Săn Tình Tổng Giám Đốc

Chương 3: Chương 3




Bước vào căn phòng họp xa hoa, Ân Mẫn Thiên hoảng hốt phát hiện, Phàn tổng tài đang ngồi trên ghế cao nhất, ung dung nhìn cô.

“Xin lỗi, khiến các vị đợi lâu.” Cô không nghĩ tới tất cả mọi người đều đang đợi cô.

“Ân Mẫn Thiên tiểu thư, cô không cần xin lỗi, còn một phút đồng hồ nữa mới đến mười giờ, cô rất đúng giờ, không hề đến muộn.” Phàn Vũ Phong chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh hắn, “Mời ngồi.”. Ân Mẫn Thiên tắt nụ cười yên lặng đi tới.

Ngời bên cạnh hắn, lòng của nàng không thể kiềm chế vang nên những tiếng kêu sợ hãi.

Hắn ngày hôm nay quá thật cách biệt một trời so với hôm đó, người hắn tỏa ra khí thế uy nghiêm, không còn giống như trong ấn tượng của cô tùy tiện buông thả, bây giờ khuôn mặt của hắn nghiêm túc điềm tĩnh khiến người khác sợ hãi.

Người ngồi cạnh cô và người hôm đó cô gặp là cùng một người sao?

Ân Mẫn Thiên cảm thấy bối rối.

Cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nghe thấy người bên cạnh mình nói gì, cho đến khi có tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai — “Ân Mẫn Thiên tiểu thư, cô có vẫn đề gì sao?” Những lời nãy của Phàn Vũ Phong đã mạnh mẽ kéo tinh thần cô trở về, cô xấu hổ.

“Ách?” vừa ngẩng đầu, cô không khỏi mở to hai mắt, nhìn gương mặt anh tuấn ngay gần trước mắt, dọa cô giật mình.

“Nếu như không có vẫn đề gì, mời cô ký tên lên hợp đồng.”, “Tôi…” cô cắn môi dưới, không biết làm sao mà có thể đưa tay ký lên hợp đồng.

Là người mẫu của Phàn thị, người phát ngôn cho trang sức nổi tiếng toàn cầu, một ước mơ mà bất kỳ người mẫu nào cũng muốn đạt được.

Thế nhưng, nếu kí hợp đồng, cô và Phàn Vũ Phong sẽ gặp nhau nhiều, mà Giang Nhạn cũng sẽ bắt cô triển khai kế hoạch câu dẫn hắn, tất cả khiến cô chần chừ.

“Đây, bút của cô.”

Không cho cô lùi bước khi lâm trận, Phàn Vũ Phong đem bút ngòi vàng của chính mình đưa cho cô.

Ân Mẫn Thiên không được tự nhiên cười cười, “Ách, còn chưa qua tuyển chọn nào, đã kí hợp đồng thế này? Quý công ty…”, “Thế nào? Cô không có lòng tin với chính mình?” Hắn nhíu mày cắt đứt lời cô.

“Tất nhiên không phải.”, đáng ghét, cư nhiên dùng phương pháp cô ghét nhất để đối phó cô, “Tôi chỉ cảm thấy không phù hợp với trình tự tuyển người mẫu.”, “Ác?” Phàn Vũ Phong tựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu lắng khiến cho người khác không thể đoán được tâm tư hắn, khóe miệng khẽ nhếch, “Không hợp trình tự?” Mặt Ân Mẫn Thiên nóng lên, xấu hổ phát hiện chính mình lại nhìn hắn thành một một vị thần.

Ông trời ơi, hôm nay cô làm sao vậy? Sao lại nghĩ người này thật sự rất tàn bạo? Rõ ràng ngày đó đứng trước mặt cô là một người vo lại hay sao nhưng lúc này lại khiến cô sợ hãi.

Khẩu khí Phàn Vũ Phong lãnh đạm mang theo chút tự phụ và ung dung, ” Tôi không phải là người không tuân thủ theo quy định, trình tự này tùy theo từng người mà sẽ khác nhau.”, “Hơn nữa, tôi không phải vừa nói rất rõ ràng hay sao? Ngày đó tôi đến phòng chụp quan sát, liền đưa ra quyết dịnh đại diện phát ngôn trang sức sẽ do Ân Mẫn Thiên tiểu thư chịu trách nhiệm.” hắn chế nhạo hỏi, “Do tự tôi chọn người, còn cần tuyển chọn sao? Lẽ nào cô sợ có người nghi vấn quyết định của tôi?”, “Tôi…” mặt cô đỏ đến mang tai, những lời hắn nói như mũi dao đâm xuống khiến cô á khẩu không trả lời được.

