Vẫn trên con tàu biển của Trần Nam.
Một già một trẻ giờ đang đứng nói chuyện say sưa. Hay chính xác hơn là Bụt nói say sưa, còn Trần Nam nghe từng chút một:
- Chuyện này cũng là lỗi ở ta! Năm xưa đã lợi dụng Long Tổ để thực hiện
Cộng Hưởng Đại Pháp, nhằm nâng tu vi của mấy bà xã. Vốn tưởng nó chỉ là
một thứ không có linh trí, nào ngờ, có ngày nó lại thức tỉnh, chạy thoát đi rồi ẩn nấp chờ thời cơ như vậy chứ?
- Cộng Hưởng Đại Pháp? – Trần Nam khó hiểu.
- Là pháp môn sử dụng để đột phá tu vi ăn theo người khác. Nói nôm na
thế này nhé! Có một người đột phá Bất Diệt Thần, nếu ta sử dụng Cộng
Hưởng Đại Pháp lên người một tu sĩ tầng bốn khác, vậy thì tu sĩ tầng bốn kia sẽ theo đó mà quán thông cảm ngộ, cùng lúc đạt đến Bất Diệt Thần.
Đó cũng là bí quyết mà ta làm cho mấy bà xã đều trở thành Bất Diệt Thần, hiểu chưa?
Trần Nam trợn mắt, ngạc nhiên rồi lại thán phục, nhưng hắn vẫn chưa hiểu cho lắm:
- Vậy thì liên quan gì đến Long Tổ?
- Ngu! – Bụt vỗ một phát vào đầu, khiến Trần Nam đau đớn:
- Có phải lúc nào cũng có người đột phá để mà ăn theo đâu? Vì vậy ta sử
dụng Long Tổ như một vật lưu trữ. Lúc đó, nó có đến gần tám mươi cái
đầu, đủ thứ loài bò sát khác nhau, mỗi cái đầu tương đương một tu sĩ
tầng bốn. Khi một bà xã đột phá Bất Diệt Thần, ta lại cho một cái đầu
Long Tổ ăn theo, nhưng chỉ đứng trước ngưỡng cửa đột phá thì ta sẽ phong ấn nó lại. Đến khi muốn cho một bà xã khác đột phá, ta sẽ thả phong ấn
ra để Long Tổ được tự nhiên, sau khi xong việc thì chặt bỏ cái đầu vừa
lên Thần của Long Tổ, lại điều khiển một cái đầu khác ăn theo bà xã vừa
đột phá kia, cuối cùng phong ấn nó lại. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần. À… con đừng hỏi tại sao đầu bị chặt không mọc lại, nếu thủ đoạn của ta
mà không xử lý được mấy cái đầu tu vi tầng bốn kia thì ta đập đầu vào
mông chết cho rồi, còn xưng Thánh làm mẹ gì nữa?
Trần Nam gật đầu, lại thầm thấy Long Tổ thật đáng thương, bị cái tên
biến thái tà ác này lôi ra làm đạo cụ, thảo nào nó hận đời như vậy, kể
cũng đúng thôi!
- Ế! – Trần Nam như nhớ ra cái gì đó, kêu gào thảm thiết.
- Đừng có trêu đùa ác như vậy chứ? Phương pháp đó cần có Long Tổ mới làm giúp sư mẫu thành thần? Vậy mấy cô bé nhà con phải làm thế nào? Tu vi
tầng bốn của họ mà vào dây dưa với con rồng đó, khác nào chịu chết?
Không được không được! Con không đi chơi với con rồng quái đản kia đâu!
Nhất quyết không đi! Bây giờ đã đặt bom trong bụng nó rồi, tạm thời vẫn
kềm chế được mà!
- Ngu! Lại ngu nữa! – Bụt tức giận vỗ thêm vào đầu Trần Nam cái nữa:
- Mày tưởng đống bom ghẻ đấy ngon lắm hả thằng nhóc! Con rồng kia đang
gỡ dần dần rồi kia kìa! Không đến mười năm nữa, ông mày đảm bảo nó lại
khỏe mạnh như trước, thừa sức bắt tụi bây tổ chức chiến tranh để bồi bổ! Thằng ngu!
Trần Nam uất ức xoa xoa đầu, cắn môi ủy khuất nhìn Bụt. Như đang nói: “Mặc dù con có ngu… nhưng mà Bụt cũng là sư phụ con mà!”
