Săn Mỹ Ký

Chương 42: Chương 42: Không thể trách ta




Vụ Tề ngày càng sửng sốt, đem hai tay nắm chặt áo trước ngực của hắn, khiếp sợ nói:

“Tỷ muốn làm gì?”

“Ha ha, đệ đừng lo nha, làm cho người ta có cảm giác giống như Nhã Nhi mạnh hơn đệ. Bất quá Ta chỉ muốn nhìn ngực đệ một chút thôi.”

Vấn Nhã thấy hắn nhanh túm ở vạt áo của hắn, nhịn không được cười to ra tiếng.

“Ặc, trong ngực có cái gì đẹp mắt chứ, nam nhân đều giống nhau a.”

Vụ Tề bị nàng làm cho hồ đồ.

Vấn Nhã vừa nghe, nghĩ rằng hắn nói như vậy cũng chính là hắn không có long văn rồi, bằng không làm sao có thể cùng những người khác giống nhau đây. Bất quá thấy hắn có phản ứng như vậy, vui vẻ nói :

“Đệ muốn giúp ta đấm chân hay là cởi quần áo tự chọn đi, bằng không lúc sau tên yêu nghiệt kia đến ta sẽ không giúp đệ nha.”

Vụ Tề nghĩ đến giúp nàng đấm chân chẳng khác nào hạ thấp thân phận của hắn, còn không bằng cởi áo cho nàng nhìn một chút, cũng sẽ không mất gì, nếu chọn cách nào cũng giống nhau, như vậy hắn chọn cởi đi.

“Vậy ta sẽ cởi cho tỷ xem đi.”

Vụ Tề mặt có chút đỏ nhỏ giọng nói.

“Được, cởi đi, Nhã Nhi chờ đây.”

Vấn Nhã tựa vào thành ghế hai tay gối dưới đầu, cười nhìn mặt đỏ của Vụ Tề.

Vụ Tề đứng ở trước ghế chậm rãi cởi bỏ vạt áo, trong lòng thấy kỳ quái:

‘Tiểu cô nương này tại sao muốn nhìn ngực mình, đây là sở thích kỳ lạ gì a.’

Hắn vừa thoát vừa nhìn Vấn Nhã nằm ở trên ghế thoải mái nhìn hắn.

Vấn Nhã đã muốn nheo mắt to lại. Trong lòng nàng có điểm hưng phấn, cảm giác nàng giống như là đại gia có tiền, làm cho con quỷ nhỏ biểu diễn múa thoát y vậy đó, cảm giác cao cao tại thượng kia, cũng đủ thích!

Quần áo Vụ Tề càng cởi càng ít, khuôn mặt cũng càng ngày càng đỏ. Mà tia sáng trong mắt Vấn Nhã càng ngày càng nhiều. Lúc Vụ Tề cởi còn lớp trung y cuối cùng, trong ngực lộ ra gầy gò trắng nõn thì tim Vấn Nhã càng đập càng nhanh rồi. Mà bộ dạng nhăn nhó của Vụ Tề nhìn Vấn Nhã, làm cho Vấn Nhã có loại xúc động muốn chà đạp hắn, nàng nhịn không được ngồi dậy hướng Vụ Tề vẫy vẫy tay.

Vụ Tề khó hiểu, ngoan ngoãn đi đến trước mặt nàng, Vấn Nhã yên lặng nhìn hai vật tiểu hồng chói mắt trước ngực hắn, nước miếng cũng nhanh nuốt lại, vô ý thức vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà đụng vào.

Vụ Tề cả kinh hít vào một hơi, sợ tới mức rút lui từng bước, nói:

“Vấn Nhã tỷ tỷ, tỷ, tỷ muốn làm gì?”

Vấn Nhã cũng bị chính mình làm cho giật mình, thấy bộ dạng hắn hai tay ôm ngực, nhịn không được lại cười ha hả.

“Đệ có thể đừng làm động tác như vậy hay không, cảm giác như ta muốn đem đệ ăn a.”

“Tỷ chính là như vậy a.”

Vụ Tề nói thầm một tiếng.

“Cái gì?”

Cái miệng nhỏ nhắn Vấn Nhã hỏi ngược lại.

“Hắc hắc, không có gì nha.”

Vụ Tề chạy nhanh cứu vãn.

“Hừ, đừng cho là ta không nghe thấy. Được, đệ thích ta ăn đệ, hay là thích tên yêu nghiệt kia áp đệ hả?”