Hắn là tổng tài của Phàn thị, nắm trong tay quyền lực tối cao, tất cả việc của công ty do hắn định đoạt, nhưng vừa nghĩ đến việc Phàn thị chọn cô là hoàn toàn do cá nhân hắn quyết định, lại là dựa vào tình huống nhìn hết toàn thân của cô mà quyết định, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, đồng thời hoài nghi hắn có động cơ và mục đích khác.

“Ân tiểu thư, cô là người mẫu nổi tiếng của Đông Nam Á, ánh mắt tổng tài chúng tôi rất chính xác, chọn cô là người phát ngôn cho trang sức là rất thích hợp.” Người vừa nói chính là tổng giám sáng ý quảng cáo, “Thái độ làm việc của Ân tiểu thư rất chuyên nghiệp, căn bản không cần thử nghiệm.”, do tổng tài đích thân chọn cô, ai lại không ca ngợi vài câu?

“Đúng vậy, tôi cũng thấy được khí chất phi thường của Ân tiểu thư phù hợp với thiết kế trang sức của chúng ta, để cô làm người phát ngôn cho sản phẩm của chúng tôi, là việc tốt càng làm tăng thêm sức mạnh của công ty.” Nhà thiết kế trang sức của Phàn thị được tổng tài ưu ái cũng góp sức,”Hơn nữa, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng đưa quảng cáo ra ngoài thị trường, cho nên có thể không cần tuyển chọn sẽ không tuyển chọn, không nhất thiết phải lãng phí thời gian.” mọi người đều ủng hộ quyết định của tổng tài. Nhưng mà chuyện này cũng không có nghĩa là khi họ đi ra khỏi căn phòng họp này sẽ không xoi mói vị người mẫu xinh đẹp đươc “ưu ái” này, sẽ thêm mắm thêm muối truyền ra ngoài.

“Tất cả mọi người đều ủng hộ quyết định, cô còn do dự cái gì?” Phàn Vũ Phong ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của cô, “Về chuyện thù lao, nếu cô không hài lòng…”, “Không, không phải chuyện đó.” Tiền thù lao này đã đủ cho cô sống xa hoa nửa đời người, “Vậy, cô còn lo lắng cái gì?” Ngón tay thon dài của Phàn Vũ Phong giơ lên nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.

Sâu thẳm trong mắt hắn như khóa trụ cô, không sợ mà cho cô biết về công về tư, hắn đã bắt buộc bọn họ.

Ân Mẫn Thiên bất đắc dĩ cười, “Một cơ hội, đãi ngộ tốt như vậy, tôi có lý do để cự tuyệt sao?” Phàn thị đưa ra điều kiện vô cùng đãi ngộ, trừ khi là kẻ ngu mới có thể cự tuyệt.

Cô cũng không muốn bị mấy chị em họ cười cô “đại ngốc nghếch”, ở trong nền kinh tế đình trệ, tiền thì mất giá, hơn nữa cô cũng đã đáp ứng Giang Nhạn phải giúp cô ấy đối phó với vị hôn phu, tuy rằng cô rất muốn đổi ý lại sợ nước mắt của Giang Nhạn làm cho chết đuối.

Cầm lấy bút, nhân lúc mình chưa có chủ ý thay đổi, Ân Mẫn Thiên nhanh chóng ký tên lên hợp đồng.

Phàn Vũ Phong nở nụ cười thỏa mãn, đem một bản hợp đồng giao cho trợ lý giữ, còn một bản giao lại cho Ân Mẫn Thiên, “Ân tiểu thư, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”, “Cảm ơn”, cô nghĩ nhận lấy hợp đồng, không ngờ bàn tay nhỏ bé lại bị hắn nắm thật mạnh khiến mặt cô đỏ lên, bàn tay hắn như có nhiệt như muốn hòa tan cô, cô âm thầm nhắc nhở chính mình, chỉ là một hành động bắt tay lễ phép mà thôi, bình tĩnh. “Tôi phát hiện, vừa nãy ký hợp đồng, cô không có đọc kỹ nội dung của hợp đồng đúng không?” Hắn ôn hòa cười hỏi.

