Săn Tim Nàng

Chương 123: Chương 123: Chương 113




Chương 113:

“Nàng đang nói gì?” Lý Trọng Nguyên chợt đẩy thân thể nhu nhược không xương của Thẩm Khấp Nguyệt ra, “Sài Chiêu… Ta làm sao dám. . . Đó là Sài Chiêu, Sài thiếu chủ!”

“Thế nhưng chàng mới vừa nói.” Thẩm Khấp Nguyệt đặt hai tay lên bờ vai đang run rẩy của Lý Trọng Nguyên, “Nếu hắn không chết, phụ hoàng chàng có cháu trai đắc lực ở bên, thì làm gì chấp nhận vị phò mã đã làm tổn thương con mình như chàng. Nếu chàng không làm được phò mã của Vĩnh Lạc công chúa, Lý Trọng Nguyên sẽ là gì… chẳng là gì cả…”

Thấy Lý Trọng Nguyên cứng đờ người, toàn thân lạnh lẽo như tuyết bên ngài trời, Thẩm Khấp Nguyệt kéo tay hắn đặt lên bụng mình, dịu dàng nói, “Nó đang đạp… phải không?”

Lý Trọng Nguyên định rút tay ra, nhưng Thẩm Khấp Nguyệt xiết chặt tay không cho hắn động đậy, mắt long lanh đối diện với ánh mắt đen láy do dự, môi đỏ mọng cọ lên cái cằm thô ráp, “Trọng Nguyên, chàng không chỉ một mình. Cho dù không có công chúa, chàng vẫn có ta, vẫn có con của chúng ta. Nếu chàng không là gì cả… con của chúng ta cũng không là gì hết.”

“Trọng Nguyên có thân thiết thì cũng chỉ là con rể của Sài gia, máu trên người cũng không phải của Sài gia… A Chiêu, thúc phụ từng nói, con vẫn không hiểu sao?’’

Lời nói của Sài Dật và Sài Chiêu ở bên ngoài thư phòng ở Vân Đô vẫn quanh quẩn không ngừng bên tai Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên lẩm bẩm đứng dậy đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, gió lạnh thấu xương ùa vào, Thẩm Khấp Nguyệt ăn mặc phong phanh nhịn không được ôm chặt vai gầy run rẩy. Lý Trọng Nguyên nhìn màn đêm trước mắt, lòng bàn tay xiết chặt, nghiến răng ken két.

“Cho dù ta có bán mạng cho Sài gia, Lý Trọng Nguyên ta cũng không chảy được dòng máu của Sài gia. Sài Chiêu hiểu rõ ý tứ của thúc phụ hắn, ta cũng hiểu được thâm ý của nhạc phụ.” Lý Trọng Nguyên đấm một quyền lên bệ cửa, từng mảng tuyết lớn rơi lả tả. “Ta biết mình phải làm gì.”

Thẩm Khấp Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân thức tỉnh trước mắt, kéo chăn qua đắp lên người mình, co ro thân thể nhưng hai mắt sáng bừng như ánh trăng được như ý.

“Chàng định an bài người nào làm chuyện này?” Thẩm Khấp Nguyệt thấp giọng hỏi: “Tuy Ngô Hữu giao hảo với chàng, nhưng nếu hắn biết Sài Chiêu còn sống tất nhiên sẽ vui mừng không thôi. Sài Chiêu thân phận tôn quý, huynh đệ họ Ngô thực thà không dám làm trái.”

“Ta sẽ không chọn Ngô Hữu làm việc này.” Lý Trọng Nguyên xoay người nhìn Thẩm Khấp Nguyệt đang suy nghĩ, “Nhiều ngày nay ta đã có không ít trù tính, nàng cứ chăm sóc tốt chính mình, cần gì cứ nói với Ngô Hữu.”

Thẩm Khấp Nguyệt trừng mắt nhìn, gật đầu nói: “Chàng không cần lo lắng cho ta, Thẩm Khấp Nguyệt ta sẽ không nhìn lầm người, Lý Trọng Nguyên là nam nhân tốt nhất trong thiên hạ, bất kỳ ai cũng không sánh được với chàng.”

Lý Trọng Nguyên không nhìn thấu đôi mắt sáng ngời kia, hắn cũng không muốn nhìn rõ nữa. Lý Trọng Nguyên đang muốn xoay người rời đi, lại dừng lại nhìn cái bụng nhô ra của Thẩm Khấp Nguyệt, nắm chặt tay quay đầu bước đi, chìm vào màn đêm đầy tuyết.

