Sài Chiêu khẽ vươn tay ý bảo quần thần đứng dậy, bản thân vẫn đứng ở trước long ỷ, cũng chưa có ý định ngồi xuống. Sài Chiêu nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Ngô Tá lẫn trong đám người, khẽ nói: “Ngô tướng quân. . .”
Ngô Tá ngẩn người, bước lên phía trước quỳ một chân trên đất, còn chưa kịp mở miệng đã nghẹn ngào, hai mắt đỏ ửng.
Sài Chiêu thở dài nói: “Đêm qua xảy ra chuyện khó có thể dự liệu, bản vương sẽ không trách Ngô gia, lại càng không phạt Ngô tướng quân ngươi.”
“Vương gia. . .” Ngô Tá lã chã rơi lệ nói, ” Chuyện đêm qua mạt tướng đã biết ….. . . Chỉ hận Ngô Hữu ngu xuẩn bị kẻ khác dụ hoặc, phạm vào sai lầm khó mà tha thứ. . . Càng hận mạt tướng thân là huynh trưởng mà không phát hiện ra hành động đại nghịch của nó. . . không bảo vệ được hoàng thượng, cũng khiến đệ đệ mình mất mạng. . . Vương gia dù có thể tha thứ cho mạt tướng, mạt tướng cũng không thể tha thứ cho chính.”
Sài Chiêu thong thả bước đến gần Ngô Tá, đè lên bờ vai run rẩy của hắn, thấp giọng nói: “Bản vương chỉ biết, trước khi chết, Ngô Hữu đã sám hối với công chúa về lỗi lầm của mình, hắn có lỗi, nhưng hắn đã nộp mạng cho hoàng thượng, đã không còn tội gì tính lên huynh trưởng, cùng người nhà họ Ngô nữa, mau đứng dậy.”
Ngô Tá nước mắt tràn mi, đứng dậy nức nổ nói, “Đa tạ vương gia, đa tạ vương gia!”
Ân Sùng Quyết không chớp mắt theo dõi lời nói cử chỉ của Sài Chiêu, trong lòng cũng không ngừng khen ngợi khí chất đế vương bẩm sinh của y, thấy Sài Chiêu vẫn chưa ngồi lên long ỷ, càng tò mò ngó hoa văn hình rồng trên đó, mắt đen phản chiếu tràn ngập sắc vàng.
“Đêm qua hoàng cung … có biến.” Sài Chiêu lạnh lùng nói, “Bản vương đã xử lý kẻ có tội, những người còn lại đều không truy cứu, sau này không có vương lệnh, trong triều không ai được dị nghị xa gần. Lý Trọng Nguyên đại nghịch bất đạo … cũng không ai được nhắc lại nửa câu.”
—— “Chúng thần tuân mệnh!”
Tô Thụy Thuyên tiến lên kính cẩn nghe theo nói: “Hoàng thượng đột nhiên băng hà, may mắn vương gia trở về đúng lúc, mới không khiến kẻ gian thực hiện được ý đồ. Hoàng thượng sinh tiền nhiều lần đề cập cùng lão thần và Lạc thái phó, Kỳ vương điện hạ là thái tử người đã chọn, vương gia bình an vô sự, quả thật là phúc khí của Đại Chu, hiện giờ chúng ta nên bàn kỹ về việc tân đế đăng cơ. . .”
—— “Đúng vậy! Tô Thái úy nói không sai!” Quần thần phụ họa nói.
Sài Chiêu ung dung nhìn Tô Thuỵ Thuyên nói: “Theo như Tô thái uý vừa nói, … là cảm thấy thái tử vị của bản vương chỉ là suy nghĩ trong lòng của hoàng thượng? Vẫn chưa có chiêu cáo thế nhân?”
Tô Thuỵ Thuyên toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống kinh hoảng nói: “Vương gia thứ tội, lão thần hồ đồ lỡ lời, ý của lão thần không phải có ý này. . .”
Sài Chiêu cười ha ha, cụp mắt xám xuống nói: “Bản vương chỉ nói đùa mấy câu với Tô thái úy, Thái úy sao đã hoảng sợ như vậy rồi, mau đứng lên.”
Tô Thuỵ Thuyên run rẩy cúi thấp đầu không dám nhúc nhích.
Sài chiêu tiếp tục nói: “Ngôi vị thái tử của bản vương, do hoàng thượng định ra, đêm qua lúc hoàng thượng lâm chung, do đích thân Vĩnh Lạc công chúa thay hoàng thượng đọc di chiếu, không ai có thể dị nghị.
Ân Sùng Quyết cắn môi chăm chú nhìn vẻ mặt Sài Chiêu lạnh như băng, y uy vũ hiên ngang khiến hắn cực kỳ hâm mộ, hắn thầm nghĩ đuổi kịp theo người này, nhưng càng theo y lại càng xa không với tới, khí chất vương giả bẩm sinh này, cho dù Ân gia khổ cực đuổi theo mấy đời cũng không kịp.