“A?”, cô sửng sốt.

“Khi nào rảnh rỗi, hãy đọc kỹ nội dung của hợp đồng.” Giọng điệu của hắn giống như của thầy giáo nói với học sinh ân cần khuyên bảo, nhưng đáy mắt lại lóe lên ý nghĩ khác, “Tôi không muốn trong quá trình hơp tác, hai bên lại nảy sinh những việc hiểu sai hợp đồng.”, “A?” nói như vậy cô lại càng không hiểu.

”Hẹn gặp lại, Ân Mẫn Thiên tiểu thư, đợi khi hành trình được sắp xếp tốt và có vé máy bay, trờ lý của tôi sẽ liên lạc với cô.”

Vung tay lên, không đợi cô đáp lại, hắn đã tiểu sái bước đi ra khỏi phòng họp.

Vé máy bay? hành trình? Hắn đang nói cái gì vậy?

Vẻ mặt Ân Mẫn Thiên ngẩn ngơ, mấy giây tiếp theo đã trở thành trung tâm của mọi người, “Ân tiểu thư, rất vui được hợp tác với cô.”, “Xin chào.” Vị này hắn là tổng giám sáng ý quảng cáo, chỉ là cô không nhớ rõ tên của vị này.

“Trước khi xuất phát sang Italy, chúng tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, nói rõ cho cô biết về phong cách quảng cáo, và thảo luận chi tiết về việc quay chụp.”, “Italy? Chúng ta đến Italy quay chụp?” Cô trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, vừa này họp không phải đã nói rõ sao? Ân tiểu thư sẽ không…”Ân Mẫn Thiên vội vã mỉm cười, chỉ trách cô không tập trung, “Vì tôi quá hưng phấn, muốn đi Italy, ở đó không nhưng phong cảnh đẹp nhân cơ hội mở rộng tầm mắt, haha…”, “Ân tiểu thư quá đúng là làm việc không quên giải trí nha.”, “Đâu có.”. Cô thật là cười không ra. Italy! Cô làm gì mà không đọc rõ đã ký hợp đồng chứ!? Trong ngực truyền đến dự cảm không tốt… Không phải Phàn Vũ Phong từ lâu đã nhìn thấu được kế hoạch của cô và Giang Nhạn nên mới ra tay trước lừa đem cô đi bán chứ!?

Về đến nhà, nằm ở trên giường, Ân Mẫn Thiên nhanh chóng đem hợp đồng đã ký kết đọc một lượt, từng câu từng chữ rất tỉ mỉ.

Xem xong, lòng của cô ngã xuống… “Giang Nhạn, lần này tớ thực sự bị cậu hại chết rồi.” Cô nóng ruột vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nhạn, gào thật to.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Nhạn đem lỗ tai ra xa, hứng thú hỏi.

Bao nhiêu năm tình nghĩa, Ân Mẫn Thiên chưa bao giờ oán giận cô cái gì, ngoại trừ lần này kiên quyết kéo cô vào cuộc tranh đấu giữa mình và Phàn Vũ Phong.

Cho nên, Mẫn Thiên mà gọi điện thoại mắng cô, chứng tỏ không thoát được mối quan hệ với Phàn Vũ Phong.

Quả nhiên – “Đều là tại cậu, nếu không phải tại cậu giật giây, tớ đã không ký hợp đồng với Phàn thị, tớ sẽ không mơ hồ mà đi ký hợp đồng bán mình thế này.”

Ân Mẫn Thiên hận không thể đem tờ hợp đồng này xé nát, ô… Con người cô làm soa có thể làm trái với hợp đồng chứ. “Hợp đồng bán mình? Hợp đồng bán mình gì?” Khẩu khí của Giang Nhạn vừa hiếu kì vừa lo lắng.

“Là hợp đồng kí kết người mẫu.” Vẻ mặt Ân Mẫn Thiên như bị tai vạ, “Tớ xem vài tờ ở trước, không khác gì hợp đồng bình thường, lúc ký rồi mới phát hiện, phía sau còn rất nhiều những điều khoản không thể chấp nhận.” “Thế nào mà không thể chấp nhận? Nói tớ nghe một chút.”, “Trên hợp đồng ghi, cắn cứ vào lý do muốn công việc quay chụp diễn ra thuận lợi, tớ phải hoàn toàn nghe lệnh của tổng tài đưa ra, bao gồm cả việc xuất ngoại, họp hành.”, “Chuyện này bình thường mà.” Giang Nhạn là người ngoài nghề cũng biết, công việc của người mẫu cần xuất ngoại và xã giao, đó là chuyện bình thường mà.

