây sao?”

Vấn Nhã tò mò trông ra cửa nhìn thị vệ, lại nhìn Quân Nghị Kỳ.

Quân Nghị Kỳ thấy nàng không hề có tư thế của Quý Phi nương nương, vẫn là tiểu nữ nhân đáng yêu kia, trong lòng lại cao hứng, cũng không kiên trì, đáp:

“Kỳ ca ca hẹn Ngũ đệ đàm chuyện tại đây, hình như hắn cũng sắp đến rồi.”

Quay đầu ra cửa nhìn thị vệ nói:

“Đi xem Ngũ Vương gia đến chưa.”

“Cái gì?”

Mông Vấn Nhã như gắn tên lửa mà đột ngột nhảy dựng lên, bảy hồn thì bay mất ba hồn rồi, cái này gọi là có tật giật mình.

Quân Nghị Kỳ thấy nàng bị hoảng sợ, kinh ngạc nói:

“Làm sao vậy, Nhã Nhi quen Ngũ đệ à, hắn có cái gì không đúng sao?”

Tiểu tâm can của Vấn Nhã căng thẳng bồn chồn.

‘Loại chuyện này mà cũng đụng đến đến, xem ra mình không thể làm chuyện xấu rồi, bằng không dọa thêm vài lần, mạng nhỏ cũng không giữ được. Không biết lúc gặp tình huống đến đột phát cái gì đâu.’

Bề ngoài Vấn Nhã cười nhưng trong không cười ngồi xuống nói:

“Hắc hắc, Nhã Nhi ta quen hắn, nhưng không biết hắn có biết ta hay không.”

Trả lời như vậy hình như bảo đảm nhất nha.

Quân Nghị Kỳ đầy bụng nghi ngờ, kỳ quái hai người này làm sao có thể biết nhau, nhưng nghĩ đến chính hắn cũng không phải là cũng biết tiểu nữ nhân này hay sao, cũng không truy vấn nữa, dù sao cứ để cho Ngũ đệ đến toàn bộ liền hiểu rồi.

Lập tức nghĩ đến Vấn Nhã làm sao có thể xuất cung, hơn nữa chỉ đem một thị vệ, Hoàng Thượng làm sao yên tâm nàng như vậy, chẳng lẽ không hề giống như lời đồn nói Hoàng Thượng sủng ái nàng nhất sao? Không khỏi mở miệng hỏi:

“Đúng rồi, Nhã Nhi, làm sao nàng lại ở chỗ này, làm sao có thể xuất cung vậy?”

Vấn Nhã biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ hỏi, đáp:

“Chim ở trong lồng cũng lâu, cũng nên thả đi ra cho thông khí chứ.”

Thấy sắc mặt Quân Nghị Kỳ cổ quái, nên giải thích nói:

“Kỳ ca ca đừng loạn tưởng, Nhã Nhi không phải chuồn êm ra ngoài đâu, là Nghị Thiên ca ca đáp ứng cho phép Nhã Nhi đi ra chơi vài ngày đó.”

Quân Nghị Kỳ nghe nàng thân thiết gọi Hoàng Thượng là ‘Nghị Thiên ca ca’, trong lòng có chút buồn bực, không muốn làm cho nàng nhớ tới Hoàng Thượng, lập tức chuyển hướng đề tài:

“Nhã Nhi không phải đói bụng rồi sao? Ăn trước cái này đi, tâm tính của Ngũ đệ vẫn tiểu hài tử, sẽ không để ý.”

Vấn Nhã vừa nghe, ngẫm lại bộ dạng Quân Nghị Lân, nhưng có đôi khi quả thật giống hài tử, cũng không biết hài tử này ở phương diện đó vì sao lợi hại như vậy.

‘Không biết vị đại bá trước mắt này có phải cũng lợi hại như vậy hay không nhỉ? Hắc hắc.

Phi, ngươi đang ở đây nghĩ gì thế, ngươi là sắc nữ, mới vừa lên giường với tiểu thúc, chẳng lẽ thật sự còn tính lên giường với đại bá luôn à, ngươi còn không biết xấu hổ sao, thật khinh bỉ ngươi!’

Trong lòng Vấn Nhã tự mình chửi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn là thần kỳ hồng nhuận, trong mắt của Quân Nghị Kỳ lóe sáng như sao, rời không được tầm mắt.

