Chương 100
Sài chiêu lấy ra, chính là chiếc khóa vàng lấy ra từ tay Nhạc Hoành, chữ “Đồng” chính giữa bị đâm thủng, sớm đã không còn nhận ra là chữ gì, hoa văn dây leo lại vẫn bền bỉ không thay đổi, tựa như linh hồn Nhạc gia.
“Thực sự là ông trời phù hộ!” Ông lão sợ hãi than, “Đại nạn không chết, tất có phúc về sau, tất có phúc về sau!”
“Đau quá! Đau quá!” Nhạc Hoành gào khóc thảm thiết.
Sài Chiêu sải bước chạy ào vào buồng nhỏ trên thuyền, đang định xốc màn che lên đã nghe thôn phụ trong phòng nói: “Nữ nhân sinh nở, nam tử vào đây làm gì? Cẩn thận dính xui xẻo, đi ra ngoài đi ra ngoài, cách xa mới tốt.”
“Sài Chiêu. . .” Nhạc Hoành lên tiếng gọi: “Phu quân của ta… chàng đang ở bên ngoài.”
“Cũng may cô nói dưới sông còn có người, không thì ta và ông già đã sớm chèo thuyền đi rồi.” Thôn phụ gối đầu cho Nhạc Hoành, “Dùng sức đi. Mau sinh đứa bé ra thôi.”
Mùi máu tươi tanh nồng phả vào mặt, Sài Chiêu dừng bước chân, rồi lại vén rèm lên đi vào, Nhạc Hoành quay đầu nhìn thấy Sài Chiêu, mới mở mắt nước mắt tuôn trào, nức nở khẽ gọi: “Sài Chiêu…”
Thôn phụ bất đắc dĩ lườm Sài Chiêu, giận nói: “Ngươi không kiêng kị ta cũng không ngăn ngươi. Dùng sức, dùng sức đi.”
“Kiêng kị?” Sài Chiêu lạnh nhạt nói, “A Hoành có thể theo ta chịu chết, ta thì sợ gì chứ? Từ nay phu thê ta sông chết có nhau, không bao giờ xa nữa.”
Khoé môi Nhạc Hoành nở nụ cười, giơ bàn tay đầy mồ hôi về phía Sài Chiêu, Sài Chiêu nắm chặt đôi bàn tay đẫm mồ hôi của nàng, đưa lên má yêu thương vuốt ve, “A Hoành, ta ở đây…”
Nhạc Hoành dùng sức xiết chặt bàn tay thô ráp của Sài Chiêu, mồ hôi đầm đìa trên trán, hoà cùng nước mắt chảy xuống chăn trải giường, tay nổi gân xanh khiến Sài Chiêu đau lòng, y khẽ nâng đầu Nhạc Hoành lên đặt trên đùi mình, dùng tay áo lau mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán nàng, miệng khẽ trấn an.
Nhạc Hoành đau đớn nức nở rặn một hơi, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, “Sinh rồi, sinh rồi.” Thôn phụ dùng chiếc áo cũ đặt bên giường bao lấy đứa bé, ghé sát vào mặt nhìn một chút vui vẻ nói: “Là một tiểu tử! Mẹ con bình an!”
Nhạc Hoành dựa vào Sài Chiêu thở dốc, yếu ớt không nói ra lời, móng tay bấm chặt vào tay y khó có thể chia lìa, hai người mười ngón đan chặt tựa như không nghe thấy tiếng thôn phụ hân hoan.
“Là một tiểu tử a!” Thôn phụ lại hô lên.
Sài Chiêu cười yếu ớt, kéo Nhạc Hoành vào sát người hơn, vừa nói vừa cười nói: “Làm phiền bà rồi, con trai hay con gái cũng không quan trọng, chỉ cần A Hoành của ta mạnh khoẻ không việc gì chính là món quà trời ban rồi.”
Thôn phụ ôm đứa bé từ chậu nước đi đến, vừa ôm vừa lẩm bẩm: “Ta cũng đỡ đẻ hơn chục người rồi, mà phu quân ôm lấy thê tử không buông, ngay cả con trai hay con gái cũng không quan tâm đúng là chỉ có mình ngươi…”
Nhạc Hoành chậm rãi mở mắt chứa đầy lệ nóng nhìn Sài Chiêu, miệng khẽ nói: “Là. . . con trai?”