“Nước không thể một ngày không vua.” Sài Chiêu nhìn Lạc Tân nói: “Về chuyện này … làm phiền Lạc thái phó ra tay, mau chóng xử lý. Tiên đế vừa băng hà, chuyện của tiên đế cấp thiết hơn chuyện của bản vương, đại lễ đăng cơ giản lược hết, không được phô trương.”
Lạc Tân thấy mình được giao cho trọng trách, có chút được sủng mà sợ, chặn lại nói: “Kỳ vương thánh minh! Lão thần nhất định trù bị mọi chuyện đều thỏa đáng.” Lạc Tân chợt nhớ tra chuyện gì nói: “Không biết Kỳ vương phi bao giờ trở lại kinh thành?”
“A Hoành …” Nhịp tim Ân Sùng Quyết đập nhanh hơn.
Sài Chiêu nhắm mắt lại buồn bã nói: “Đại tuyết mới ngừng, chắc cũng phải một, hai ngày nữa…”
Mười dặm bên ngoài Huy Thành.
Mỗi bước Nhạc Hoành đi Vân Tu bên cạnh đều tụt về phía sau. Nhạc Hoành nhịn không được ngoái đầu về sau hô, “Vân Tu, ngươi thực sự không muốn quay về phải không,, vậy quay đầu đi, đi đâu cũng được, hay là … quay về thôn Hoài đi.”
Vân Tu lắc lắc đầu nói: “Không phải là không muốn trở lại, nhưng cũng không biết thế nào. . . Không thể cất bước được. . .”
“Còn tốn thời gian gì hả, tuyết mới ngừng còn không đi mau?” Nhạc Hoành buồn bực nói, “Ngươi còn cố ý chậm chạp, có tin ta phạt ngươi hay không?”
“Tin. . .” Vân Tu hữu khí vô lực phẫn nộ đáp, kẹp chặt bụng ngựa đuổi theo Nhạc Hoành.
Vân Tu hỏi dò: “Thiếu phu nhân, cô nói xem. . . Chúng ta đến Huy Thành. . Lý Trọng Nguyên có phải là đã chết rồi không?”
“Tóm lại ngươi muốn hắn chết ..” Nhạc Hoành nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn nói: “Hay là muốn hắn sống hả?”
“Ta…” Vân Tu yên lặng không nói gì, sửng sốt một hồi mới nói: “Tình nghĩa nhiều năm quen biết .. sao mà thực sự muốn hắn chết được .. nhưng hắn phạm phải tội lớn như vậy … ai cũng không cứu được hắn cả…”
Nhạc Hoành lắc đầu nói: “Ta lại không thấy vậy, Sài Chiêu sẽ không giết Lý Trọng Nguyên.”
“Vì sao! ?” Vân Tu không hiểu hỏi.
Nhạc Hoành muốn nói lại thôi, thấy dáng dấp Vân Tu ngây thơ chân chất, cắn môi thấp giọng nói: “Chết. . . Đối với Lý Trọng Nguyên lúc này mà nói, mới là ban ơn. Sống, mới là thống khổ cả đời. Lý Trọng Nguyên muốn giết phu thê ta, còn muốn đoạt đế vị của thúc phụ, Sài Chiêu chắc chắn sẽ không để hắn chết. . . sẽ khiến hắn sống không bằng chết . .”
Nhạc Hoành lảm nhảm nói rất nhiều, nhìn bộ dáng ngây ngốc của Vân Tu, như là căn bản không hiểu mình đang nói gì, Nhạc Hoành vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Suy đi tính lại, ngươi phiền lòng cũng là vì công chúa, chuyện khác, Vân Tu chắc cũng lười quản.”
Quân sĩ gác thành theo yêu cầu của Ân Sùng Quyết nghiêm ngặt kiểm tra bách tính, nửa ngày đã qua nhưng vẫn không thấy nam tử mang theo một nữ tử sinh đẹp đang mang thai ra khỏi thành, Ân Sùng Quyết nghi hoặc hỏi: “Hai người bọn họ không có khả năng ở lại Huy Thành, chẳng lẽ là tách nhau ra khỏi thành?”
Quân sĩ lắc đầu nói: “Không thể. Chúng thuộc hạ đều kiểm tra rất kỹ, hôm nay tuyết ngừng, ra khỏi thành không ít người, thế nhưng cũng không có cô gái xinh đẹp nào ra vào, phần nhiều ra khỏi thành là đàn ông đi làm việc. . . Đại thể đều là người quen mặt ở đây. . . hai người Ân tướng quân nói kia, quả thực chưa từng xuất hiện.”
Ân Sùng Quyết chỉ cần nhớ tới kẻ ám sát mình kia, vết thương trên ngực đã mơ hồ đau, Ân Sùng Quyết hít một hơi thật sâu nói: “Nhất định phải bắt bằng được hai người này, không được lơ là, nếu không giữ được còn sống, thì lấy xác cũng có phần thưởng. Kỳ vương sắp đăng cơ đế vị, các ngươi biết mình phải làm gì.”