Vấn Nhã chém xéo mắt nhìn Vụ Tề.

“A, tỷ, tỷ. . .”

Vụ Tề bị sự can đảm của nàng sợ tới mức không biết trả lời thế nào.

“Ta, ta cái gì mà ta, bị Nhã Nhi ta xem trọng là vinh hạnh của đệ hiểu không? Đệ nghĩ rằng ta gặp người nào cũng ăn sao? Sinh ra trong phúc mà không biết hưởng phúc. Để cho yêu nghiệt đưa đệ đến cho hắn áp đi.”

Vấn Nhã hù dọa hắn.

Cái trán Vụ Tề gân xanh nhảy lên.

‘Nàng dám nói như vậy sao? Cường gian cũng có thể quang minh chính đại như vậy. Trời ạ. Nàng rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì nha.’

“Như thế nào? Không phản đối sao? Không phản đối liền ngoan ngoãn lại đây, làm cho Bản tiểu thư sờ sờ một chút.”

Vấn Nhã bắt đầu đùa giỡn lưu manh, nàng liền thích xem bộ dáng Vụ Tề thất kinh.

Vụ Tề hiện đang hoàn toàn bị ngôn ngữ kinh thế hãi tục021 của Vấn Nhã làm cho kinh hãi. Hù đến nỗi cầm lấy trung y mặc lại, nghĩ rằng nàng chính là ngốc.

Vấn Nhã thấy hắn không nghe lời của nàng mà mặc lại y phục, lập tức bất chấp tất cả, nhào tới đem hắn đè lên trên mặt đất, cởi y phục của hắn quát:

“Đệ thằng nhóc này, đột nhiên dám không nghe lời, phản rồi sao!”

Vừa nói vừa sờ lên ngực bóng loáng của hắn.

Vụ Tề không nghĩ tới Vấn Nhã sẽ điên, sợ tới mức muốn đẩy nàng ra, nhưng Vấn Nhã dùng hết toàn lực ngăn tay hắn, một đôi tay kéo lấy hai vật tiểu hồng của hắn, làm cho toàn thân hắn một trận tê dại, khuôn mặt lại đỏ đến rối tinh rối mù.

‘Nàng làm sao có thể như vậy a.’

“Các ngươi đang làm gì đó!”

Lãnh Thù vừa vào cửa nhìn thấy tình cảnh này, thiếu chút nữa bị giận ngất đi.

‘Không nghĩ tới nữ nhân này đùa giỡn mình còn không đủ, thế nhưng đùa giỡn tiểu quan của mình. Nàng đem mình xem là cái gì.’

Vấn Nhã bị tiếng hét lớn sợ tới mức nhìn về phía cửa, thấy đại mỹ nam trợn mắt giận, từ trên người của Vụ Tề đứng lên, hắc hắc cười nói:

“Hắc hắc, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi. Huynh đừng để ý a.”

Trong lòng Vấn Nhã cảm thấy nàng giống như có tật giật mình.

Đồng thời Vụ Tề cũng bị thanh âm sợ tới mức nhìn về phía người tới, thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thù yêu nghiệt đã muốn xanh mét, mặt đỏ lập tức biến trắng. Lập tức tự đứng lên, bất an tránh ở phía sau Vấn Nhã, một bàn tay còn lôi kéo quần áo sau lưng Vấn Nhã, ý tứ rất rõ ràng, để cho Vấn Nhã đừng đem hắn bán đứng. Hắn thật đúng là sợ phản kháng vừa rồi của hắn làm cho Vấn Nhã bị chọc đến.

Lãnh Thù không biết tại sao hắn thấy Vụ Tề quần áo không chỉnh tề tránh ở sau lưng Vấn Nhã trong lòng lửa giận mọc thành bụi, giống như trận gió di động, đem Vụ Tề từ phía sau Vấn Nhã nhấc ra, nhắm thẳng trên giường ném đi.

“A, cứu mạng, Vấn Nhã tỷ tỷ cứu mạng a, đừng mà!”

Vụ Tề sợ tới mức kinh hoảng hô to.

Vấn Nhã vừa thấy tình huống không ổn, Lãnh Thù đã tức giận đến hai mắt đỏ bừng rồi, nhanh chạy đến bên giường ngăn Lãnh Thù lại vội la lên:

“Huynh làm gì?”

Lãnh Thù không nghĩ tới Vấn Nhã vẫn tiếp tục che chở cho Vụ Tề, trong lòng lại giận tới cực điểm, lạnh lùng nói:

“Ngươi nói ta muốn làm gì?”