“Ừm.” Sài Chiêu cúi người hôn cái trán nhễ nhại của nàng, “Là con trai.”
Sài Chiêu cố dùng sức khiến cho vết thương trước ngực nứt ra rỉ máu rơi xuống má Nhạc Hoành rồi trượt xuống khoé môi nàng. Đầu lưỡi Nhạc Hoành nếm phải vị tanh nồng, tay giơ lên lau đi, thấy đầu ngón tay đỏ sẫm, nước mắt mới ngừng lại tuôn trào.
“Vết thương có nặng lắm không?” Nhạc Hoành vô lực khóc.
“Không được khóc.” Sài Chiêu dùng tay áo đè lại khoé mắt Nhạc Hoành cố chấp nói: “Phụ nữ mới sinh hài tử không được khóc. Không phải ta vẫn đang ở trước mặt nàng sao, ta, nàng và hài nhi đều khoẻ cả, đều còn sống.”
Nhạc Hoành cố nén nước mắt gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt mỉm cười sau tai nạn, “A Hoành không khóc…”
Thôn phụ ôm lấy đứa bé mới tắm rửa xong, nhìn thật kỹ nói: “Là một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, mặt mũi cũng rất đẹp.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn một chút Sài Chiêu và Nhạc Hoành đang lưu luyến, thấy hai người này tuy gặp nạn trông chật vật nhưng vẻ mặt cùng khí thế bất phàm khiến người khác không thể khinh thường, cản thán nói: “Cha mẹ đều tuấn tú xinh đẹp thảo nào đứa trẻ sinh ra dễ nhìn như vậy.”
Thôn phụ đem đứa trẻ đặt vào tay Sài Chiêu, dặn dò nói: “Khẽ chút, đừng có làm cho tiểu tử nhà ngươi khóc đó.”
Ngực trái Sài Chiêu còn chảy máu, cánh tay phải thận trọng ôm lấy con trai, thôn phụ sợ y mới làm cha còn ngốc nghếch, vội vàng giơ hai tay đỡ phía dưới.
Sài Chiêu nhìn đứa trẻ quấn tã đang ngủ yên bình, ghé sát vào Nhạc Hoành thấp giọng nói: “A Hoành mau nhìn, con trai của chúng ta. . .”
Nhạc Hoành nâng vành mắt đỏ ửng nhìn lại, đứa bé vẫn nhắm mắt lúc này liền mở ra, con ngươi đen láy lúng liếng nhìn chằm chằm đôi mắt rưng lệ của mẫu thân, há miệng ô ô mấy tiếng.
Nhạc Hoành cười phì nói: “Sài Chiêu, con đang nói cái gì? Đang gọi mẫu thân sao?”
“Ngốc a!” Thôn phụ vội la lên, “Đứa bé mới sinh thì nói được gì. Chẳng qua là ô a mấy tiếng mà thôi.”
Sài Chiêu nâng thân thể yếu ớt của Nhạc Hoành dựa vào vai mình, nhìn trái nhìn phải một lúc liền nhìn thôn phụ cười nói: “Ngài xem coi, ta có vợ có con, không phải là rất tốt sao?”
Thôn phụ nhíu mày nhìn, nhưng chốc lát sau cũng cười khanh khách nói: “Rất tốt, rất tốt, cả nhà ngươi rất may mắn.”
“Để đại nương chê cười rồi.” Nhạc Hoành xấu hổ nói, cùi chỏ đẩy đẩy Sài Chiêu nói, “Nhìn chàng vui mừng kìa…”
Thôn phụ vén rèm lên đi đến mạn thuyền, “Mẹ con bình an. Xem ra bọn họ mệt lắm rồi, ông à ông còn không nấu chút đồ ăn đi.”
Thấy phu quân đang nấu bếp, thôn phụ liền vội nói: “Nhớ làm thịt con cá chuối nấu canh, thả chút hành thái.”