Giờ Tý đã qua, người trong dịch quán cũng đã chìm vào mộng đẹp, Thẩm Khấp Nguyệt khoác áo đứng dậy, nhặt lên áo khoác lông màu hồng nhạt bên giường phủ kín thân thể gầy yếu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cẩn thận bước dưới màn đêm tuyết lớn.

Tửu quán bán thâu đêm không nghỉ, có mấy người qua đường say mèn nằm ngổn ngang, trong góc phòng, một người mặc đồ đen ngồi lo lắng, mân mê chén rượu đã vơi, nhưng không có ý định uống một hơi cạn sạch.

Chén rượu phản chiếu bóng người ngày một gần, bước chân nhẹ như tơ khẽ khàng bước tới.

“Ta biết sớm muộn gì Khấp Nguyệt cũng đến tìm ta, chỉ là không ngờ tới mới đêm nay đã tới.”

Vô Sương cười, buông chén rượu xuống, vung ống tay áo nói, “Bên ngoài trời lạnh tuyết dày, còn không mau ngồi xuống uống chén rượu cho ấm người.  Khấp Nguyệt đang mang thai, cũng không thể không quý trọng bản thân mình được.”

Thẩm Khấp Nguyệt kéo kín hai vạt áo choàng, quay lưng với cửa quán rượu chậm rãi ngồi xuống, mặc Vô Sương rót rượu cho mình, nhưng không có giơ tay đón.

“Nửa đêm tới gặp ta, tất là có đại sự.” Vô Sương uống cạn rượu trong chén nói, “Nói cho ca ca nghe đi.”

Thẩm Khấp Nguyệt cắn chặt môi đến tím đi, hung hăng nói, “Sài Chiêu và Nhạc Hoành chưa… chết...”

Vô Sương giật mình, chén rượu trong tay rơi xuống đất, mấy người say rượu bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, miệng lẩm bẩm mấy câu lại vùi đầu xoay người ngủ tiếp.

“Tuyệt đối không thể!” Vô Sương cắn răng nói, “Sài Chiêu bị ta bắn một tiễn xuyên tim, làm sao có thể sống được? Không có khả năng!”

“Ân Sùng Quyết có thể sống, tại sao Sài Chiêu nhất định sẽ chết? Trên đời này làm gì có chuyện gì tuyệt đối không thể?” Thẩm Khấp Nguyệt cười lạnh nói, “Nỗ tiễn của ca ca tuy lợi hại, nhưng Sài Chiêu cũng không phải người thường, Sài thiếu chủ tung hoành thiên hạ, nhất định là người không bình thường. Hôm nay hắn vẫn thị sát trong nhân gian, ca ca ngẫm lại xem nên làm thế nào đi.”

“Nhất định là  Khấp Nguyệt đã lấy được tin từ phía Lý Trọng Nguyên.” Vô Sương đè nén lửa giận nói, “Hắn dự định làm gì? Là chuẩn bị cung nghênh Kỳ Vương trở về, hay là. . . Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng. . .” Con ngươi Vô Sương phản chiếu ánh nến yếu ớt, “Nếu như ta không có đoán sai, Lý Trọng Nguyên của muội đang dự định làm cách nào đó để tiêu diệt Sài thiếu chủ đang trên đường trở về cản bước chân của hắn. . .”

“Ca ca giúp bọn muội, cũng chính là đang giúp mình.” Thẩm Khấp Nguyệt thu hồi nụ cười lại bày ra dáng vẻ kiều mị như ngày thường, “Sài Chiêu mạnh khỏe trở lại Huy Thành, Lý Trọng Nguyên sẽ mất tất cả, ca ca cũng không thể trông cậy vào bọn muội nữa. . . Thì sao có thể còn sống mà đi gặp Sở vương điện hạ. . . Trời đất bao la, chẳng lẽ ca ca lại muốn lưu lạc nửa cuộc đời còn lại sao?”

Con ngươi Vô Sương ngưng tụ tia tức giận không cam lòng, thở gấp nói, “Muội là vì không tin Lý Trọng Nguyên có khả năng tiêu diệt Sài Chiêu, hắn nhu nhược, không có sức mạng xoay chuyển cho nên lúc này muội mới tìm ta để xin tương trợ... Cũng được thôi, ai bảo ca ca và muội cùng chung một mạng…. Trời đông tuyết trắng giá rét, ca ca thực sự là không muốn liều chết mà đấu với hung hiểm, nhưng Khấp Nguyệt đã mở miệng, ca ca sao có thể bỏ mặc được? Phần tình nghĩa này của ca ca, nhất định Khấp Nguyệt phải nhớ cho kỹ trong lòng.”