“Còn có, cái gì mà phải chú ý đến bản thân là người đại diện phát ngôn của Phàn thị, không được phép kết giao bạn trai, không được yêu đương, càng không thể kết hôn.”, “Cái này cũng rất hợp lý mà” Giang Nhạn nói, “Bây giờ cậu cũng đâu có bạn trai, không yêu đương, không kết hôn, chuyện này đâu ảnh hưởng đến cậu.” Nói như vậy cũng không sai… Thế nhưng, giác quan thứ 6 của cô nói cho cô biết, phần hợp đồng này vô xùng không hợp lý, “Còn nữa, còn nữa, chuyện này thực sự rất quá đáng, cái gì mà từ lúc bắt đầu ký hợp đồng, toàn bộ tớ phải nghe theo chỉ thị của tổng tài, tớ đâu phải ký hợp đồng nô lệ.” Dựa vào mặt chữ trên hợp đồng giải thích, hắn bảo cô xuất ngoại cô phải xuất ngoại, bảo cô đi xã giao cô sẽ phải đi xã giao, ngoài ra, mặc kệ tổng tài hắn phân phí việc gì, cô đều phải làm theo.

Trời ơi, vì sao cô lại ngây ngốc kí vào hợp đồng bán mình thế này?

“Mẫn Thiên. Mẫn Thiên, bình tĩnh chút đi…” Tiếng Giang Nhạn trấn an Mẫn Thiên truyền đến, “Có phải cậu phản ứng hơi quá không?”, “Tớ phản ứng hơi quá sao?” hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giang Nhạn, cậu không biết lúc đó ánh mắt của Phàn Vũ Phong, tớ dám đảm bảo, hắn nhất định có rắp tâm bất lương, đúng, nhất định là như vậy.” nhớ tới đó, cô lại kích động.

“Người này chắc chắn nửa người nửa ma, trước mặt người khác ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, kỳ thực ý nghĩ xấu xa đầy mình. Úc, tớ có nên cùng hắn đi tới Italy không? Giang Nhạn, cậu mau giúp tớ nghĩ biện pháp đi.”, “Hai người cũng đi Italy?” Giang Nhạn cảm thấy chuyện này thật ngoài ý muốn.

“Quảng cáo đó muốn đi Italy quay chụp, hơn nữa, Phàn Vũ Phong sẽ toàn quyền xử lý. Kỳ thực, quảng cáo này giao cho tỏng giám là được mà?” Tất cả chuyện này đều khiến cô bất an.

Giang Nhạn thở một tiếng, hài lòng cười, “Tớ đã nói mà, Phàn Vũ Phong thực sự có hứng thú đối với cậu, cậu lại không tin.”, “Giang Nhạn! Tớ đã đủ phiền rồi đó! Đừng nói với tớ những điều đó nữa!” Ân Mẫn Thiên vừa gào lên, vừa gãi tóc mình.

“Tớ nói sự thật mà. Mẫn Thiên, việc này cậu phải rõ ràng hơn những người khác chứ, nếu không cậu đã không bất an, khẩn trương như vậy.” Giang Nhạn nói trúng tim đen của cô.

Thật không hổ là bạn tốt của cô nhiều năm, có thể nhìn nét mặt, nghe giọng điệu của Ân Mẫn Thiên mà hiểu cô đang nghĩ gì.

Cô biết mình rất kém cỏi, gặp phải khó khăn bị người ta theo đuổi, tinh thần cô sẽ càng lo lắng khẩn trương.

Phàn Vũ Phong chưa nói muốn theo đuổi cô, nhưng thái độ mập mờ của hắn còn khiến cô bất an hơn, cảm giác này giống như một con rắn ngắm trúng một con chuột bạch, không biết được bản thân mình khi nào sẽ bị cắn nuốt, cho nên cô mới lo sợ nghi hoặc. “Mẫn Thiên, cậu không nên hỗn loạn như thế.” Giang Nhạn ôn hòa và độc đoán, kiền trì khuyên bảo Mẫn Thiên đang giống một chú chuột bạch nhát gan. “Phàn Vũ Phong có cái gì mà phải sợ chứ? Kể cả hắn có hứng thú với cậu, cũng không thể một lúc có thể ăn cậu nha, cậu phải bình tĩnh.” Ân Mẫn Thiên nhíu mày oán giận, “Tiểu thư, cậu nói thì đương nhiên dễ dàng rồi.”, “Cậu yên tâm, từ trước đến nay, Phàn Vũ Phong được đánh giá rất tốt, sống rất chừng mực, từ nhỏ tớ đã quen biết hắn, tin hắn là người như thế, tớ cam đoan với cậu, hắn sẽ không dám làm bậy đâu.”, “Tớ không tin hắn là người tốt.”