Sài Chiêu và Nhạc Hoành chơi cùng con trai một lúc, thấy nó lại chớp chớp mắt to, a a a mà không khóc nháo, Nhạc Hoành vui mừng nói: “Xem nó hiểu chuyện chưa kìa, biết cha mẹ chưa có kinh nghiệm, cho nên không khóc nháo…”
“Ai nói?” Sài Chiêu cố ý buồn bực nói, “Coi như là mới làm cha mẹ, nhưng ta thân là phụ vương chẳng lẽ không chăm sóc tốt cho con mình sao…”
“Xuỵt. . .” Nhạc Hoành cảnh giác che miệng Sài Chiêu, “Nhỏ giọng một chút.”
Sài Chiêu hiểu ý phủ tay Nhạc Hoành, gật đầu nói: “Ta biết, tuy rằng đây là người đã cứu chúng ta, nhưng coi như là vì sự bình an của bọn họ, chúng ta vẫn nên cẩn thận mới được, không thể gây phiền hà cho họ.”
“Ừ.” Nhạc Hoành khẽ chạm vào cái cằm béo mập của con trai, ghé môi hôn lấy hôn để, lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Thực sự là làm ta sợ muốn chết. Là mẫu thân không tốt, mẫu thân lỗ mãng… chút nữa là hại chết hai người…”
“Bây giờ không phải đều tốt sao?” Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành trấn an, “Người khác phí tâm tư muốn hại chết chúng ta, dù có tránh được lúc này bọn chúng cũng sẽ không buông tay. Ông trời có mắt, mệnh chúng ta không tuyệt, như vậy cũng tốt, để cho Sài Chiêu ta xem coi, rốt cuộc là kẻ nào vội vàng muốn lấy mạng của ta, xem là kẻ nào…” Sài Chiêu dừng một chút buồn bã nói, “Xem kẻ nào ngư ông đắc lợi làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người…”
Nhạc Hoành buông con trai, chống người ngồi thẳng dậy, lau vết máu trên người Sài Chiêu, “Để ta xem vết thương của chàng nào.”
Sài Chiêu thuận theo cởi áo khoác, áo trong… Vết thương trên ngực trái mặc dù không tính là trí mạng, nhưng cũng sâu gần một tấc, vết máu chảy đã lâu kết thành khối, vừa nhìn đã giật mình. Sắc mặt Sài Chiêu nghiêm nghị không hề có nửa tia đau đớn, thấy Nhạc Hoành đau lòng, khẽ cười tự nhiên nói: “Nhanh hết đau thôi, ta da dày thịt béo, có bị thương cũng không cần băng bó. A Hoành còn khổ cực hơn ta gấp trăn lần, ta phải yêu thương chăm sóc nàng thật tốt mới được.”
Nhạc Hoành hít mũi một cái, thấy trong khoang thuyền đơn sơ cũng không có đồ gì có thể chữa trị, cắn răng xé rách chéo áo, băng bó lên vết thương của trượng phu.
“Mũi tên kia. . .” Nhạc Hoành nhớ lại nói, “Có lực xuyên tim, sao lại… sao lại thế này?”
Sài Chiêu lấy chiếc khóa vàng của Nhạc Đồng ra nhét vào tay Nhạc Hoành, “Chính là đồ của tiểu đệ nàng đã cứu mạng ta.”
Chiếc khóa trước mắt đã bị mũi tên xuyên thủng biến dạng, chữ “Đồng” đã sớm không nhận rõ. Nhìn thấy khóa vàng cứu một mạng phu quân mình, Nhạc Hoành nghẹn ngào nói không ra lời.
“Đồng Nhi trên trời linh thiêng.” Sài Chiêu an ủi thê tử đang đau lòng, “Nó biết tỷ tỷ chưa bao giờ quên nó, Đồng Nhi ở trên trời cũng chiếu cố chúng ta, chiếu cố tỷ tỷ, tỷ phu…”
Vừa nói, Sài Chiêu vừa vuốt lỗ thủng trên chiếc khóa vàng, liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ say: “A Hoành, hay là tên của con chúng ta cũng gọi là Đồng, được không?”
“Đồng. . . ?” Nhạc Hoành lẩm bẩm, “Sài Đồng… Sài Đồng.”
“Đặt là Sài Đồng đi!” Sài Chiêu dựa vào bờ vai Nhạc Hoành.
“Đồng.” Nhạc Hoành rưng rưng gật đầu, “Gọi là Sài Đồng.”