“Đó là đương nhiên.” Thẩm Khấp Nguyệt dịu dàng cầm chén rượu trước mặt đặt vào tay Vô Sương, cử chỉ vô cùng kiều mị.

Ngoài thành Kinh Châu.

“Qua Kinh Châu, là đã về tới địa bàn thực sự của chúng ta rồi.” Vân Tu lau mồ hôi trên trán vui vẻ nói, “Ta vẫn còn nhớ cái đêm thiếu phu nhân dẫn ta cùng đi khuyên tướng thủ thành Kinh Châu đầu hàng, bản lĩnh vô cùng, khiến Vân Tu mở rộng tầm mắt, tâm phục khẩu phục.”

Nhạc Hoành đón lấy túi nước Sài Chiêu đưa qua, uống mấy hớp cười nói, “Theo ta cũng không ít ngày rồi, thế đã học được gì chứ?”

Vân Tu hoa chân múa tay bày ra tư thế giương cung, nhắm vào không trung chớp mắt mấy cái, “Có phải kéo như vậy không?”

“Vân Tu đúng là Vân Tu, hai mươi mấy tuổi đầu mà bộ dáng vẫn như con nít vậy.” Sài Chiêu thu túi nước nói, “Ta sao lại cảm thấy, càng gần Huy Thành, Vân Tu lại càng chờ mong vui vẻ thế nhỉ?  Huy Thành không có rượu ngon như Vân Đô, lại không bình yên bằng Thương Sơn, ngươi vui vẻ là vì gì chứ?”

Vân Tu thu hồi dáng vẻ tuỳ ý, cúi đầu lẩm bẩm, “Vui là vì… sẽ sớm được gặp hoàng thượng…”

“Không xa Kinh Châu chính là Ân Gia Bảo của Tuy Thành.” Nhạc Hoành cắt lời nói, “Nếu không có vội, thực sự muốn ghé qua thăm con trai mới sinh của đại ca…”

“Còn nhiều thời gian, nhất định sẽ có cơ hội gặp cả nhà Ân Sùng Húc.” Sài Chiêu ôn nhu nói, “Trên đường vội vã, nàng có chịu được không?”

Nhạc Hoành vỗ về bờm Bạch Long nói, “Ta chín tuổi đã cưỡi ngựa, nào có chuyện chịu không nổi chứ? Sài thiếu chủ chớ có coi thường phu nhân của mình.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Vân Tu, “Vân Tu, mau lại đây chúng ta tỷ thí một chút!”

“Được rồi!” Vân Tu như là túm được cành cỏ cứu mạng, quất mạnh roi ngựa cao giọng nói, Tài bắn cung không sánh bằng Thiếu phu nhân, cưỡi ngựa thua nữa thì còn gì mặt mũi mà nhìn người khác, đi thôi.”

Ngọc Tiêu Dao của Vân Tu hí dài một tiếng chạy vụt đi, Bạch Long thấy Ngọc Tiêu Dao đắc ý như vậy, không đợi Nhạc Hoành phát lệnh, Bạch Long đã đuổi theo Ngọc Tiêu Dao, hai con tuấn mã mày chạy tao đuổi, cảnh mặt trời xuống núi vô cùng náo nhiệt.

Sài Chiêu ôm vai trầm tĩnh nhìn chiếc áo vàng của Nhạc Hoành trên lưng Bạch Long tung bay, tựa như nhớ lại ngày mới gặp nàng, thiếu nữ 15 tuổi nghịch ngợm cùng đại ca quất ngựa thi tài, tiếng cười vô tư không buồn lo.

“Nhạc gia có nữ nhi, tên là A Hoành, con nhà võ tướng, ba tuổi biết đọc chữ, sáu tuổi biết ngâm thơ, chín tuổi cưỡi ngựa, mười hai tuổi cưỡi ngựa bắn cung… mười lăm tuổi được nhập kinh diện kiến thánh thượng.”

“Mười tám tuổi…” Sài Chiêu nhẹ nhàng cụp mi cười, “Là thê tử của Sài Chiêu ta.”