Ân Sùng Quyết đang muốn xoay người rời đi, bỗng có hai người của mình vội chạy đến, miệng hô lớn, “Nhị thiếu gia, người của chúng ta phát hiện. . . ở sau miếu hoang góc đường lớn có một thể, bên cạnh thi thể có loan nỗ! Áo khoác lông trên người Thẩm Khấp Nguyệt, cũng ở trong miếu.”
“Là hắn!” Ân Sùng Quyết nắm chặt bàn tay, “Có thấy bóng dáng Thẩm Khấp Nguyệt không?”
“Không có!” Người kia khẳng định, “Người nọ là bị trúng độc bỏ mạng. . . Nhìn qua. . .”
“Thẩm Khấp Nguyệt đầu độc đồng minh của mình … được lắm Thẩm Khấp Nguyệt…” Ân Sùng Quyết nhìn quân sĩ gác thành, “Có nữ nhân nào một mình ra khỏi thành không? Nàng ta đang có mang, nếu như một mình ra khỏi thành, nhất định các ngươi đã gặp.”
“Quả thực không có. . .” Thủ lĩnh nhớ lại nói, chợt ngẩng đầu lên, “Nhưng thật ra. . . Có người mang theo thê tử bị bệnh nặng, nói là đi về Thương Sơn cho gia mẫu gặp mặt lần cuối. . . Nhưng nữ nhân kia khuôn mặt xấu xí, cũng không phải người đang mang thai. . .”
“Thẩm Khấp Nguyệt …” Ân Sùng Quyết nghiến răng kèn kẹt nói: “Nhất định là ả, người đâu, mau theo ta ra khỏi thành, đi về Thương Sơn.”
“Đưa đến đây thôi.” Thẩm Khấp Nguyệt từ trong áo khoác màu đen nặng nề nhô đầu ra. “Ngươi về đi, nhớ kỹ chớ có đi con đường ban nãy, đi cửa Tây mà về.” Vừa nói Thẩm Khấp Nguyệt lấy nén bạc trong ngực ra đưa cho phu xe, “Làm phiền rồi.”
Phu ngựa cầm nén bạc, vui vẻ nói: “Không cần chở cô nương đi Thương Sơn sao? Nén bạc này dễ kiếm quá.”
Thẩm Khấp Nguyệt ho khan tiếng nói: “Sớm đi trở về đi, ta có người nhà sẽ tới đây đón ta đi Thương Sơn.”
Nhìn thấy phu ngựa khuất bóng, lúc này Thẩm Khấp Nguyệt mới thở hắt ra một hơi, nhìn Huy Thành đã không còn bóng dáng, dựa vào bên cây cúi đầu thở dốc.
Thẩm Khấp Nguyệt nhìn cái bụng bị mình quấn thật chặt, trùm áo khoác lên cũng không ai nhận ra mình là phụ nữ mang thai năm sáu tháng, bụng đau âm ỷ cũng không khiến nàng mở dải lụa buộc bụng ra, Thẩm Khấp Nguyệt biết, mình đi khỏi Huy Thành, mình còn có con đường phải đi.
“Vô Sương chết rồi…” Thẩm Khấp Nguyệt nhìn về hướng Huy Thành lẩm bẩm, “Kẻ cầm loan nỗ muốn lấy mạng các ngươi là hắn …. Ta thay các ngươi lấy mạng của hắn, Thẩm Khấp Nguyệt ta một nữ nhân trói gà không chặt, các ngươi để lại cho ta một con đường sống đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt không chút do dự chuyển hướng đi về Vân Đô, bước thấp bước cao chậm rãi đi về phía Tây Nam … nàng biết, không ai ngờ tới nàng còn dám đi về nơi phồn hoa náo nhiệt, người suýt chết như nàng, cũng chỉ có thể tìm nơi nào đó hoang vắng mà ẩn nấp mưu cầu sự sống, nhưng nàng không phải bọn họ, nàng muốn sống, còn muốn sống sung sướng, nàng muốn đi thành trì phồn hoa, bước lên vinh hoa phú quý, Thẩm Khấp Nguyệt sờ khuôn mặt lạnh như băng của mình, tuyệt sắc dung nhan như nàng, làm sao có thể chịu sống ở nơi rùng núi hoang dã?”
Cũng không biết đi bao lâu, bụng đau không chịu nổi, Thẩm Khấp Nguyệt mềm nhũng chân, dựa vào thân cây ven đường mới không có ngã xuống nền tuyết.
“Ngươi muốn ta phải chết sao?” Thẩm Khấp Nguyệt cắn răng ôm bụng nói: “Ta nhìn lầm Lý Trọng Nguyên, ngươi là oan nghiệt đến để đòi nợ ta sao?”
Thẩm Khấp Nguyệt không dám chậm trễ, nghỉ ngơi một chốc đã đứng dậy đi, nhưng thấy dưới chân từng đoá hoa máu rơi xuống … loang nổ dưới nền tuyết trắng.