Bụt thở hổn hển vài cái, chọc chọc gậy xuống sàn tàu để xả stress, hít hà vài hơi rồi nói:
- Vì vậy ta mới khổ công nghĩ ra phương pháp trợ giúp đột phá Bất Diệt
Thần cho nhóc! Dù cách này bị hạn chế hơn so với xài Long Tổ, chỉ giúp
đỡ được cùng lắm là vài người, nhưng như thế cũng đủ rồi, dù sao thì bên người nhóc quanh đi quẩn lại kiếp này qua kiếp khác cũng chỉ có từng
đấy nữ tính có duyên. Dùng cách này thì ít nhất cũng giúp đỡ được một
hai người, còn mấy người còn lại… vậy thì diệt Long Tổ xong tự nghĩ
cách. Dù sao lúc ấy đột phá Bất Diệt Thần cũng không quá khó khăn đâu!
Lông mày Trần Nam giật giật:
- Kiếp này qua kiếp khác? Nữ tính có duyên?
Bụt liếc liếc qua thời gian, thấy vẫn còn thừa nhiều, vì vậy cũng cố mà giải đáp nốt cái nghi hoặc này cho Trần Nam:
- Chẳng phải đã từng nói con luân hồi qua tất cả các hình thái sinh vật, nếm trải đủ mùi vị đau khổ nhân gian để thành công đức hay sao? Trong
suốt cái quá trình đó, có vài số mệnh luôn luôn đi theo con, giúp con
thực hiện được mục tiêu đó. Có lúc thì chỉ là mấy con ruồi, con thì là
con ruồi non nhất, tuy rằng có duyên được mấy con ruồi cái kia sinh con
cho, nhưng chúng nó lại dần dần ra đi trước, để lại con bay ăn… “ấy” một mình, rồi cô độc chết đi, hoàn thành kiếp ruồi chán ngắt. Hay là có một kiếp thì chúng nó lại là một đám tiểu thư thích ăn thịt cờ hó, còn con
thì lại may mắn làm thực phảm cho chúng nó, hoàn thành cái khổ của kiếp
đó!
- Hay chẳng kể đâu xa! Kiếp trước con phải chịu cái khổ vì tình, là cái
khổ cuối cùng để hoàn thiện công đức. Con bé kiếp trước lừa mất của con
cái nhà hàng thì chịu hậu quả là kiếp này cực kỳ đoảng, không biết nấu
nướng. Con bé ôn nhu nết na thì chính là đứa thực lòng với con, nhưng vì bị nghi ngờ mà bỏ lỡ, con đã thiếu nợ nó kiếp trước, vì vậy kiếp này
không thể không dùng tinh lực mà trả lại. Còn một con bé nữa cực kỳ bạo
lực, đã đạp con xuống xe ô tô, cướp sạch ví và điện thoại… Con bé đó
phải chịu hậu quả là kiếp này bị con ức hiếp, đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng
phải khuất phục mới có được niềm vui.
Trần Nam gật gù, gật lấy gật để, trong lòng thấy kỳ quái. Mấy con bé lừa tình mình kiếp trước… thế nào mà lại là người có duyên, đời đời kiếp
kiếp hỗ trợ mình hoàn thành khổ nạn chứ? Hơn nữa bây giờ còn trở thành…
- Vậy con bé lừa tình đầu tiên thì sao? Con nhỏ chạy theo tỷ phú bên
Boston đó! – Trần Nam nghiến răng nghiến lợi nói, trong mấy người kia,
hắn vẫn cay cú nhất là cái con bé này.
- Thật muốn biết? – Bụt kỳ quái nhìn Trần Nam.
Gật gật!
- À thì… con bé đó là đứa có tâm cơ nặng nhất trong tất cả những đứa con duyên phận với con! Kiếp này chắc cũng gặp rồi, cứ thấy đứa nào xinh
đẹp, có duyên gặp gỡ, nói chuyện, nhưng cảm thấy nó quá tâm cơ và lọc
lõi thì chính là con bé đó! Vì kiếp trước nó bạc bẽo nhất, nên kiếp này
phải chịu cảnh bị bạc bẽo trong thời gian dài… Còn dài đến đâu thì tùy
vào con rồi!
- Àaaaa… - Trần Nam tròn cả mồm, trong lòng cũng đoán ra được đó là ai.
- Vậy… nhân vật thứ ba thì sao? – Trần Nam nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
- Thằng gay đó hả? – Không để ý đến sắc mặt tái xanh của Trần Nam, bụt thản nhiên nói:
- Sự cố mà thôi! Nhóc ngẫu nhiên gặp phải con chó con mèo gì đó mà cũng quy cho duyên số được sao?
Trần Nam thở phào một hơi, sợ là sợ cái nhân vật ghê tởm nhất kia tìm lên đầu mình.