Tống Khải thấy Sài Chiêu cười xuất thần, ho khan nói: “Thiếu chủ, sắc trời không còn sớm, chúng ta phải cố đi nhanh thì mới có thể tìm được nơi che mưa tránh gió đêm nay.”

Sài Chiêu lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Đi!”

Bóng đêm bao trùm, Tống Khải chậm bước chân đưa cho hộ vệ sau lưng, thấp giọng nói: “Dùng bồ câu đưa tin cho công chúa cũng đã được mấy ngày, hộ vệ khác nhất định cũng đã biết chuyện chúng ta đang trên đường trở về kinh, thế nào… không thấy người công chúa sai đến tiếp ứng chúng ta?”

Hộ vệ lắc đầu nghi ngờ nói: “Thuộc hạ cũng khó hiểu mấy ngày hôm nay, Kinh Châu đã qua, lẽ ra phải có người đến tiếp ứng chúng ta mới phải… Chẳng lẽ, là chúng ta đi quá nhanh. . . ?”

Bạch Long còn đang muốn phân cao thấp với Ngọc Tiêu Dao của Vân Tu, Sài Chiêu kéo lại cương ngựa của Nhạc Hoành, cảnh giác nói, “Mặt trời đã xuống núi, A Hoành đi chậm một chút, đừng có xa ta.”

“Thiếu chủ, hơn mười dặm trước mặt chính là trạm dịch, trước khi trời tối hẳn chúng ta còn kịp đến chỗ nghỉ.” Tống Khải nói.

“Buổi đêm trời đông giá rét, A Hoành cũng cần nghỉ ngơi một đêm cho tốt.” Sài Chiêu có chút suy tư nói, “Đi thôi.”

Đường mòn trong rừng, đoàn người ngựa chỉnh tề tiến bước, đến đoạn đường phân nhánh, Sài Chiêu chợt ghìm lại cương ngựa dừng lại phía trước, “Chờ đã.”

Nhạc Hoành khẽ chớp mắt, “Có chuyện gì vậy?”

“Trạm dịch ngay ở phía trước.” Tống Khải chỉ cách đó không xa nói, “Chắc cũng chừng một nén nhanh nữa là đến…”

Sài Chiêu trầm mặc không có phát ra tiếng động, mọi người nhìn nhau cũng không dám lên tiếng, hơi thở dồn dập tạo ra cảm giác lành lạnh.

“Vân Tu.” Sài Chiêu chợt nói, “Đại Chu băng lãnh, mùa này chim di trú hết, ở Đại Chu tầm này nhất định là không còn chim chóc.”

Vân Tu lắc lắc roi ngựa không cần nghĩ ngợi liền nói: “Tất nhiên là vậy, mới gần cuối thu, phương Bắc đâu còn bóng dáng chim tước, chẳng phải đều như ong vỡ tổ bay về phương Nam tránh đông sao… thiếu chủ đang yên nhắc tới chuyện này để làm gì?”

Nhạc Hoành nhất thời hiểu ra, ghé sát vào thân hình uy nghi trấn định của Sài Chiêu, nhẹ giọng nói, “Nơi này vẫn là phía Nam, tuy lãnh thổ thành Kinh Châu phần nhiều là rừng rậm, cũng có thể là nơi nghỉ tạm của chim di trú qua mùa đông. . . Nhưng từ khi ta và chàng vào rừng, đều chưa từng thấy qua một con chim nào.”

“Chim chóc?” Vân Tu trợn to hai mắt, “Đi đâu hết rồi…”

Tống Khải chắn trước người Sài Chiêu run giọng nói, “Chim chóc trong rừng đều bị người doạ sợ chạy đi hết rồi… Là ai?”

“Vân Tu, đưa kiếm của ngươi cho A Hoành.” Sài Chiêu chậm rãi nắm chặt trường kiếm bên hông, “Âm thầm làm việc tránh không gặp chúng ta, tuyệt đối không phải kẻ qua đường tầm thường, trạm dịch phía trước, chỉ sợ cũng không đi được…”

Vân Tu vội tháo trường kiếm nhét vào tay Nhạc Hoành, rút đoản kiếm giấu trong giầy ra, nhìn sắc trời càng lúc càng tối xung quanh, ánh mắt lợi hại bức người.

“Quay đầu ngựa.” Sài Chiêu bình tĩnh ra lệnh, “Đi hướng Tuy Thành.”

Chia sẻ: Có liên quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.