Săn Mỹ Ký

Chương 39: Chương 39: Sự thật được sáng tỏ




Vấn Nhã bị hắn làm cho giật mình, vội vàng lấy tay móc móc lỗ tai, cũng lớn tiếng nói:

“Huynh phát điên cái gì a, lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai cũng sắp điếc hết rồi.”

Nàng mạnh mẽ đứng lên, hai tay chống thắt lưng đối diện với Lãnh Thù nói, mắt to lại bốc hỏa nhìn hắn.

Lãnh Thù đột nhiên bị khí thế hung ác của nàng làm hoảng sợ, cảm giác:

‘Sao lại thực quen thuộc, kỳ quái!’

“Dù thế nào có cần lớn tiếng như vậy không? Huynh thích cũng có thể đi áp người khác a, lại không có người nào quy định huynh luôn luôn bị người áp, có bản lĩnh huynh cứ việc áp a, Bản tiểu thư đánh rắm a, đừng tưởng rằng huynh có bộ dạng đẹp mặt, là có thể nói chuyện lớn tiếng, làm người phải lễ phép biết không? Phụ mẫu huynh không dạy huynh sao?”

Vấn Nhã vừa nói vừa dùng một ngón tay càng không ngừng chỉ vào ngực của hắn. Mà Lãnh Thù bị cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cho kinh hách, nhìn tiểu nữ nhân sáng quắc bức người không tự chủ được từng bước một lui về sau.

Vấn Nhã được nước lấn tới, đem ngoại y của hắn vốn trước ngực mở rộng càng mở rộng hơn, bản tính sắc nữ lại xuất hiện, mắt lòe lòe tia sáng nhìn ngực của hắn, trong lòng lại hò hét:

‘Mau mở, mau mở a, long văn, long văn a. . . ’

Nàng nghĩ đến Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên không có, Quân Nghị Lân cũng không có, rất có thể ở trên người vị tuyệt thế mỹ nam này. Nói sao thì hắn thật sự rất tuấn mỹ a, nếu không cùng nàng đối nghịch, nói cái gì cũng không thể buông tha hắn, đây quả thực là lãng phí của trời nha.

Lãnh Thù vừa bị nàng hù đến, lúc này lại thấy hai mắt nàng chứa tia sáng, cúi đầu vừa thấy, tay nhỏ bé của nàng đã muốn trực tiếp ở trên bộ ngực hắn bắt đầu mở dây nhỏ, hoàn hảo hắn bắt được ngay. Bất quá cái trán của hắn đã đổ mồ hôi lạnh rồi, đã từng thấy háo sắc, chưa thấy qua vô sỉ như vậy. Vội vàng một tay đẩy Vấn Nhã ra quát lớn:

“Ngươi làm cái gì?”

Một chưởng này của hắn thật tốt đẩy thẳng trên bộ ngực cao ngất của Vấn Nhã, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm nhũn, cùng với việc sờ nam nhân hoàn toàn khác biệt, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ hồng.

“A.”

Vấn Nhã lấy tay che ngực, mắt trái nháy mắt cười duyên nói:

“Muốn sờ ngực người ta thì hãy nói ra đi, cứ phải dùng tới bộ dạng giả vờ như vậy làm gì? Nhã Nhi chẳng qua muốn làm chuyện yêu phải quang minh chánh đại nha, không giống như huynh, lén la lén lút nha, ấn mạnh như vậy, người ta sẽ đau lắm đó.”

Nói xong còn chéo cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Lãng Thù biến thành đỏ thẩm, cà lăm nói:

“Ngươi, ngươi, ngươi, ta, ta, ta không có!”

“Không có? Huynh trợn mắt mạnh miệng nói dối, không có thì ta lại đau sao? Không có thì huynh đỏ mặt gì chứ. Đường đường một đại nam nhân đã làm mà không dám thừa nhận, coi như huynh không tính là nam nhân, nói ra, Nhã Nhi còn cảm thấy mất mặt thay huynh.”

Vấn Nhã vuốt ngực ép sát hắn.

“Ta, ta không phải cố ý, ai bảo ngươi. . .”

Lãnh Thù muốn giải thích.