- Nhưng mà người cuối cùng thì đúng là có duyên đó!
Lỗ tai Trần Nam dựng đứng, muốn nghe xem Bụt có lời kinh người gì.
- Đó là sinh vật khắc tinh! Là kẻ đã hết lần này đến lần khác đá con vào luân hồi, nói cho đơn giản là con toàn vì nó mà chết! Nhớ cái vụ thịt
cờ hó vừa nói không? Nó là thằng mổ thịt đó! Và vì nhiệm vụ các kiếp
trước là kết thúc con, vậy nên kiếp nay nó cho con một cái bắt đầu. Cũng là người đã đưa con đến thế giới này! Còn là ai trong hai người đó… vậy thì tự suy xét nha!
Trần Nam choáng váng! Tý nữa thì ngất xỉu!
Là ai? Là ai trong hai người quan trọng kia? Mẹ kiếp! Sao cứ thích nói lập lờ vậy?
Còn không đợi Trần Nam kháng nghị, Bụt đã hắng giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều! Ta sẽ vừa truyền bí pháp kia cho con, vừa giải thích. Nghe cho kỹ đây!
Trần Nam ngoan ngoãn ngậm miệng.
- Đây là chuyển thể đại pháp! Có thể giúp con hoán đổi thân xác với một
người nhất định! Nhưng pháp môn này rất khó, lại bị hạn chế là cả đời
chỉ có thể hoán đổi với một người, mỗi lần hoán đổi duy trì bảy ngày,
lại mất bảy năm mới sử dụng được lần nữa. Được rồi, cứ biết thế thôi.
Giờ nghe cho kỹ! Con là Bất Diệt Thần, cảm ngộ về thiên địa đã ngấm vào
xương tủy, nếu hoán đổi thân xác cho một tu sĩ tầng bốn, vậy con có thể
dùng cảm ngộ của mình, liên kết khối thể xác đó với thiên địa, dùng cảm
ngộ của mình để đột phá cho khối thân thể đó, người kia cũng ở trong
thân xác của con, cảm nhận kỹ càng về cách sử dụng thân thể Bất Diệt
Thần! Khi cả hai đổi trở lại, chỉ cần điều chỉnh thêm một chút là có thể trở thành Bất Diệt Thần chân chính!
- Nghe cho kỹ! Nên hoán đổi thân xác với con bé tóc vàng kia! Lại để con bé vợ cả sử dụng Cộng Hưởng Đại Pháp để tự đột phá, tốt nhất là chọn
Bắc Cực để thực hiện! Con bé đó đã có liên kết mơ hồ với thiên địa nơi
ấy, nếu bế quan khoảng một trăm năm thì có một thành đột phá thành công. Bây giờ dùng Cộng Hưởng Đại Pháp thì tỷ lệ thành công là mười phần chắc mười. Chứ nếu cho con bé tóc vàng dùng cộng hưởng đại pháp thì chỉ có
năm phần thành công mà thôi!
Nói đến đó, áo của Bụt đã bay phần phật, ánh sáng trên huy chương cũng
chiếu mạnh vào vị trí của hai người. Trần Nam biết, Bụt không ở lại đây
được nữa rồi, thiên địa này đang rục rịch vì sự mạnh mẽ của Bụt. Trái
Đất là một thiên địa mở, ai cũng có thể vào ra thì không nói, chứ Sinh
Tồn Tinh là thiên địa bị phong bế, nếu ở lại khiến phong bế bị tổn hại,
chẳng phải tạo điều kiện cho thế lực Khoa Học Kỹ Thuật tràn vào hay sao?
- Một vấn đề cuối cùng! Con cám ơn Bụt nhiều lắm! Cho con gọi người là sư phụ được không? – Trần Nam mở to mắt gào lên.
Bụt chợt mỉm cười hiền lành, bàn tay thô ráp xoa xoa đầu hắn:
- Gọi sư phụ thì cứ gọi đi! Ai cấm? Còn về việc cảm ơn thì không cần!
Chỉ vì con đã luyện ra Công Đức Lực, có đại cơ duyên đại vận mệnh nên ta mới muốn nhờ con giải quyết chuyện nơi đây cho ta! Hắc, lão Hồng Quân
kia vốn cũng có chút động tâm với con, nhưng vì đại cục, và vì cả đống
tiền tài ta đưa cho nên mới đồng ý! Nói cách khác, con là ta mua được!
Một con pet… hahahahahaha…
Nhìn vị trí Bụt biến mất, Trần Nam buồn bực đá một phát vào thành tàu:
- Pet cái gì mà pet? Nói tử tế tý không được à? Sư phụ gì mà cà trân cà tráo!