Săn Mỹ Ký

Chương 14: Chương 14: Vấn Nhã xuất cung




Tâm Quân Nghị Thiên rầu rĩ, hắn nghĩ đến sau khi hạ triều không nhìn tới nàng, trong lòng liền ẩn ẩn đau, nhưng hắn không muốn làm cho Vấn Nhã không vui, nàng không vui, hắn cũng không vui, để cho nàng đi chơi vài ngày đi, hắn cũng chuyên tâm để ý quốc sự.

“Nghị Thiên ca ca luyến tiếc Nhã Nhi, sẽ rất lo lắng khi Nhã Nhi đi ra ngoài có thể gặp nguy hiểm hay không, dù sao rất nhiều người đối với nàng hận thấu xương mà, ở trong cung Nghị Thiên ca ca còn có thể bảo hộ nàng, xuất cung, ta sẽ lo lắng.”

Quân Nghị Thiên vẻ mặt lo lắng.

“Nghị Thiên ca ca quên Nhã Nhi có công phu sao, chẳng lẽ Nghị Thiên ca ca cảm thấy Nhã Nhi giống loại người hay bị khi dễ sao.”

Vấn Nhã bất mãn vừa nhăn mặt vừa nhăn cái mũi nhỏ.

“Nhã Nhi thật là thông minh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm giang hồ không đủ, bên ngoài lòng người hiểm ác nha, như vậy đi, đem tứ đại ám vệ của Trẫm mang theo, thì ta mới yên tâm.”

“Cái gì vậy, không thể nào, Nhã Nhi không cần, bọn họ phải bảo hộ Nghị Thiên ca ca, mạng của Nhã Nhi sao có thể đáng giá bằng mạng của Nghị Thiên ca ca được.”

Đầu đầy Vấn Nhã hắc tuyến.

‘Cùng người nhiều như vậy, ta còn chơi đùa cái rắm a, ta phải đi tìm nam tử ngực có Long Văn, cũng không muốn có người trở về cáo trạng.’

“Ở trong lòng Nghị Thiên ca ca, Nhã Nhi là quan trọng nhất.”

Quân Nghị Thiên thâm tình nhìn Vấn Nhã.

Vấn Nhã nhìn mắt hắn đẹp đẽ bên trong chỉ có một cái bóng dáng nho nhỏ là nàng, trong lòng thật sự thực cảm động.

‘Lão đầu chết tiệt đối đãi chính mình thật đúng là không tệ, nam nhân này làm sao có thể đáng yêu thành như vậy. Ô ô, rất cảm động. . .’

“Nghị Thiên ca ca thật tốt, Nhã Nhi cam đoan sẽ bình an trở về.”

Vấn Nhã đã cảm động đến rơi nước mắt luôn rồi.

“Nhã Nhi, Nhã Nhi của ta, ta nên bắt nàng làm sao bây giờ.”

Quân Nghị Thiên gắt gao ôm lấy Vấn Nhã, giống như muốn đem nàng nhập vào trong thân thể của hắn.

Hai người cứ như vậy gắt gao ôm, ôm. Cho đến khi:

“A. . . . . .”

Vấn Nhã đột nhiên đẩy Quân Nghị Thiên ra quát lên.

“Làm sao biến thành giống như sinh ly tử biệt vậy a, ta không phải là đi chơi vài ngày sao, cũng không phải không trở lại, có cần như vậy hay không hả, a. . . . . .”

Nữ nhân nào đó vừa động kinh.

Quân Nghị Thiên nhìn nàng như vậy, buồn cười ra tiếng.

‘Nha đầu này thật đúng là biết phá hư không khí.’

“Được rồi, Nghị Thiên ca ca đáp ứng Nhã Nhi, nhưng Nhã Nhi nhất định mang theo Vương thị vệ, một người mà không mang theo, ta rất lo lắng, đây là điều kiện xuất cung duy nhất.”

Tâm Quân Nghị Thiên nghĩ bên trong tứ đại ám vệ có Vương Lôi vững vàng đáng tin cậy.

Vấn Nhã vừa nghe, trong lòng trộm vui vẻ.

‘Không phải là tên khốc soái ca kia sao, hắc hắc, chính mình để cho hắn quyết định đi.’

“Ừ, Nhã Nhi đáp ứng Nghị Thiên ca ca là được.”

Nói xong hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Quân Nghị Thiên, tiến vào hang ổ rộng lớn hoài bão của hắn, mắt to vui vẻ híp lại.

Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, vào lúc giữa trưa, ở ngã tư đường thành Lăng Châu phồn hoa xuất hiện một màn như sau:

Tiểu cô nương mười ba – bốn tuổi, mặc một thân váy dài màu lam nhạt, bên hông buộc một cái nơ con bướm thật to, đỉnh đầu chải lấy hai cái tiểu búi tóc, buộc bằng hai cái dây màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh ở phía sau thả thẳng đến bên hông. Nhìn qua trông xinh đẹp đáng yêu, chỉ thấy nàng đang sôi nổi rất hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Người qua đường thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hưng phấn mà mặt mày hồng hào, trong đôi mắt to đầy tia sáng lấp lánh, lung linh chuyển động qua lại, đều nhịn không được dừng lại nhìn tiểu cô nương linh động này.

“Nữ nhi nhà ai vậy, thật đáng yêu, không biết có hôn phối chưa. . .”

“Xem chất liệu y phục của nàng, nữ nhi này nhất định là người nhà giàu rồi . . .”

“Cho tới bây giờ chưa thấy qua, không biết có phải người thành Lăng Châu hay không chăng. . .”

Người qua đường nhịn không được đều bàn luận .

Mà bước theo phía sau là Vương Lôi, khuôn mặt bình tĩnh, cực kỳ không tình nguyện nhìn Vấn Nhã phía trước. Hắn nghĩ đến sáng nay Hoàng Thượng nói với hắn:

“Nhã Nhi là tâm can bảo bối lòng Trẫm, ngươi phải bảo hộ nàng giống như bảo hộ Trẫm vậy, cũng không thể để nàng ở bên ngoài chịu nửa điểm ủy khuất được, ngươi là tâm phúc của Trẫm, Trẫm chỉ có thể đem nàng giao cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ không để cho Trẫm thất vọng.”

Nghĩ đến đây, Vương Lôi biết, người trước mắt đối với Hoàng Thượng là cực kỳ quan trọng, thật không hiểu vì sao vẫn thả nàng xuất cung vui chơi như vậy. Còn nữa, khi hắn nhìn tiểu nha đầu này cũng không phải là cái kẻ dễ bắt nạt gì cả.

Vương Lôi nhìn tiểu nữ nhân phía trước đang hưng phấn, không khỏi ngạc nhiên nghĩ đến tiếng kêu từ ‘Nhã Phượng Các’ ngày đêm không ngừng lại cổ quái, giống như thanh âm phóng đãng vậy.

‘Chẳng lẽ thật sự là của tiểu cô nương đáng yêu thanh thuần trước mắt phát ra hay sao?’

Vương Lôi như thế nào cũng không dám tin tưởng, nhưng âm thanh làm cho người phạm tội này nghe tựa như ma chú cứ quanh quẩn trong đầu hắn không đi.

Ý thức được điểm ấy, mặt Vương Lôi càng thêm đen rồi, hơi thở toàn thân tản ra lạnh như băng, làm cho người qua đường đi ngang qua hắn tự động thối lui ba thước.

Vấn Nhã cứ thế ở phía trước mà nhảy lên nhảy xuống tiêu sái, lúc này nàng không tính mua đồ, bởi vì nàng sợ phiền toái, lại không có người giúp nàng cầm, dựa vào Vương Lôi thì nghĩ cũng đừng nghĩ đi, trước lúc xuất cung, nàng hướng Quân Nghị Thiên xin rất nhiều ngân phiếu, đó là nàng chuẩn bị có việc để cần dùng.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, nóng lên rồi lạnh lùng, hình thành một phong cảnh độc đáo cho thành Lăng Châu.

“A. . .”

Chỉ thấy Vấn Nhã vô ý dẫm lên trên cái gì đó, cả người thẳng tắp đổ về phía trước thành một hình vòng cung, tiếp theo nữ nhân nào đó thật sự đặt mông ngồi ở trên mặt đường, nhất thời đau đến nỗi hai mắt đầy nước mắt.

Phía sau Vương Lôi nhìn thấy một màn này, có điểm muốn cười, nhưng thấy bộ dạng Vấn Nhã điềm đạm đáng yêu, làm cho tâm không đành lòng, thầm trách hắn mới vừa thất thần, rõ ràng có thể đỡ được nàng khỏi ngã xuống.

Vốn Vương Lôi mặt lạnh như băng nhìn Vấn Nhã đã tràn ngập xin lỗi, bước nhanh đi lên trước nâng Vấn Nhã dậy.

Trong lòng Vấn Nhã ủy khuất, có điểm căm giận bất bình trừng mắt nhìn Vương Lôi, nghĩ rằng:

“Người tên chết tiệt này, rốt cuộc có thể làm được người bảo hộ không, Quân Nghị Thiên còn nói hắn rất lợi hại, choáng váng, ngay cả chút này cũng tiếp không được ta, muốn ngã chết ta sao.”