“Không phải cố ý, vậy huynh là đã có toan tính. Ô ô, Nhã Nhi không muốn sống nữa, Nhã Nhi một cô nương gia giáo bị huynh đại nam nhân này sờ ngực, ta về sau làm sao đi ra ngoài gặp người đây, ô ô. .”

Vấn Nhã càng diễn càng có thứ tự. Trong đôi mắt to nước mắt đã “Ào ào” rơi xuống đất.

Lãnh Thù nhìn thấy hết hồn.

‘Có nghiêm trọng như vậy sao?’

“Ta không thích nữ nhân!”

Lãnh Thù thừa nhận hắn là đồng tính, chẳng qua bị loại nữ nhân này dính tới.

“Cái gì?”

Vấn Nhã lập tức thu hồi nước mắt, kinh dị nhìn hắn:

“Hóa ra huynh thật sự là bị nam nhân áp hả?”

Trong lòng Lãnh Thù vừa còn có chút áy náy, dù sao hắn sờ soạng ngực của nàng, nếu nàng là nữ nhân chú trọng danh tiết mà nói…, sợ phiền phức này thật đúng là khó giải quyết rồi. Hoàn hảo giống như nàng không để ý nhiều, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nàng còn nói cái gì, hắn nói hơn vạn lần không phải là bị áp, nàng làm sao lại không tin vậy.

“Ta không phải! Ta không thích nữ nhân, không đồng nghĩa với việc ta bị áp.”

Lãnh Thù cảm thấy thực bất đắc dĩ, tức cũng đã tức hết rồi, cảm giác so với đánh trận còn mệt hơn, đều nói ‘Tránh đắc tội tiểu nhân, đừng đắc tội nữ nhân!’ hắn hiện tại coi như đã hiểu rõ.

“Không thích nữ nhân, vậy huynh sờ ngực ta làm gì, nói sao thì huynh trưởng thành như vậy, ai sẽ tin huynh sẽ ở trên trong chuyện kia a. Thật là, huynh sĩ diện ta biết, ta không nói ra thì cũng có thể. Đừng giải thích, giải thích chỉ là che dấu biết không?”

Vấn Nhã lau khô nước mắt, liếc trắng mắt.

“Trời ạ, ai tới cứu ta đi!”

Lãnh Thù có cảm giác gặp trở ngại tâm lý.

Bỗng nhiên đầu óc hắn vừa chuyển, lớn tiếng oán hận đối với bên ngoài cửa hô:

“Người đâu, mang Tiểu Tinh lại đây.”

Vấn Nhã nghe xong sửng sốt.

‘Tiểu Tinh là ai vậy ta? Chẳng lẽ là tiểu quan? Hiện tại trực tiếp sao? BL060? Rất kích thích nha!’

Lãnh Thù khó hiểu nhìn biểu tình Vấn Nhã hưng phấn, da đầu run lên.

‘Nàng lại đang suy nghĩ cái gì đây.’

Hai mắt Vấn Nhã tò mò nhìn Lãnh Thù, lại nhìn cửa chờ đợi.

‘Wow, hiện trường trực tiếp BL, wow, lòng rối loạn, đừng nhảy loạn a, đang nhảy liền phá cửa mà ra nha.’

Trong lòng Vấn Nhã nghĩ rất kích thích, trái tim sắp nhảy ra ngoài, một đôi tay nhỏ bé lại ôm trái tim, khẩn trương vạn phần.

Lãnh Thù thấy nàng bỗng nhiên lại ôm lấy ngực, khuôn mặt tuấn tú lại đỏ lên.

‘Chẳng lẽ mình thật sự ấn quá nặng chăng, bất quá của nàng rất đầy đặn, tiếp xúc thật thích. Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì a, đụng tới nàng liền choáng váng đầu. Nghĩ mình nếu lại tiếp tục quăng tay một chút, dường như có thể lại chạm đến cảm giác mềm mại đó.’

Vấn Nhã không phát giác Lãnh Thù khác thường, hai mắt vẫn là sáng lên nhìn ngoài cửa.

Chỉ chốc lát, Vấn Nhã không phát hiện cái gọi là tiểu quan Tiểu Tinh đó tiến vào, lại vào là hoa nương, nàng nhất thời giống như bong bóng bị xì hơi.

‘Không thể nào, hắn chính là Tiểu Tinh sao, tuy rằng bộ dạng cũng có giống, nhưng không xứng với đại mỹ nam.’