Thôn phụ bưng cơm canh chậm rãi đi vào, Nhạc Hoành ngửi thấy hương thơm, ánh mắt ướt át của nàng sáng lên, “Đa tạ đại nương.”
“Cứ mở miệng là gọi đại nương.” Thôn phụ ngắt lời nói: “Gọi một tiếng Phong tẩu, còn ông già bên ngoài kia gọi là Phong bá.”
“Phong tẩu.” Sài Chiêu đứng dậy cung kính nói: “Ân tình Phong bá Phong tẩu cứu hai vợ chồng ta, tại hạ suốt đời khó quên, sau này chắc chắn hậu tạ!”
Phong tẩu nhìn từ trên xuống dưới dáng người anh tuấn, khí thế hiên ngang của Sài Chiêu, cũng âm thầm tán thưởng y có dáng dấp bất phàm, buông cơm nước nói: “Các ngươi gây ra chuyện gì? Sao lại bị người ta biến thành như vậy?”
Sài Chiêu trấn định nói: “Tại hạ A Chiêu, thê tử A Hoành, vốn là thương gia buôn bán khắp nơi, thê tử sắp lâm bồn liền thu dọn ngừng buôn bán dự định hồi hương, ai ngờ trên đường gặp kẻ cướp, đoạt hết tiền bạc của chúng ta còn muốn lấy mạng, cho nên…”
“Thực sự là nghiệp chướng!” Phong tẩu nhíu mày cả giận nói, “Chu – Lương khai chiến, vùng này kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đích thật sự không ít, cướp của liền thôi, còn muốn dồn người ta vào chỗ chết nữa chứ.”
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu nói dối trôi chảy, ngừng cười nói tránh đi, “Phong tẩu chuẩn bị món gì, thơm quá a!”
Phong tẩu ngừng mắng, múc canh cá chuối đã gầm nhừ đưa tới tay Nhạc Hoành, yêu thương nhìn nàng nói: “Phu thê hai người cũng là mạng lớn, ngày mai cháu gái của ta sinh nhật nói muốn ăn chút thực phẩm tươi, cho nên chúng ta mới xuống sông đánh bắt… Cứu các ngươi không tính, đồ ngon như vậy, cũng rơi vào bụng của hai người… Mau mau uống lúc còn nóng, nữ nhân ở cữ phải ăn uống đầy đủ mới có sữa được.”
Thấy Nhạc Hoành hăng hái uống từng ngụm, Sài Chiêu cúi đầu thở dài ra một hơi thở, khẽ gật đầu với Phong tẩu, bình tĩnh nhặt đũa lên.
Phong tẩu thấy hai người ăn ngon lành, liền biết đều lui ra ngoài.
“Sao rồi?” Phong bá ghé sát vào hỏi, “Có hỏi thăm được gì không?”
Phong tẩu cười cười nói: “Nói là thương nhân, bị kẻ cướp đuổi giết…”
“Thật sao?” Phong bá bán tín bán nghi nói.
“Ta không tin.” Phong tẩu quay đầu lại liếc nhìn mành che khép chặt nói, “Tuy nói rất lưu loát, nhưng vẫn bị ta liếc mắt xem thấu…”
“Ồ.” Phong bá hiếu kỳ nói, “Sao bà nhìn ra được?”
Phong tẩu đắc ý nói: “Là người thường, vừa mệt vừa đói, nhìn thấy đồ ăn ngon chẳng phải như sói đói nhào tới sao?” Nhưng đôi phu thê này, nữ e thẹn, nam lại khí thế bất phàm, ăn uống rất từ tốn… cũng không giống người bình thường chúng ta, nên…” .” Phong tẩu thấp giọng nói, “Chắc là có lai lịch lớn…”
Gia Nghiệp Quan
Năm ngày sau, không chờ Ân Sùng Húc và Vân Tu chỉnh tề binh mã hướng Lương Đô thẳng tiến, một phong thư cấp bách từ Ung Thành đưa tới, tất cả vui mừng hoá thành bi ai.
“Thiếu chủ. . . Thiếu phu nhân mất rồi?” Vân Tu vo chặt lá thư trong tay, “Ta không tin! Đánh chết ta cũng không tin!”
Chia sẻ: Có liên quan