Săn Mỹ Ký

Chương 57: Chương 57: Da mặt đủ dày




Sau khi Vấn Nhã cùng Vương Lôi ôn tồn, Vương Lôi nói :

“Nhã Nhi, không phải muốn giới thiệu đệ đệ của nàng để Vương đại ca làm quen sao? Hiện tại được không?”

Vương Lôi là vì tay nhỏ bé của Vấn Nhã trên người hắn sờ sờ nắn nắn, làm hại tâm tư hắn, để ngừa mình bị chết ngạt, vẫn là ra khỏi phòng đi.

Quả nhiên, Vấn Nhã cao hứng nói:

“Được, đi, hắn ngay tại phòng cách vách. Ai nha, không biết Thù ca ca cầm y phục cho hắn hay chưa, Nhã Nhi thật sự là sơ ý.”

Vấn Nhã nhớ tới nàng đùa hai huynh đệ thật là vui, đem việc này quên đi.

‘Tiểu khả ái nhất định rất tức giận.’

Vương Lôi vừa nghe.

‘Đây là tình huống gì, sao đệ đệ của nàng lại không mặc y phục, không phải nàng đem người ta ăn rồi chứ.’

Nghĩ vậy, khuôn mặt tuấn tú Vương Lôi có chút méo mó.

Vấn Nhã vừa thấy, biết hắn hiểu lầm, nhanh bổ sung:

“Vương đại ca đừng hiểu lầm, y phục của hắn không phải ta xé nát, là Thù ca ca xé.”

Ai ngờ Vương Lôi nghe xong mặt càng méo mó.

Lãnh Thù vì sao muốn xé y phục của nam nhân kia a, mọi người sao lại cùng Vấn Nhã giống nhau cổ quái như vậy.

“Ai da, Vương đại ca, ca lại hiểu lầm, dù sao không phải như ca nghĩ, sau này ta nói cho ca biết, chúng ta đi nhìn Vụ Tề, hắn nhất định giận ta.”

Vấn Nhã lôi kéo Vương Lôi liền hướng phòng Vụ Tề chạy đi.

Vụ Tề thật sự rất giận, hắn ở trong phủ chưa từng bị xem nhẹ như vậy, mà tiểu nữ nhân đó thật không ngờ quên hắn, kêu yêu nghiệt đem bộ y phục lại đây, đến bây giờ còn không có xuất hiện, hắn không khỏi hoài nghi gương mặt hắn, không phải nói hắn bộ dạng tuấn mỹ vô song sao, xem ra nàng không thể nào không để ý tới hắn a.

Yêu nghiệt đem quần áo ném cho hắn sau đó còn cảnh cáo hắn không cần đi lung tung, bằng không để cho người khác hiểu lầm là tiểu quan lôi đi, hắn ta cũng mặc kệ, sợ tới mức hắn đành phải một mình tránh ở trong phòng nhàm chán mốc meo.

“Tiểu khả ái! Tỷ tỷ tới thăm đệ đây!”

Vấn Nhã chột dạ cười đẩy cửa phòng ra.

“Tỷ đến làm cái gì?”

Vụ Tề vừa thấy tiểu nữ nhân không tim không phổi xuất hiện, tức giận đến mức từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên, một đôi mắt to xinh đẹp hiện tại đang chứa đựng lửa giận.

“Hắc hắc. . . Tỷ tỷ đến giới thiệu người để cho tiểu khả ái làm quen nè.”

Vấn Nhã vẻ mặt lấy lòng, bộ dạng chân chó.

“Vương đại ca, đây là đệ đệ Nhã Nhi nói – Vụ Tề, bộ dạng thực được đi, ha ha a.”

Vấn Nhã đem Vương Lôi kéo vào cửa.

Vụ Tề thấy người ngoài ở đây, không dám nào loạn, vội vàng sắc mặt biến đổi, lộ ra tươi cười nhã nhặn đáng yêu, Vấn Nhã nhìn thấy trong lòng thầm khen.

‘Tiểu tử này, sắc mặt biến đổi so với ta còn nhanh hơn nhỉ.’

“Tiểu khả ái, đây là Vương đại ca, phu quân thân ái của Nhã Nhi đó.”