‘Không biết tiểu nha đầu này trong lòng đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng như vậy, ha ha.’

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo một tiếng “Tam ca”, Ngũ Vương gia Quân Nghị Lân cười cất bước tiến vào.

Vấn Nhã ngẩng đầu nhìn lên, thấy bộ dạng hắn phong lưu phóng khoáng tiêu sái, sắc mặt từ hồng chuyển trắng, trong lòng cảm giác khó chịu.

‘Thật là bảnh bao, đem trang phục của hắn mặc thành như vậy làm cái gì, chẳng lẽ muốn làm tiểu bạch kiểm044 sao, hay là muốn quyến rũ con gái nhà lành, hừ!’

Quân Nghị Lân nhìn thấy bên cạnh Tam ca còn có tiểu cô nương đang ngồi cúi cái đầu, nghĩ đến có thể là vị thị thiếp của Tam ca, cũng không biết để ý như thế nào. Đợi cho đến lúc Vấn Nhã ngẩng đầu căm tức nhìn hắn thì hắn cả kinh một chút rồi líu lưỡi, khuôn mặt tuấn tú trong chớp mắt chuyển sang trắng, so với Vấn Nhã chỉ có hơn chớ không kém. Cà lăm nói:

“Nhã. . . Không! Hoàng tẩu, nàng, làm sao nàng ở chỗ này?”

Trong lòng Quân Nghị Lân lại loạn thành một đoàn, đầu tiên là giật mình, sau là khủng hoảng, cuối cùng là tâm hỉ.

‘Oái, cái nốt ruồi ở khóe miệng nàng đâu? Hóa ra là giả a, nhìn qua thiếu phần gợi cảm, nhưng càng thêm đáng yêu thanh thuần nha, có thể nhanh như vậy nhìn thấy nàng thật tốt. Lúc mình tỉnh ngủ thấy nàng đã rời đi, trong lòng không biết có bao nhiêu mất mát đâu.’

Vấn Nhã tức giận trợn trắng mắt nhìn hắn một cái nói:

“Chẳng lẽ cũng chỉ chuẩn huynh tới ăn cơm, còn không chuẩn ta tới hay sao? Kỳ ca ca, huynh xem hắn, hắn không chào đón Nhã Nhi, Nhã Nhi vẫn nên rời đi thôi.”

Nói xong đứng dậy.

Trong lòng Quân Nghị Kỳ giật mình.

‘Hai người này sao lại thế này, vừa thấy mặt đã không muốn cùng bàn, giống như hai con gà trống, vừa thấy mặt đã đấu nhau, chẳng lẽ có cái bí mật gì sao? Đều là người một nhà, ta đây làm ca ca hẳn nên hảo hảo hóa giải hiểu lầm của bọn họ.’

“Nhã Nhi đây là nói cái gì vậy a, Ngũ đệ làm sao có thể không chào đón nàng, Ngũ đệ, còn không thỉnh Hoàng tẩu bồi tội!”

Quân Nghị Kỳ hướng Quân Nghị Lân sử dụng ánh mắt sắc lạnh, Quân Nghị Kỳ thật vất vả gặp được Vấn Nhã, dĩ nhiên muốn nhìn nhiều nàng hơn.

Quân Nghị Lân căn bản không ý tứ được chào đón của nàng, tự hắn muốn thấy nàng cũng không kịp, lại ngại Tam ca ở đây, cũng không thể nói thẳng được, nghĩ đến ôn tồn đêm qua, trong ngực Quân Nghị Lân căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú chuyển hồng, không biết làm sao nói :

“Ta không có ý này à, ta chỉ là giật mình ở trong này cũng có thể đụng tới Hoàng tẩu, Hoàng tẩu đừng nóng giận nha, mọi người đói bụng rồi mà, nhanh ăn cơm đi, ta muốn ăn cho đầy bụng nè.”

Hắn có điểm ngượng ngùng nhìn Vấn Nhã nói.

Vấn Nhã nhìn bộ dạng đó của hắn, chỉ biết hắn nhất định ngẫm lại chuyện tối hôm qua đi, nàng cũng đỏ mặt, cảm giác có điểm mất mặt, thốt ra:

“Ăn, ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi, huynh đi làm chuyện xấu, đương nhiên bụng sẽ đói rồi.”