Ngẩng đầu một đôi mắt ngập nước thẳng tắp nhìn đến đáy mắt Vương Lôi, bỉu môi nói:

“Vương đại ca, huynh vì sao không đỡ ta nha, chẳng lẽ huynh đi theo sau Nhã Nhi không phải là vì bảo hộ Nhã Nhi sao, hay là muốn nhìn Nhã Nhi bị chê cười đấy hả? Ô ô, Nhã Nhi đau quá à.”

Vương Lôi nghe nàng vừa nói như thế, trong lòng lại khó chịu, hắn thật là thất trách, Hoàng Thượng mà biết được, hắn không chết cũng bị lột da. Lại nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Nhã rơi đầy nước mắt trong suốt, một góc băng sơn trong lòng lại bắt đầu hơi hơi hòa tan. Chân tay hắn có chút luống cuống, ăn nói khép nép:

“Tiểu thư người không có sao chứ, nếu không thì lên phía trước tìm y quán xem một chút đi.”

( Tác giả: Vì khi xuất cung, Vấn Nhã bắt Vương Lôi gọi nàng là Tiểu thư, Hoàng Thượng là lão gia. )

Vấn Nhã vừa nghe vừa bực mình vừa buồn cười, mắt trừng lớn nhìn Vương Lôi.

“Ta nói Vương đại ca huynh đầu óc không dùng được sao, huynh muốn ta đem mông đưa cho đại phu xem sao?”

Vấn Nhã một tay còn xoa cái mông nhỏ của nàng.

‘Hoàn hảo thịt nhiều, bằng không sẽ nở hoa rồi.’

Vương Lôi vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

‘Nha đầu kia nói cái gì vậy a.’

Vấn Nhã nhìn chung quanh mọi người tụ tập nhìn bên này, có còn che miệng cười trộm, nàng tức giận nói:

“Vương đại ca, huynh còn không đem ta ôm đi tìm khách điếm nghỉ ngơi đi, huynh ngại Bổn tiểu thư không đủ mất mặt sau?”

‘Con bà nó, tận cổ đại cũng mất mặt.’

Vương Lôi sửng sốt, sau đó không nói hai lời ôm lấy Vấn Nhã hướng ‘Hứng Lai khách điếm’ trước mặt nhảy tới.

Mà đám người phía sau rốt cục cười to ra tiếng.

Hai người không biết rằng một màn này bị không ít người hữu tâm nhìn thấy để trong mắt.

“Nàng thật sự là Nhã Quý Phi Hoàng Thượng sủng ái nhất sao, nữ nhi Tả Tướng Nam Cung Vấn Nhã? Ngươi có nhìn nhầm không vậy? “

Một nam tử trung niên bên đường ngồi ở cửa sổ lầu hai trà lâu nghiêm túc nhìn hắc y nam tử đứng ở bên cạnh hắn cúi đầu hồi báo.

“Tiểu nhân không có nhìn lầm, từ lúc bọn họ xuất cung, tiểu nhân đã theo dõi rồi, nam tử bên cạnh nàng là thị vệ bên người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, tiểu nhân sợ hắn phát hiện, chỉ có thể xa xa đi theo, nhưng tuyệt đối không nhìn lầm.”

Hắc y nam tử thực khẳng định mà gật đầu.

“Ừ, ta đã biết, ngươi trở về đi, hết thảy phải cẩn thận, nơi này liền giao cho ta.”

Trên mặt nam tử trung niên âm sâu lộ ra một tia gian trá.

Bên trong góc của ‘Hứng Lai khách điếm’, hình bóng một vị thanh y nam tử, tự ngồi uống một mình. Chỉ thấy người này tóc đen thật dài che lại bên khuôn mặt tuấn tú, lộ ra bên mắt kia ẩn liễm duệ ý đơn độc cùng môi mỏng góc cạnh rõ ràng, cả người tản ra hơi thở lạnh mạc xa cách, hiển nhiên đưa ra bảng hiệu ‘người lạ chớ tới gần’.

Vương Lôi ôm Vấn Nhã vào cửa thì đã cảm nhận được cổ hơi thở bất thường này, không khỏi hướng về góc đó đưa mắt nhìn.

Vấn Nhã còn ở trong lòng Vương Lôi chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng vừa vào khách điếm, con ngươi đảo một vòng, cũng nhìn thấy nam tử thanh y, nhất thời mắt sáng lên.

‘Wow, khốc ca, đạt tiêu chuẩn khốc ca, thật lời nha. Oa ha ha. . ’

Tâm Vấn Nhã chuyển xong, từ trên người Vương Lôi nhảy xuống, trực tiếp hướng về phía khốc ca trong mắt nàng mà đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.