Vấn Nhã không chút trón tránh, ngược lại nội tâm kiêu ngạo vô cùng.

‘Nam nhân của ta người người đều rất xuất sắc.’

“Vụ Tề huynh đệ khỏe, để đệ chê cười, đệ là đệ đệ Nhã Nhi, về sau cũng chính là đệ đệ của Vương Lôi ta.”

Vương Lôi bị mỹ mạo của Vụ Tề làm cho rung động, chỉ biết tiểu nữ nhân này nhất định là coi trọng sắc đẹp của hắn ta. Bất quá Vấn Nhã gọi hắn như vậy, trong lòng hắn là thực vui vẻ.

Vụ Tề nghe Vấn Nhã giới thiệu xong, lại nhìn Vương Lôi vẻ ngoài như nhân tài, trong lòng không biết tại sao có chút chua xót. Nhưng từ nhỏ giáo dục tốt khiến cho hắn cố ý giả bộ tươi cười nói :

“Vương đại ca khỏe, vào bên trong ngồi đi.”

“Tiểu khả ái, một mình buồn chứ, để cho Vương đại ca mang đệ đi xem chung quanh một chút, đệ hẳn là lần đầu tiên tới thành Lăng Châu đi.”

Vấn Nhã thấy Vụ Tề không phát giận rồi, trong lòng có chút an tâm, bày ra bộ dạng làm tỷ tỷ.

“Vậy còn tỷ?”

Vụ Tề nhịn không được hỏi, ngay cả Vương Lôi cũng rất muốn hỏi như vậy.

“Ta? Hắc hắc, Lãnh ca ca cùng Thù ca ca còn có việc tìm ta thương lượng, cho nên không bồi với các chàng được, các chàng cần phải chơi vui vẻ chút nhé. Vương đại ca, ca cần phải tận tình làm chủ a.”

Vấn Nhã chột dạ. Kỳ thật đêm nay sắc nữ này nghĩ đến chuyện chơi cho đã nên đem bọn họ đuổi đi, nàng mới có cơ hội nha.

Vương Lôi vừa nghe nghĩ là việc gấp, yên tâm nói :

“Có hai người bọn họ nhìn nàng ta liền yên tâm, Vương đại ca liền mang Vụ Tề đệ đệ nhìn xung quanh. chợ đêm Thành Lăng Châu cũng không tệ.”

Vương Lôi vẫn là chính trực, hắn làm sao dự đoán được ý xấu của Vấn Nhã đây. Dù sao an toàn của Vấn Nhã không thành vấn đề vậy hắn có thể yên tâm đi ra ngoài.

Vụ Tề rất muốn Vấn Nhã theo bọn họ cùng nhau đi, nhịn không được lại nói:

“Có chuyện gì sao bắt buộc phải là hôm nay nói a, bọn họ cũng sẽ không chạy, tỷ gấp gì chứ, cùng chúng ta cùng đi không được sao.”

“Đệ nói thật là đúng, bọn họ ngày mai sẽ phải đi về cốc rồi, cho nên chỉ có thể ở tối hôm nay làm. À, không, là buổi tối hôm nay nói.”

Vấn Nhã thiếu chút nữa nói sai, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ hồng.

“Hừ! Vương đại ca, chúng ta không cần để ý nữ nhân này, thật sự là đáng giận.”

Vụ Tề cảm giác hắn quá mất mặt, cũng đã mời nàng như vậy, nàng còn không nể tình, cho dù hắn dùng lễ tiết, cũng chịu không nổi.

“Nhã Nhi, vậy ngày mai chúng ta có phải là về cung hay không?”

Vương Lôi nghĩ đến hai người huynh đệ bọn họ vừa đi, hắn và Vấn Nhã cũng không cần thiết lưu lại.

“Về ‘Kỳ Vương Phủ’ trước một chuyến đi, Lân ca ca nhất định sắp điên, còn có Kỳ ca ca nơi đó cũng phải đi xem, không biết thương thế của hắn tốt lên chưa.”

Vấn Nhã nhíu mày, nghĩ đến nàng bây giờ có nhiều nam nhân như vậy, làm sao nói cho Hoàng Thượng giờ. Hazz, hao tổn tâm trí, sắc nữ cũng không dễ làm nha.

