Săn Mỹ Ký

Chương 5: Chương 5: vụng trộm vào cung




Từ lúc sau khi xuất phủ, hành động kinh người của Vấn Nhã khiến cho Vấn Thiên không dám mang nàng ra đường, Vấn Nhã chỉ phải ở trong phủ tìm người tiêu khiển, làm cho trong phủ cao thấp tất biết rõ hơn vị tiểu thư đặc biệt mất trí nhớ này.

Khải Thừa tướng lại tính thừa dịp thế nhân còn chưa hiểu biết việc Vấn Nhã khác thường liền đem nàng gả đi ra ngoài, Khải Thừa tướng đang cùng hai vị phu nhân thương lượng hôn sự của Vấn Nhã.

Chỉ nghe Vân phu nhân nói:

“Ta thấy Ngũ Vương gia Quân Nghị Lân không tệ đâu, so với Nhã Nhi chúng ta lớn hơn một tuổi, nghe nói người cũng cao to tuấn tú vừa vặn xứng với Nhã Nhi.”

“Uhm. Ngũ Vương gia chứng thật là chọn lựa không tồi, nhưng tâm tính hắn không đủ thành thục, ta sợ Nhã Nhi gả đi, hai người sẽ bất hòa, dù sao cũng khẳng định không phải chịu thiệt.”

Khải Thừa tướng sờ sờ cằm nói.

“Tam Vương gia kia, đủ thành thục đi, tuy rằng nghe nói quý phủ thị thiếp không ít, nhưng đến nay không có chính phi.”

Tình phu nhân cũng gia nhập thảo luận.

Lúc này Nam Cung Vấn Thiên vừa vặn đi ngang qua, chen lời nói:

“Tam Vương gia không giống với ở mặt ngoài nhìn qua hạng người lương thiện như vậy. Ngày đó người khách hắn định hẹn Thượng Quan Văn Đào, ta đến bây giờ cũng chưa tra ra là lai lịch gì. Còn nữa hắn cùng Hữu Thừa tướng đi lại với nhau, phụ thân, người cũng phải cẩn thận nha, Tiền Vô Ngân đối với người cũng không hảo tâm gì.

Nhã Nhi không thể gả cho người như thế, đến lúc đó lấy Nhã Nhi rồi phụ thân đến tranh giành, vậy cũng không còn kịp rồi. Ta thấy tiểu muội tốt nhất không cần gả cho Hoàng gia, nam nhi Tiền Hân Quốc không ít, không cần cứ phải gả cho Vương gia đâu, thành Lăng Châu con cũng nhận thức không ít thanh niên tài tuấn. Nói sao thì đại ca cũng còn chưa lấy vợ đó thôi, Nhã Nhi vừa mới mười sáu, không cần gấp gáp như vậy đi.”

” Nhã Nhi dù sao cũng là nữ nhi Nam Cung Khải ta, tuy nói hiện tại mất trí nhớ lại trở nên chút thô tục, nhưng thân phận vẫn là nữ nhi của Thừa tướng, có thể nào kêu nàng tùy tiện gả cho ai được, hơn nữa ta sợ là năm nay chọn tú nữ nhanh đến . Nếu chọn Nhã Nhi tiến cung đến chỗ đó có thể làm thế nào được. Đến lúc đó cùng ba nghìn mỹ nữ tranh thủ tình cảm, ta sợ Nhã Nhi rất đơn thuần, lại ăn thiệt thòi thêm .”

Nam Cung Khải cau mày nói.

“Thiên Nhi, con có gạt phụ thân chuyện gì sao? Con vì sao điều tra Tam Vương gia, cái người gọi là Thượng Quan Văn Đào kia là loại người nào?”

Thừa tướng dù sao cũng là Thừa tướng à, một câu Vấn Thiên mà hắn bất chợt nghe ra đầu mối.

Vấn Thiên thầm trách hắn sơ ý.