Ân Mẫn Thiên tin tưởng trực giác của mình, “Trước mặt người này một kiểu, sau mặt người kia một kiểu, người như thế càng khủng khiếp, càng nguy hiểm.” Giang Nhạn trở lại vấn đề, “Anh hùng không qua ải mỹ nhân, nói chung, hắn có hứng thú với cậu là chuyện tốt, cậu thừa dịp tiếp cận hắn, giúp tớ tạo ra chút tin đồn.”, “Giang Nhạn.” đây là bạn tốt của cô sao, cũng chỉ nghĩ đến bản thân cô ấy nha, “Mẫn Thiên, hạnh phúc cả đời tớ, tất cả nằm trên tay cậu đó, tớ van cậu đó, xin cậu đó…”, “Cậu…” ai, chuyện này thật tổn hại tình bạn của cô nha, đúng là tam sinh bất hạnh, “Quảng cáo này phải sang Italy quay chụp, cuộc sống ở đó tớ không quen, sao tớ có thể tạo tin đồn được? Có ích sao?” Cô tiêu cực nói, mong muốn Giang Nhạn có thể bỏ đi ý niệm đó trong đầu.

“Yên tâm, tớ sẽ sắp xếp mấy tay săn ảnh len lén đi theo mấy người.”, “Giang Nhạn, cậu thực sự rất xấu xa!”, cô gào lên.

“Hì hì.”, Giang Nhạn cười cười, coi lời nói của Ân mẫn Thiên như một lời khen ngợi, “Được rồi, chúng ta cần tranh thủ thời gian, bây giờ cậu hẹn Phàn Vũ Phong ra gặp mặt.”, “Cái gì?” Cô hét lên.

“Mẫn Thiên,, cậu không biết, hai ngày này, cha mẹ tớ đã thúc giuc tớ liên tục, kêu Phàn Vũ Phong đến để đi thử áo cưới và chọn nhẫn. Tớ thật sự sợ mấy người họ sẽ đi đặt tiệc rượu… Mẫn Thiên, van xin cậu, chúng ta mau hành động đi.” Ân Mẫn Thiên chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua trước mắt.

“Thực sự… Cần phải như vậy sao?”

Giang Nhạn nén cười trả lời: “Tất nhiên, bằng không tớ sẽ bị chết rất thảm.” Ha ha, tâm địa bạn tốt của cô thiện lương như vậy, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu. “Cậu muốn tớ làm thế nào? Chỉ cần hẹn hắn đi ra ngoài là được sao?”, “Phàn Vũ Phong có một phòng trong khách sạn sáu sao, khi công việc quá bận rộn, không thể quay về biệt thự trên núi Dương Minh, hắn sẽ đến đó nghỉ ngơi.”, “Vậy sẽ làm thế nào?”, ” Cậu chỉ cần nghĩ cách để hắn đưa cậu đến đó nghỉ ngơi, cho dù là một giờ hay nửa tiếng cũng được, tớ sẽ có biện pháp khiến tin đồn của Phàn Vũ Phong đăng báo.” Ân Mẫn Thiên nghe xong cảm thấy chình mình sắp thành một nhân tài vô dụng.

“Như vậy có thể tạo ra tin đồn không? Giang Nhạn thối, chuyện đơn giản như vậy vì sao không để người khác làm?”

“Tiểu thư, cậu nghĩ là đơn giản sao? Phàn Vũ Phong chưa bao giờ để một cô gái nào bước vào phòng của hắn, cậu hiểu không? Hắn luôn giữ mình trong sạch”, “Cái gì? Nếu như vậy, cậu còn bảo tớ làm chuyện khó vậy sao?” Cô oa oa nói, “Giang Nhạn thối, chuyện khó như thế cậu không nên bảo tớ làm nha.”, “Mẫn Thiên, bạn tốt của tớ… Xin cậu đó, van xin cậu…”, lại nữa rồi! Ân Mẫn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, chỉ thiếu mỗi trực tiếp té xỉu.