Vụ Tề nghe một chút cũng không hiểu, mở miệng nói:

“Lân ca ca là ai a?”

“Lân ca ca cũng là tướng công thân ái của Nhã Nhi a.”

Vấn Nhã vẫn chẳng biết xấu hổ, khoe khoang.

“A! Làm sao tỷ. . .”

Vụ Tề giật mình không ít.

“A cái gì a, còn có Lãnh ca ca, Thù ca ca, Nghị Thiên ca ca, Vương đại ca đều là tướng công thân ái của Nhã Nhi, có cái gì kỳ quái.”

Vấn Nhã đếm từ trên đầu ngón tay của nàng.

Vụ Tề hoảng sợ nhìn Vương Lôi, ai ngờ Vương Lôi ngại ngùng cười nói:

“Nhã Nhi rất đáng yêu, tất cả mọi người muốn đoạt lấy, cuối cùng chỉ có đều làm tướng công của nàng thôi, chỉ cần có thể bồi ở bên người nàng, chuyện gì cũng không quan trọng.”

Vương Lôi nói xong lời cuối cùng, thâm tình nhìn về phía Vấn Nhã.

Vấn Nhã làm nũng một tiếng:

“Nhã Nhi chỉ biết Vương đại ca tốt nhất.”

Nói xong còn nhào tới khuôn mặt tuấn tú một của hắn hôn một cái thật kêu.

Gương mặt Vương Lôi lập tức đỏ bừng, không được tự nhiên nhìn qua Vụ Tề.

Vụ Tề thấy hành động thân thiết vừa rồi của Vấn Nhã cũng không khỏi đỏ mặt.

‘Nữ nhân này thật là can đảm.’

Bất quá lúc trước lớn mật hơn nữa hắn cũng được chứng kiến rồi.

‘Quả là một sắc nữ.’

“Tiểu khả ái, đệ làm sao vậy.”

Vấn Nhã thấy Vụ Tề không nói lời nào, bước đến gần hỏi.

“Không, không có gì? Chỉ là đang nghĩ, tỷ nữ nhân này muốn bao nhiêu tướng công tỷ mới an phận đây.”

Vụ Tề thật đúng là muốn biết vấn đề này.

“Chuyện này sao? Rất khó nói, không hơn mười người đi, nhiều quá cũng không biết ứng phó sao a, nhưng Nhã Nhi không ép buộc, thuận theo tự nhiên được rồi, ha ha. . .”

Vấn Nhã thật sự không biết xấu hổ , đem một cái tay nhỏ bé khác cũng giơ lên, ngay cả Vương Lôi nghe xong cũng đầy nhức đầu.

Vụ Tề khóe miệng co rút, hắn chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không nghĩ tới nữ nhân này thật đúng là có tâm này luôn.

“Vương đại ca, ta xem chúng ta vẫn nên đi ra ngoài một chút đi.”

Vụ Tề cảm giác hắn thật sự chịu không nổi.

“Được!”

Vương Lôi một trăm phần tán thành, hắn cũng thực muốn nghe lời nói của sắc nữ đáng yêu này nữa.

“Vậy được rồi, chơi vui vẻ, tối nay không trở về cũng không có sao, muốn mua cái gì thì mua cái đó, Nhã Nhi rất nhiều tiền, đừng giúp ta tiết kiệm ha, ha ha. . .”

Nàng không phải hào phóng, chỉ là muốn lưu lại nhiều thời gian cho mình một chút.

Làm gì vậy ta?

Đương nhiên là làm chuyện xấu chứ sao!

*

“Sắc nữ đắc ý, ban ân toan tính nhanh nhất, tuấn nam mỹ nữ muốn ở cùng nhau, mọi người cùng nhau mới hap­py!”

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã hừ tiểu lưu manh hát vè, trên mặt cười đến giống con mèo thích trộm đồ ăn, hướng phòng Lãnh Thù đi đến.

Nàng bây giờ tâm tình tốt, thân thể tốt, có thể đại chiến ba trăm hiệp, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải thành công, nàng cho tới bây giờ còn chưa thử qua việc bốn cánh tay ở trên người sờ đâu, hắc hắc. . .

Vấn Nhã càng nghĩ trong lòng càng ngứa, nước miếng cũng chảy ra.

