Linh Tử vừa ngồi xuống liền để ý. Đế Hy Bạch từ khi nào nhìn nàng như vậy a. Nổi hết da gà rồi.
Ngươi liếc ta như vậy làm gì!
Linh Tử phù phù mở miệng. Cá ngon đều bị hắn ăn sạch sẽ, nàng vừa chạy xong bụng đói kêu ục ục giận đến trợn mắt.
Chỉ thẳng cành cây ghim cá vào mặt Đế Hy Bạch nàng bất mãn lên tiếng.
Ngươi là tên không biết tốt xấu. Ta cứu ngươi, ngươi còn dành thức ăn của ta.
Đế Hy Bạch nghe nàng mắng cũng không quan tâm. Hắn chăm chú giải quyết con cá trong tay. Từ tốn ăn xong lại thu tay vào áo nhắm mắt dưỡng thần. Từ đầu đến cuối đều coi nàng như không khí.
Linh Tử biết mình nói nữa cũng bằng thừa. Từ lúc cứu hắn đến giờ hắn chỉ nói được vài câu lúc vừa tỉnh dậy. Mấy hôm sau lại quăng thêm một câu.
Đế Hy Bạch.
Ngoài ra không còn gì nữa.
Nàng thấy tên hắn quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó nhưng nàng không nhớ cũng đành bỏ qua.
Sau đó hắn cứ thế mà ở lì chỗ này không đi đâu. Lúc đầu Linh Tử nghĩ hắn do bị thương nên không đi được cũng không để ý. Qua một thời gian nàng mới khẳng định. Tên này đang cố tình dành chỗ ăn chỗ ở của nàng!
Càng nghĩ lại càng không ưa cái bản mặt than của hắn. Soái thì có soái mà suốt ngày đơ như cây cơ, quanh người lúc nào cũng hàn khí lãng vãng lạnh thấu xương. Kiệm lời còn hơn vàng! À nhầm... Kiệm lời còn hơn mạng!!!
Nàng quay đầu tìm Yêu Ngạn Hồ nhờ nó bắt vài con thú cho mình ăn. Kết quả con hồ ly kia trực tiếp cuộn tròn lại trên tay nãi ngủ ngon lành. Linh Tử không còn gì để nói.
Không còn cách nào nàng đành ngồi một góc vẽ vòng tròn, mong mặt trời mau lặng để đến bữa ăn. Vậy mà cái bụng lại bán đứng nàng, cứ một khắc lại ùng ục kêu lên. Giữa không gian im ắng có hai người một yêu tiếng đánh trống thật vang dội. Linh Tử xấu hổ úp mặt vào tảng đá. Nàng muốn nhập vô tảng đá này luôn ấy chứ. Thiên a, xấu hổ quá đi mất.
Đế Hy Bạch ngồi phía đối diện mở mắt, hắn nhướn mài xem Linh Tử úp mặt vào tảng đá lầm bầm lầu bầu đập tay vỗ bụng. Một nét cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn chậm rãi đứng lên rời đi.
Linh Tử cảm nhận được hắn di chuyển, hé mắt ra nhìn hắn đi mất mới thở ra. Trời ạ, nàng mất hết mặt mũi rồi, cái bụng phản chủ này ta thật muốn băm vằm mi ra. Sao có thể kêu ở trước mặt nam tử hảo soái được chứ! Không biết xấu hổ!!
Một canh giờ sau Đế Hy Bạch quay trở lại. Trên tay là một mảnh vải nhỏ bao bọc lấy thứ trái cây kì lạ tỏa ra mùi hương ngọt ngất.
Linh Tử đang nhặt củi ở bên kia vừa ngửi được mùi hương này lập tức phấn khởi. Nàng ôm đống củi trong tay hai bước bằng ba bước phóng lại chỗ hắn. Hai mắt sáng loáng nhìn vào đống trái cây trên tay Đế Hy Bạch không kiềm được nuốt ực một cái.
Đế Hy Bạch biết Linh Tử rất đói rồi. Hắn túm miếng vải lại đưa về phía nàng lập tức bị giựt đi. Chẳng cần biết có độc hay không mà trực tiếp bỏ vào miệng.
Linh Tử vui vui vẻ vẻ ăn nhồm nhoàm mặt kệ ánh mắt ai kia nhìn nàng kì quái. Yêu Ngạn hồ ngước cái đầu lên hiếu kì. Chậc chậc, Linh Tử ơi Linh Tử, ngươi ở trước mặt tên kia chẳng còn một chút thể diện nào rồi. Tiểu hồ nào đó cười hắc hắc đung đưa đuôi.
Có người lúc nãy vừa gào thét mất mặt vì cái bụng bây giờ lại quăng hết tất cả ra sau đầu. Sự thật chứng minh, trước sự cám dỗ của đồ ăn thể diện chỉ là phù du.
Không biết nếu Các Úy Cẩn bắt gặp cảnh tượng này sẽ có bộ mặt như thế nào nữa. Hình tượng muội muội lạnh lùng trong lòng hắn mà sụp đổ chắc chắn tâm hồn hắn sẽ bị tổn thương nặng nề.
Ngươi tìm được cái này ở đâu? Ăn ngon thật.
Linh Tử vừa ăn vừa thắc mắc. Nàng chạy mấy vòng ngọn núi có thấy gì đâu sao hắn vừa đi là có đồ ăn thế này.
Đế Hy Bạch chậm rãi ngồi xuống.
Chân núi.
Đã quen với cái tính kiệm lời của hắn nàng gật gật đầu.
Hóa ra là chân núi.
Linh Tử ở mãi trên núi này đã lâu cũng chưa từng rời đi. Nàng không biết chân núi có nhiều dược thảo là phải.
Đế Hy Bạch trầm ngâm suy nghĩ. Gần Linh Tử hắn thật thoải mái. Không cần đề phòng gắt gao cũng chẳng giả dối độc địa, nàng ngày ngày nở nụ cười tự nhiên trên môi. Tập luyện cực khổ cũng không lùi bước, không ngại mệt mỏi. Trong mắt nàng luôn ánh lên ngọn lửa của sự khát vọng mãnh liệt.
Tất cả những thứ cho hắn một cách nhìn khác về nàng.
Thật ra ngay từ đầu hắn đã nhận ra lớp ngụy trang của nàng. Một chút thủ thuật nhỏ nhoi đó không thoát khỏi mắt hắn. Diễm lệ như vậy, rung động như vậy. Nàng thật biết cách gợi lên hứng thú cho người khác.
Đế Hy Bạch thừa nhận. Hắn...đang bận tâm vì một nữ tử.