Vừa nói xong mới biết được bản thân nói là cái gì nha, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hỏa thiêu. Vội vàng lấy tay phủ ở khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt to nhìn chung quanh ngắm loạn.

Lời nàng vừa nói, người nghe hiểu ý, Quân Nghị Lân lại bị dọa sợ, mặt cũng hồng đến nhỏ ra máu, cà lăm nói:

“Ta, ta, ta nào có làm chuyện xấu, ta là đang giúp người, đúng, giúp người.”

Nói xong còn dùng lực gật gật đầu.

Vấn Nhã vừa nghe, phi thân đến đánh trên đỉnh đầu hắn một phát, trợn mắt nhìn nói:

“Giúp, giúp, giúp, giúp cái đầu huynh ý, lần sau nếu dám giúp loạn, cẩn thận ta thiến huynh, về sau không cho phép đi loại nơi đó biết không?”

Quân Nghị Lân nghe nàng nói muốn thiến hắn, độ ấm trên mặt càng tăng nhanh, lập tức lại ngẫm tới nàng không cho hắn dạo kỹ viện, đây là quản hắn, trong lòng ngọt ngào tăng lên, cũng không so đo việc đánh lên trên đầu của hắn. Thay vào đó đưa tay sờ sờ chỗ bị nàng đánh, ngây ngô cười nói:

“Đã biết, về sau sẽ không đi.”

Vấn Nhã thấy bộ dạng hắn ngốc đáng yêu, trong lòng sung sướng, nhất thời vui cười cởi mở, mắt to liếc hắn một cái nói:

“Coi như huynh thức thời, được rồi, không phải đói bụng rồi sao? Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Trong lòng có loại kích thích yêu đương vụng trộm.

Quân Nghị Kỳ xem hai người này đỏ mặt tranh chấp không coi ai ra gì. Ngũ đệ còn một bộ dạng ăn phải ba ba, trong lòng rất nghi ngờ, không khí giữa hai người tựa như một đôi oan gia vui mừng, liếc mắt đưa tình, làm cho hắn không khỏi như lọt vào trong sương mù.

Bữa ăn cơm này được gọi là ‘quỷ dị ’ a!

Quân Nghị Lân thường xuyên cúi đầu nhìn lén Vấn Nhã, trong lòng có điểm vui vô cùng.

Vấn Nhã sợ Quân Nghị Kỳ nhìn ra đầu mối, đành phải làm bộ không thấy được, câu được câu không cùng Quân Nghị Kỳ dẫn dắt đề tài. Trong lòng thầm trách Quân Nghị Lân này sao ngay cả diễn trò cũng không biết, lại để hắn nhìn tiếp, ngu ngốc cũng biết quan hệ hai người bọn họ không bình thường rồi. Dưới bàn chân nhỏ nhịn không được cẩn thận đá hắn một cước, hi vọng hắn hiểu được.

Quân Nghị Lân bị Vấn Nhã đá một cước này, cười càng vui vẻ hơn, lại vẫn ngây ngô cười ra tiếng, Vấn Nhã tức giận trợn mắt nhìn thẳng.

‘Đây là đâu phải Vương gia a, rõ ràng là một tên ngớ ngẩn.’

Hai người bọn họ ngầm đá qua đá lại như vậy, Quân Nghị Kỳ ngồi ở bên cạnh Vấn Nhã không nhất định thấy rõ ràng, nhưng Vương Lôi vẫn đứng ở cửa nhìn Vấn Nhã này lại nhìn thấy nhất thanh nhị sở045. Âm thầm kinh hãi:

‘Tiểu nữ nhân này thật lợi hại, thế nhưng quyến rũ cả Ngũ Vương gia.’

Hắn rút ra cái kết luận:

‘Chỉ cần là tuấn nam, nàng không buông tha, lúc trước là Lãnh Sát, lúc này lại là Ngũ Vương gia. Nàng căn bản đã quên mình đã là nữ tử có trượng phu rồi sao.’

Vương Lôi cảm giác như muốn ngất đi thôi.

‘Mình tại chẳng phải cũng thích nàng rồi sao, nhưng dù có bị nàng hấp dẫn, haizzz. . . Ngay cả nàng đang quyến rũ Ngũ Vương gia, mình cũng cảm thấy nàng đáng yêu, điên thật rồi.’

Nam nhân khi yêu a, chỉ có một chữ — ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.