Hắn và đương kim Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên là đồng môn sư huynh đệ, chuyện này không có người biết.

Lần này trở về chịu sự ủy thác hiệp trợ cho sư đệ. ( Vấn Thiên năm tuổi bái sư, học nghệ mười năm, mà Quân Nghị Thiên sáu tuổi đã tới, chỉ học năm năm đã bị người cho xuất cốc, lúc này nghĩ đến hẳn là xuất cốc để học tập đạo làm Hoàng Đế. ) hắn cũng là hai năm trước khi xuất cốc sư phụ mới báo cho biết, sư đệ chính là đương kim Tứ Hoàng Tử, có hi vọng kế vị, muốn hắn âm thầm bảo hộ sư đệ. May mắn là một năm trước sư đệ không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận lợi kế vị. Hiện tại hắn thường xuyên nửa đêm tiến đến Hoàng cung, giúp sư đệ lưu ý các cỗ thế lực trong triều. Cũng may sư đệ thượng vị tới nay, ân uy tịnh thi017, đem đại bộ phận quyền lực nắm trong tay. Cho nên tính thế nay, có thể nói là quốc thái dân an.

( Tiền Hân Quốc Đại Hoàng tử Quân Nghị Khứ do Triệu Quý Phi sở sinh, sinh ra không lâu đã bị một hắc y nhân ôm đi, vẫn bặt âm vô tín hoàn toàn không thấy.

Nhị Hoàng tử không có tâm kế vị, năm mới vừa qua liền đi du ngoạn.

Tam hoàng tử Quân Nghị Kỳ ban đầu là Thái Tử, nhưng năm mười lăm tuổi ấy bởi vì mẫu phi Tiêu Quý Phi bị tra ra là dâm loạn hậu cung, lúc ấy trong cơn tức giận Thánh Thượng hạ lệnh trảm tại chỗ, cũng huỷ bỏ vị trí Thái Tử của Tam hoàng tử.

Tứ Hoàng Tử Quân Nghị Thiên do Hoàng Hậu Tần thị sở sinh, mười một tuổi bị bắt hồi cung học tập đạo làm Hoàng Đế, nhưng mãi cho đến lúc đăng cơ cũng chưa phong Thái Tử.

Ngũ Hoàng tử do Lan Thục phi sở sinh, tiểu hài tử tâm tính nặng, hàng năm du ngoạn chung quanh.

Nay tam quốc khác thừa dịp Thánh Thượng Tiền Hân Quốc tuổi nhỏ, hàng năm con số tiến cống đều giảm bớt thật lớn, đều mơ tưởng thoát khỏi sự quản chế của Tiền Hân Quốc, khiến cho Quân Nghị Thiên tức giận lớn, hắn càng tin tưởng trong tương lai, là diệt tam quốc, thống nhất thiên hạ.

Tam quốc khác đều biết tình thế nghiêm trọng, đều phái người lẻn vào Tiền Hân Quốc. Cho nên hiện tại trong triều bên người mỗi người cũng có thể có gian tế ẩn núp, điểm này Thánh Thượng có chút lo lắng. )

Vấn Thiên là ám kỳ của Thánh Thượng, hắn không muốn cho phụ thân hắn biết được. Cho nên nghĩ lại đáp:

“Là ngày đó ngẫu nhiên gặp qua, ta cảm thấy Thượng Quan Văn Đào này không giống người bình thường đâu, cùng Tam Vương gia đi lại rất gần, cho nên tìm thời gian đi thám thính xem, kết quả đều không điều tra được. Đúng rồi, phụ thân, người cũng phải cẩn thận một chút đó nha!”

“Phụ thân hiểu được, thiên hạ này nhìn như bình tĩnh, nhưng ngầm dao động mãnh liệt, chỉ hy vọng lão bách tính đừng chịu khổ vì chiến tranh à.”

Nam Cung Khải thở dài nói.