Trong cảm nhận của nàng sự phối hợp này vẫn có chút phá hư mỹ cảm vĩ đại xinh đẹp này.

Tuấn lông mày Lãnh Thù nhíu lại, lạnh lùng nhìn vào hoa nương, hắn cũng thấy tò mò Tiểu Tinh vì sao không có tới.

Mặt Hoa nương không chút thay đổi cung kính nói:

“Chủ nhân, người Tiểu Tinh không thoải mái, vừa rồi hắn phải. . .”

Hoa nương có điểm không dám nói ra. Kì thực là Tiểu Tinh vừa rồi đã bị Lãnh Thù áp qua một lần, không có bất kỳ khúc dạo đầu mà mạnh mẽ xuyên qua, khiến cho dưới thân Tiểu Tinh bị thương phá nặng, hiện tại nằm ở trên giường, căn bản không có khả năng lại một lần nữa. Hắn không biết chủ nhân vì sao muốn kêu Tiểu Tinh, bình thường sẽ cách ba bốn ngày mới truyền cùng một người.

“Hửm~?”

Lãnh Thù thấy biểu tình của hoa nương khó xử mới nhớ tới hắn vừa rồi vì bị nóng nên muốn phát tiết qua.

“Vậy tùy tiện gọi một người khác vào đây đi.”

Kỳ thật hắn căn bản không nhớ rõ nhóm tiểu quan dưới người hắn tên gọi là gì, trừ bỏ Tiểu Tinh mỗi lần ở dưới thân của hắn có chút đặc biệt lúc ấy tự báo danh tự cầu xin tha thứ, cái khác hắn căn bản không nhớ rõ.

Hoa nương không biết hôm nay chủ nhân vì sao tính tốt như vậy, hơn nữa trong phòng còn có nữ nhân.

‘Chẳng lẽ muốn làm vận động song tính?’

Mồ hôi lạnh của hoa nương từ trên trán ứa ra.

“Chủ nhân, hôm nay tất cả tiểu quan trừ bỏ Tiểu Tinh đều có khách nhân cả, trừ bỏ người mới một vị mười sáu tuổi vừa mới mua về, nghe nói là Đệ nhất mỹ nam Tả Thành Quốc, chủ nhân muốn tự mình dạy dỗ một chút hay không?”

Hai hàng lông mày Lãnh Thù nhếch lên. Hắn chẳng qua muốn gọi cái tiểu quan để chứng minh hắn không phải là người bi áp, nhưng người mới tới hắn lại chưa từng có kinh nghiệm, chứng minh như thế nào.

“Được, được, mau gọi.”

Vấn Nhã không đợi Lãnh Thù trả lời, thật hưng phấn quát lên.

‘Tuyệt thế mỹ nam đối với đệ nhất mỹ nam Tả Thành Quốc, wow, buổi diễn này ngẫm lại ngay cả đam mỹ cũng muốn đòi mạng à.’

Khóe miệng Lãnh Thù cùng hoa nương đều co giật.

‘Nàng lên cơn cái gì đây.’

“Nhanh chút đi, thất thần làm gì, thật sự là cái dạng chủ nhân nào liền có thuộc hạ dạng đó, ngu ngốc giống nhau quá đi.”

Vấn Nhã vừa nói vừa thúc giục hoa nương đi ra ngoài.

Hoa nương khó xử nhìn Lãnh Thù, cái mặt Lãnh Thù âm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

‘Nàng cho mình là ai vậy, ở trong này ai làm chủ, còn dám nói hắn ngu. Mình cũng muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.’

Lãnh Thù rốt cục hướng hoa nương gật gật đầu, hoa nương như gỡ cục đá nặng thích chí đi nhanh ra ngoài.

Vấn Nhã quay đầu trở lại, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lãnh Thù.

Lãnh Thù bị nàng nhìn soi mói đáy lòng sợ hãi, không biết nàng vừa muốn nổi điên làm gì đó nữa chứ.

Vấn Nhã vây quanh Lãnh Thù xoay một vòng, miệng phát ra thanh âm ‘chậc chậc’ , trong lòng ảo tưởng:

‘Không biết là áp hay bị áp đây, BL vĩ đại, hiện trường trực tiếp.’

Vấn Nhã thật sự có điểm đợi không kịp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.