Lãnh Thù tức giận đến cánh tay quét ngang đem Vấn Nhã che ở phía trước Vụ Tề hất đến một bên, bàn tay to trực tiếp động đem quần áo còn chưa có mặc lại trên người Vụ Tề xé nát ra, tính cả quần cũng bị hắn xé nát, chỉ còn lại có một cái quần màu trắng bên trong, đang chuẩn bị ném quần lót Vụ Tề đi thì Vấn Nhã lại xông tới trước mặt hắn, hai tay vươn ra lo lắng lớn tiếng nói:

“Khoan, ta có chuyện muốn nói.”

Khuôn mặt tuấn tú Lãnh Thù âm trầm, mày kiếm nhíu lại, mắt liếc nhìn Vấn Nhã nói :

“Ngươi bây giờ biết ta muốn làm gì chứ?”

Vấn Nhã quay đầu nhìn lại, thấy Vụ Tề đã sợ đến mức co lại thành một góc, nức nở ôm ngực tránh ở góc giường, hoảng sợ nhìn Lãnh Thù, trong lòng không khỏi khó chịu.

‘Mình từng nói sẽ bảo hộ hắn, nhất định phải làm thôi.’

Trong lòng Vấn Nhã cơn tức cũng bay lên, mặt cười cũng chìm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

“Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?”

Lãnh Thù thấy Vấn Nhã không cầu xin, ngược lại hướng hắn hỏi tội, tức giận đến thốt ra nói:

“Không sai, sớm muộn gì cũng xảy ra!”

“Thật sự?”

Vấn Nhã nhíu mày.

“Thật sự!”

Lông mi Lãnh Thù nhếch lên, hắn cũng muốn nhìn xem nữ nhân này còn có thể thế nào.

“Không hối hận?”

Vấn Nhã quay đầu mắt nhìn Vụ Tề.

“Không hối hận!”

Lãnh Thù cũng nhìn về phía Vụ Tề, hắn xem bộ dạng Vụ Tề cũng đáng thương, trong lòng liền sảng khoái.

“Được, vậy huynh đừng trách ta!”

“Cái gì?”

Lãnh Thù kinh ngạc, đưa ánh mắt chuyển hướng đến Vấn Nhã.

“A. . .”

Lãnh Thù đột nhiên hô to ra tiếng.

Hóa ra Vấn Nhã thừa dịp Lãnh Thù nhìn qua Vụ Tề, một cái tay rất nhanh liền ra tay, hai tay chính xác vô cùng kéo lấy hai viên đậu đỏ trước ngực của Lãnh Thù, hắn đau không kêu to mới là lạ.

Chiêu này của Vấn Nhã là đang bắt chước hài kịch của đại sư Châu Tinh Trì long trảo thủ nha, hắc hắc. . .

“Huynh nếu dám đánh bay ta, ta có chết cũng sẽ kéo chúng nó!”

Vấn Nhã thấy Lãnh Thù muốn ra chưởng, khí thế nhanh chóng cường ngạnh bổ sung thêm. Tay nhỏ bé cũng tăng thêm lực đạo.

Lãnh Thù vốn mặt xanh mét đã muốn biến thành sắc tro tàn, mồ hôi lạnh từ trên trán bão tố đi ra. Đánh chết hắn cũng không dám tin nữ nhân chết tiệt này thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện này, đau đến nỗi hắn phải nhanh cầu xin tha thứ:

“Buông tay, ngươi buông tay rồi nói sau.”

Vấn Nhã thấy sắc mặt hắn biến xám trắng, hơi chút nới lỏng nói :

“Muốn thả có thể, nhưng phải đáp ứng Nhã Nhi ba điều kiện.”

“Ngươi nói!”

Lãnh Thù hiện tại có thể thấy được chỗ đặc biệt của Vấn Nhã rồi, nàng như vậy mà cầm lấy nơi đó của hắn thế nhưng một chút cũng không đỏ mặt, còn có thể cùng hắn đòi điều kiện.

Nàng vừa buông lỏng, hắn liền thở dốc một hơi, lập tức không thể ức chế mặt đỏ lên.

Trong ba người mặt đỏ nhất phải kể tới Vụ Tề đang đắm chìm trong sự giật mình.

‘Nữ nhân này quá hào phóng đi.’

Hắn cảm giác đầu hắn có điểm cháng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.