Cứ như vậy, mỗi người đều tâm sự nặng nề, không có người bàn lại việc hôn sự của Vấn Nhã.

Mà lúc này, Vấn Nhã ở tại trong phòng nàng đi tới đi lui, người cổ đại không có TV cũng không có máy tính, sách vở đều là tam tòng tứ đức, lại không thể ra ngoài, Vấn Nhã buồn bực muốn điên lên rồi. . .

Ban đêm, một vòng trăng tàn treo lên đầu cành.

Vấn Nhã nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, trong lòng suy nghĩ ngay cả cửa nhà cũng không được ra, còn thế nào đi tìm nam nhân ngực có long văn a, càng nghĩ càng phiền, đơn giản đi vào trong viện luyện khinh công.

Hiện tại thứ duy nhất nàng thấy cao hứng chính là nàng cũng học võ công của cổ nhân, cho nên vì tránh cho tiểu thuyết xuyên việt không có người nữ chủ không biết võ công, hoặc võ công rất yếu mà làm cho da thịt chịu khổ, Vấn Nhã mỗi ngày chăm chỉ luyện tập, hiện tại khinh công tuy rằng không thể tính là Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng muốn tự bảo vệ mình thì đã có thừa .

Lúc này Vấn Nhã đứng ở đầu cành một thân cây, nhìn ra xa bốn phía. Cổ đại này đến buổi tối thật đúng là lạnh lùng, trên đường cơ hồ không có người nào, ngẫu nhiên lâu lâu còn có đèn đuốc sáng trưng, nghĩ đến không phải kỹ viện chính là Nam Viện hoặc Linh quán. Thật sự là người triều đại nào đều không thể thiếu loại chỗ ăn chơi này à.

Vấn Nhã vừa định xuống cây, chợt nhìn thấy một cái bóng đen giống nhị ca từ trong phòng chạy trốn ra ngoài, trùm kín đầu chỉ còn lộ ra đôi mắt, nhìn bóng dáng khẳng định người này hắn chính là nhị ca.

Vấn Nhã chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện hưng phấn như thế, lập tức không chút do dự đi theo, dù sao là nhị ca của nàng sẽ không có gì nguy hiểm đi.

Nghĩ đến đây, Vấn Nhã cũng bay nhanh hơn rồi, nàng cũng không muốn đánh mất dấu mà tìm không thấy rồi lại quay về nhà. Không biết nhị ca lén lút như vậy muốn đi làm cái gì.

Chỉ thấy Vấn Thiên đi vào bên tường thành lấp kín thì ngừng lại, Vấn Nhã vừa thấy thì phát hiện là Hoàng cung, nghĩ rằng chẳng lẽ nhị ca đi cùng phi tử của Hoàng Thượng mà yêu đương vụng trộm, đây cũng quá kích thích đi.

Vấn Thiên nhìn mọi nơi, sau đó quay người lại, trở mình bay vào Hoàng cung.

Vấn Nhã lập tức xuất ra khăn tay khi nàng luyện công dùng để lau mồ hôi che kín mặt, một khắc cũng không dám ngừng theo sát phía sau.

Vấn Thiên tiến vào Hoàng cung sau đó rõ ràng cẩn thận hơn, Vấn Nhã chỉ biết là vòng vo đi theo Vấn Thiên rất nhiều dãy hành lang, xuyên qua rất nhiều cung điện.

Thời điểm Vấn Nhã đang phân vân không rõ Đông Nam Tây Bắc rốt cục đi tới trước cung điện có một gian bên trong vẫn sáng đèn đuốc.

Vấn Nhã vừa thấy Vấn Thiên ngừng lại, chạy nhanh nhảy lên trên một cây đại thụ trước cửa, cành lá rậm rạp vừa vặn khéo léo che thân thể của nàng.