Trong một nhà hàng cao cấp, tiếng nhạc du dương cũng không làm cho tinh thần cô thoải mái.

Ân Mẫn Thiên cảm thấy đầu mình bị hỏng rùi, mới đồng ý chuyện điên cuồng thế này — cô, lại thực sự hẹn Phàn Vũ Phong ra ngoài. “Ân tiểu thư, thật không ngờ, cô lại hẹn tôi đi ăn.” Phàn Vũ Phong ngồi đối diện cô nói.

Với hắn mà nói, sự chủ động của cô quả là rất đặc biệt, nhưng cũng rất thú vị.

Nhìn dáng vẻ phòng vệ của cô, hắn có thể nhận thấy được cô đang đề phòng hắn… Vậy, nguyên nhân gì đã khiến cô chủ động hẹn hắn đi ăn?

“Tôi…tôi nghĩ, hợp đồng có chút không rõ ràng, tôi muốn Phàn tổng tài chỉ bảo.” Ân Mẫn Thiên đã sớm nghĩ một lí do thật tốt.

“Ác?”Phàn Vũ Phong nhíu mày, “Cô có chỗ không rõ sao?”, “Đúng vậy.” cô cười có chút không được tự nhiên.

“Ở cùng một chỗ với tôi, cô rất căng thẳng sao?” Hắn chú ý tới cô, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy nhau.

“Không, không có” Ân Mẫn Thiên cố gắng tỏ ra thoải mái, không biết rằng nụ cười của cô đã bán đứng cảm xúc chân thật của cô.

Phàn Vũ Phong cười cười, lẵng lẽ quyết định, “Chúng ta ăn cơm đã, vừa ăn vừa trò chuyện.”, “Được.”

Ân Mẫn Thiên cầm chiếc cốc thủy tinh trên bàn, uống một ngụm nước lớn.

“Cô muốn ăn gì?” Hắn cười hỏi.

“Gì cũng được.” Bây giờ cô đang rất căng thẳng, ăn cái gì cũng không vô, trong đầu cô chỉ lo nhớ đến từng chi tiết của kế hoạch, chỉ sợ sẽ xảy ra sai lầm.

“Tôi giúp cô gọi đồ.”

Phàn Vũ Phong vẫy tay ra hiệu cho phục vụ đến, dùng tiếng Anh lưu loát gọi cơm.

Chỉ trong chốc lát, phục vụ lấy đi hai chiếc cốc thủy tinh to trên bàn, thay vào hai chiếc ly.

Ân Mẫn Thiên không kịp kháng nghị, “Nước của tôi…” khi cô căng thẳng sẽ muốn uống nước, ô… Nào có nhà hàng nào đến nước đá cũng không cho người ta uống?

“Trong hoàn cảnh hữu tình thế này, một chai rượu hồng, từ từ uống, tuyệt đối sẽ tuyệt hơn uống nước đá, cô đồng ý không, Ân tiểu thư?”, “A– Đương nhiên…” nếu cô không đồng ý sẽ bị loạn kế hoạch, cô không thể làm gì khác hơn là ngoài cười nhưng trong không cười lấy lệ, trong đầu cũng đã mắng hắn một trăm lần.

Ta khinh, ta thích uống nước đa hơn đó, hông được sao?

Sau khi Phàn Vũ phong nói xong, phục vụ mang một chai rượu nho ướp lạnh tới, thông thạo mở nút chai, kéo nút chai ra ngoài, sau đó đem rượu màu hồng rót vào ly.

“Nào, chúng ta cạn một ly.”

Phàn Vũ Phong cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, thanh âm lanh lảnh vang lên khiến tinh thần cô càng thêm căng thẳng.

“Tôi… Tôi không uống được nhiều rượu…” thành thật mà nói, tửu lượng của cô không kém, nhưng bây giờ cô đang phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cho nên tuyệt đối không thể uống rượu.

“Vậy được, uống hay không tùy cô, nhỡ cô say, tôi cũng gặp phải phiền phức.” Hắn không hề có ý miễn cưỡng cô, Phàn Vũ Phong tự rót rượu nhâm nhi rượu ngon.