Vấn Nhã đẩy cửa phòng Lãnh Sát ra, thấy Lãnh Thù đã ở đó, trong lòng vui vẻ thiếu chút nữa bay lên.

‘Đây không phải là nói hai người đồng ý hay sao.’

Lãnh Sát cùng Lãnh Thù vừa thấy ánh mắt Vấn Nhã híp lại nhìn bọn họ, chỉ biết trong đầu nàng nghĩ cái gì, hai người lập tức liền đỏ mặt.

“Hắc hắc, nhóm tương công thân ái, chúng ta chơi trò chơi đi.”

Vấn Nhã đã muốn khẩn cấp rồi, chỉ thấy nàng xoa xoa tay nhỏ bé, chảy nước miếng hướng hai huynh đệ tiến tới.

“Nhã Nhi, trông thật dọa người!”

Lãnh Sát thấy bộ dàng nàng buồn cười như quỷ đói, toàn thân rùng mình một cái.

“A, làm sao?”

Vấn Nhã nhìn chính mình.

‘Không có gì không ổn a.’

“Nhã Nhi đã chuẩn bị xong, hôm nay các ca ai cũng đừng nghĩ chạy, hắc hắc.”

Vấn Nhã nói xong cũng một chiêu ác hổ bổ nhào người, đánh về phía Lãnh Thù cách nàng gần nhất.

“Chậm đã!”

Lãnh Thù nhoáng lên một cái liền tránh ra.

Vấn Nhã trong lòng khó chịu, chu miệng nói:

“Chuyện gì? Có việc làm xong nói sau.”

“Ha ha. . .”

Lãnh Sát thật sự nhịn không được Vấn Nhã lớn mật đáng yêu, cười ra tiếng. Lãnh Thù cũng là không khách khí nở nụ cười.

‘Sắc nữ này, vì ăn bọn họ, nói cái gì cũng dám nói a.’

“Vì thỏa mãn tiểu thê tử của chúng ta, chúng ta chuẩn bị chủ động hầu hạ Tiểu Nhã Nhi a. Cho nên nàng đừng mang bộ dạng khỉ đói như vậy a, ha ha. .”

Hóa ra hai huynh đệ này bởi vì sáng mai phải đi rồi, cho nên thương lượng dùng đêm nay hảo hảo thỏa mãn sắc nữ này.

Phản ứng của hai huynh đệ, nói toạc ra không có gì thẹn thùng rồi, nếu tiểu nữ nhân muốn ba người, như vậy bọn họ khiến cho nàng cầu xin tha mới thôi, xem nàng về sau còn dám đòi ba người, bốn người cùng nhau nữa hay không. . .

“A!”

Vấn Nhã không nghĩ tới là loại chuyện tốt này, hưng phấn mà trợn to hai mắt, cười duyên nói :

“Như thế nào không nói sớm, hại Nhã Nhi nghĩ đến đám các ca không chịu cùng nhau ấy chứ, ha ha, đến đây đi, Nhã Nhi chờ lâu.”

Nói xong còn đáng yêu hướng hai người liếc mắt đưa tình.

Nhất thời trong phòng một mảnh lửa nóng, đại chiến khích lệ, thẳng đến sáng sớm.

Lời tác giả:

Tả tới đây, nội dung toàn bộ truyện kết thúc, vì chương này từng bị xóa mất dữ liệu, vì lẽ đó Hương Hương đã thay đổi không ít nội dung, thay đổi đến lung ta lung tung, xin mọi người thứ lỗi.

Hương Hương thực sự không thích sách này vốn đã mất mùi vị, vì lẽ đó chuẩn bị từ bỏ tác phẩm này, nhưng vì là không cho các vị thân ái thất vọng, ta vẫn là tả cái kết cục, cũng coi như có đầu có đuôi.

Cuối cùng, mọi người không cần mắng ta nha, mất đi tác phầm đầu tay nhưng nếu tiếp tục viết cũng sẽ cực kỳ khô khan, vì lẽ đó Hương Hương vẫn nên viết tác phẩm mới, một lần nữa ủng hộ.

Ở đây, cảm tạ các thân ái đã một đường ủng hộ Hương Hương, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ, Hương Hương sẽ cẩn thận một chút, không lại bị mất sữ liệu. Cảm tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.