Vấn Nhã vừa thấy hóa ra là ngự thư phòng, vốn đang thấy rất kỳ quái vì sao ở phụ cận không có thị vệ, hiện tại xem ra Hoàng Thượng nhất định đang đợi nhị ca rồi, trong chuyện này tất có cái bí mật gì đây.

Vấn Nhã ngẫm lại đều hưng phấn.

Sau khi chờ Vấn Thiên vào cửa, bằng tốc độ nhanh nhất của nàng lẻn đến trên cửa sổ, thông qua mộc khâu018 giữ cửa sổ có thể tinh tường nhìn hết thảy bên trong.

“Sư huynh, ngươi đã đến rồi, ta nhưng chờ ngươi thật lâu, Tam Vương gia bên kia có động tĩnh không, tên Thượng Quan Văn Đào kia đến tột cùng là người nào, không biết bọn họ đang âm mưu gì vậy?”

Một vị nam tử trẻ tuổi mặc long bào hoàng kim sắc nhìn đối với Vấn Thiên mới vừa vào cửa nói.

Vấn Nhã vừa thấy nam tử dáng người thon dài này, mặc dù nhìn qua tuổi không lớn, nhưng cả người tản ra một loại trầm ổn như núi, khí chất vương giả ngạo nghễ như tuyết. Ngũ quan thì có một đôi mắt to tròn là hớp hồn lòng người như vậy.

Vấn Nhã cảm thấy lòng của nàng lập tức chợt kinh hoàng.

“Trời ạ, hôm nay thật sự là nhặt được bảo vật.”

“Sư đệ ngươi một lúc lại hỏi nhiều như vậy thì muốn sư huynh như thế nào đáp nha.”

Vấn Thiên kéo khăn xuống, lộ ra khuông mặt tuấn lãng của hắn, nhìn sư đệ lớn hơn mình một tuổi này. ( hai người ở Thâm Uyên Cốc sớm tối cùng nhau năm năm, cảm tình tất nhiên là thâm hậu, trong lúc đó lời nói cũng đã mất phân chia quân thần rồi, đối với một vị cao cao tại thượng như Hoàng Đế mà nói, phần cảm tình này lại trân quý dị thường. )

“Sư huynh, là ta quá vội rồi, ngươi từ từ uống ly trà rồi nói vậy.”

Nói xong kéo tay Vấn Thiên đi vào trên giường êm bên cạnh và ngồi vào chỗ của mình.

Lúc này Vấn Nhã nhìn như thế nào cũng không được tự nhiên, hai đại nam nhân còn lôi kéo cái tay, choáng váng, hai người bọn họ không phải là đồng tính đi.

Vấn Nhã bị ý nghĩ của nàng làm sợ tới mức nhanh lấy tay che miệng lại, sợ nàng không để ý liền phát ra âm thanh. Ánh mắt là càng trợn càng lớn. Muốn xem rõ ràng một chút. Loại chuyện này cũng không thể tự đoán mà ra được.

Chỉ thấy hai người bên trong song song ngồi cùng một chỗ nói chuyện. Vấn Nhã hoàn toàn đắm chìm trong tư tưởng của bản thân, căn bản không nghe thấy hai người đã nói những gì, chỉ thấy cuối cùng nhị ca đứng lên thì Hoàng Thượng luyến tiếc lập tức giữ chặt tay nhị ca lại, nhìn trong mắt nhị ca tràn ngập nhu tình. Mà nhị ca lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trong mắt là một mảnh thanh minh.

Vấn Nhã chỉ cảm thấy thật sự là tình thiên phích lịch019 à, sự thật vị Hoàng Đế này là đồng tính, mà hiển nhiên nhị ca không phải.

Vấn Nhã vốn muốn cùng nhị ca trở về, nhưng tính lại, đại suất ca có khí chất lại đồng tính như vậy, còn không có nàng đồng ý nha, trong lòng muốn ngăn lại.