Có điều nếu như hắn say, cô sẽ thuận tiện hơn, không phải sao?

Ân Mẫn Thiên nâng ly lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào, “Tuy rằng tôi không uống, nhưng dù sao tôi cũng muốn kính Phàn tổng tài môt ly, cảm ơn anh.”, “Cảm ơn cái gì?” Hắn chằm chằm nhìn cô, thích kiểu dáng ngọt ngào động lòng người này của cô.

“Vâng, đương nhiên cảm ơn anh đã khen ngợi tôi nếu không tôi cũng sẽ không thể trở thành người mẫu của Phàn thị.” Cô nói một chuỗi dài dễ nghe, chỉ cần thi thoảng hớp một ngụm rượu, là có thể khiến hắn uống hết một ly rượu, chuyện này quả thực rất có lợi, “Phải không? Tôi còn tưởng cô không tình nguyện trở thành người mẫu của Phàn thị.” Ánh mắt hắn nhắc nhở cô khi cô do dự ký vào hợp đồng.

“Ha ha, sao có thể như thế?” Ân Mẫn Thiên cười gượng, trong đầu tiếp tục mắng hắn một trăm lần, nụ cười trên mặt lại rất ngọt ngào, “Phàn tổng tài, nào, tôi kính anh một chén.” Tiểu nữ nhân này bụng dạ khó lường nói cao một thước, ma cao một trượng, hắn sao có thể không nhìn ra cô đang diễn trò?

“Ác?” Phàn Vũ Phong không hề nhìn lên một chút nào, không nói gì, mặc cho cô rót rượu cho hắn.

Muốn hắn quá chén cũng không phải không có khả năng, chỉ là hắn có muốn phối hợp hay không mà thôi.

“Cảm ơn anh đã bớt chút thời gian ra gặp tôi, có thể cùng ngồi ăn cơm với Phàn tổng tài, tôi thật sự rất vui.” uống rượu xong cô thế nào lại có thể nói ngọt như thế?

“Tôi cũng thật vui vẻ khi cô mời tôi ăn, thực sự rất vui.” hắn sảng khoái đêm rượu uống ngửa cô lên uống hết mà âm thầm nhìn Ân Mẫn Thiên nhổ ra. Oa, tửu lượng của hắn thật tốt nha, cô vẫn niềm nở rót rượu cho hắn, “Còn nữa, Phàn tổng tài, ly rượu này nhất định anh phải uống, ngày đó anh giúp tôi giải vây, lúc đó tôi lại không có cảm ơn anh, còm một mực trách mắng anh.” vừa nghĩ tới chuyện này, cô rất muốn cầm ly rượu hất vào mặt hắn, không thể làm thế được… “Cô là đang xin lỗi tôi?”

Phàn Vũ Phong cảm thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này có cố gắng cười cũng là phí công, đôi mắt phun hỏa căn bản không giấu được tâm tình chân thật của cô.

“Nào.” Ông trời ơi, tha thứ cho cô, cô nói nhiều nhưng là nghĩ một đằng làm một nẻo, “Uống ly này, biểu hiện tình bạn của chúng ta.”, “Được.” chỉ cần cô cười ngọt như vậy, cho dù là độc dược hắn cũng không từ chối.

Phàn Vũ Phong uống liên tiếp vài ly rượu, vẫn như cũ mặt không đổi sắc, “Ân Mẫn Thiên tiểu thư, rượu tôi đã uống, những gì không pahir giữa chúng ta trước đây đều xóa bỏ đúng không?”, “Đúng vậy…” đối với hắn có thể lợi như thế sao?

“Cơm tới rồi, Ân tiểu thư, mời dùng.” lúc này, một người phục vụ đưa tới một bữa cơm phong phú cho bọn họ, Phàn Vũ Phong vui vẻ mời cô dùng bữa.

“Cảm ơn.”, được rồi, tạm thời hưu binh, chờ hắn ăn no sẽ mời rượu hắn, cô không tin cô không thể khiến hắn say rượu.

Một khi hắn say, cô có thể tạo tin đồn dễ hơn.

Nghĩ đến Giang Nhạn nhờ cô chuyện của hắn, Ân Mẫn Thiên không biết làm thế nào, thở dài một hơi.

Giang Nhạn cũng quá coi trọng cô rồi, nếu chưa từng có nữ nhân nào có thể bước vào nhà hắn, cô có thể là ngoại lệ sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.