‘ Không được, ta thấy nam nhân đích thực là không thể đồng tính, cho dù ngươi cong, Nam Cung Vấn Nhã ta cũng phải đem ngươi ủi thẳng mới được.’

Trong lòng hạ quyết tâm, thừa dịp Hoàng Đế còn chưa truyền người đến, Vấn Nhã nhảy xuống, tiến vào ngự thư phòng. . .

Vấn Nhã vừa vào cửa, Quân Nghị Thiên nghĩ đến sư huynh lại đã trở lại, còn không có thấy rõ đã bị Vấn Nhã điểm huyệt câm, không thể động cũng không thể nói, nhất thời hoảng sợ vạn phần, nhưng dù sao cũng là một người đứng đầu quốc gia, lạnh lùng nhìn về phía người đi tới, khí thế Đế Vương lập tức lộ ra .

Vấn Nhã không thèm quan tâm Quân Nghị Thiên mà cứ đi vòng qua vòng lại, chợt thấy cửa còn không đóng, le lưỡi, chạy nhanh đến đóng cửa lại, trong lòng suy nghĩ:

‘ Hắc hắc, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm. . .’

Quân Nghị Thiên thế này mới thấy rõ ràng người tới, tuy rằng trông thấy mặt, nhưng không hề nghi ngờ là một nữ tử, còn là một nữ nhân dáng người vô cùng tốt. Trong lòng không khỏi trấn định lại. . .

Vấn Nhã đứng ở trước mặt Quân Nghị Thiên, hung tợn theo dõi hắn, sau đó mở âm thanh mắng:

“Ngươi yêu nghiệt chết tiệt, á, không đúng, là ‘ đồng tính’ chết tiệt, nữ nhân tốt không thương, lại muốn tìm nam nhân, ngươi cho loại mỹ nữ chúng ta này còn sống làm sao, hôm nay bổn cô nương muốn đem ngươi biến thẳng luôn!”

Quân Nghị Thiên còn không có hiểu rõ nữ nhân này rốt cuộc đang nói cái gì, liền thấy đai lưng buông lỏng, long bào bị nữ nhân này tuột đến trên lưng rồi, nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, càng thêm nhìn chằm chằm nữ nhân không muốn sống này, nàng cảm tình tính cưỡng gian Hoàng Thượng hả.

Vấn Nhã ngẩng đầu nhìn mặt Quân Nghị Thiên đã xanh mét, trong lòng”Lộp bộp” một tiếng, xem ra bản chất của nàng có thể làm sắc lang nha.

“Huynh cũng đừng tức giận, cho dù ta tính cưỡng gian huynh, huynh cũng không mất mát gì đâu, ta vẫn còn là một xử nữ, huynh cũng không biết huynh bị bao nhiêu thiếu nữ xử lý qua rồi đâu, nói gì thì nói bộ dạng ta cũng không khó coi, không phải sao, nói chịu thiệt cũng là ta à.”

Vấn Nhã nói xong kéo khăn tay xuống, nhất thời hé ra khuôn mặt oa nhi hiện ra ở trước mắt Quân Nghị Thiên, đối với soái ca, Vấn Nhã tự nhận tâm ngoan không nổi.

Quân Nghị Thiên bị tiểu nữ nhân này làm cho hồ đồ, nhìn khuôn mặt oa nhi trước mắt này, thế nhưng không tức giận được, hắn hướng Vấn Nhã mà chép miệng.

“Huynh là muốn ta giúp huynh giải huyệt ư, nhưng là ta sợ huynh kêu nha, huynh có thể cam đoan không gọi người đến bắt ta sao, ta đây mới giải cho huynh.”

Vấn Nhã nghiêng cái đầu nhỏ đáng yêu nhìn Quân Nghị Thiên.

Quân Nghị Thiên cảm thấy nữ oa nhi này thật đúng là đáng yêu, cảm thấy có điểm quen mặt, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra, bất quá điều quan trọng bây giờ nhất là giải huyệt, nghĩ vậy hắn dùng lực gật gật đầu.

“Quân vô hí ngôn nha, đổi ý huynh phải là con cún đó, ta tin tưởng huynh!”

Nói xong giải á huyệt cho hắn. Cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Muội là người nào, ban đêm dám xông vào Hoàng cung, còn dám bất kính đối với Trẫm, muội có biết chỉ với tội này Trẫm có thể cho muội đầu lìa khỏi cổ hay không!”

Quân Nghị Thiên nghiêm khắc nói, nhưng trong lòng hắn đã không bài xích hài nữ này rồi, thầm nghĩ hù dọa nàng một chút.

Vấn Nhã không khỏi đảo cặp mắt trắng dã:

“Đại ca, huynh có thể đổi lời kịch khác được không? Chẳng lẽ làm Hoàng Đế chỉ có một câu sao?”

Quân Nghị Thiên thấy kỳ quái, tiểu nữ nhân này như thế nào một chút cũng không sợ hắn, nghĩ đến những nữ nhân hậu cung kia, hắn nghiêng mắt nhìn một cái mà bắt đầu run run. Tiểu nữ nhân này thật đúng là không giống người thường, nhất thời cảm thấy hứng thú hơn.

“Muội đem huyệt đạo trên người Trẫm giải, Trẫm sẽ xá cho muội vô tội.”

Quân Nghị Thiên đã xác định tiểu nữ nhân này đối với hắn không có uy hiếp, khẩu khí mềm nhũn ra.

“Ha ha, ta mới không ngốc như vậy đâu, ta nói thực cho huynh biết, huynh có phải đối với nhị ca ta có ý nghĩ gì hay không. Đúng rồi, nhị ca ta lại là sư huynh của huynh, ta đã đi theo hắn đến đây, nói cho huynh biết nha, huynh không thể yêu thích nhị ca ta, nhị ca ta mặc dù bộ dạng rất được, nhưng là đại nam nhân đường đường chính chính, không cho phép huynh đem hắn biến thành đồng tính.

Mặc khác huynh bộ dạng đẹp trai như vậy, khẳng định có không ít nữ nhân thích huynh đi, ta cũng thực thích huynh nha, huynh xem, bộ dạng ta cũng không tệ lắm phải không, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở à, như thế nào, ta rất lo lắng, không cần làm đau lòng được không?”

Vấn Nhã phát huy đầy đủ da mặt dày của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Quân Nghị Thiên chưa từng gặp qua nữ tử nào to gan như vậy, đương nhiên nói được, nhưng lại không có cảm giác thô tục, thật sự là kỳ quái.

Hơn nữa nàng lại là muội muội của sư huynh, đó không phải là nữ nhi Tả Tướng Nam Cung Khải ư, trách không được có điểm quen mặt đây.

Mà hắn cũng không phải là đồng tính, trong cung phi tử cũng không thiếu, lại đối với sư huynh nhưng thật ra nhịn không được muốn thân cận, đại khái là bên cạnh hắn có một sư huynh sẽ giúp hắn làm Hoàng Đế đi. Chuyện này thật sự là càng ngày càng thú vị .

Hắn nhìn người trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tính trẻ con này, vừa bực mình vừa buồn cười, thật không hiểu trả lời như thế nào với tiểu nữ nhân này.

Vấn Nhã nhìn hắn thật lâu mà không đáp, trong lòng nghĩ đến:

‘ Xem ra hắn thật sự là đồng tính, còn không biết xấu hổ mà thừa nhận. Không được, ta muốn cho hắn biết nữ nhân tốt thế nào, đem hắn dẫn quay về chính đạo mới được. Vậy cũng đừng trách ta làm sắc lang nhé, hắc hắc hắc. . .’

Tay nhỏ bé tự nhiên bắt đầu cởi trung y màu trắng của Quân Nghị Thiên. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.