Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 107: Chương 107: Đại kết cục




Một năm sau.

Bắc Cực vẫn yên bình như thế, mặt băng lạnh lẽo, gió tuyết rít gào… chẳng có gì thay đổi, cũng chẳng có gì hot xuất hiện.

Ấy vậy mà, giữa cái thời tiết rét căm căm ấy, bốn bóng người ăn mặc phong phanh lại thoải mái mà chơi đùa, vừa cười vừa tung tăng nện bước trên băng. À không, có lẽ đó là môn trượt băng mới đúng, dưới chân họ đều có giày trượt chuyên dụng mà.

Lúc này, Kiko đang phụng phịu đuổi đằng sau Emily, giơ giơ một viên ngọc màu kim, phát ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, rực rỡ cả không gian. Nhưng dường như nàng đang vô cùng bất mãn, liên tục hô hoán:

- Đổi lại cho em đi mà! Em thích viên màu lam đó cơ! Chị quá đáng! Anh Nam cho em viên đó cơ mà! Không chịu đâu, hu hu…

Vừa nghe Kiko khóc, Emily đã cuống quýt quay lại, nhét thẳng viên ngọc màu lam thâm thúy như nước biển vào tay nàng, mặt hối lỗi cưng chiều:

- Thôi thôi! Cho em cả hai, được chưa? Không khóc, không được khóc! Nghe chưa?

Cô bé Kiko dường như bắt đầu để lộ cái vẻ tinh nghịch ngày nào của mình, nàng đảo đảo tròng mắt giảo hoạt, hôn chụt một cái lên má Emily, cười hì hì nhét viên ngọc màu kim vào tay chị:

- Hi hi, cũng học được một chút ga lăng và ôn nhu của anh Nam rồi đó! Nhưng mà sự nghiệp còn dài lắm đó nha! Chị thân yêu, hi hi…

Vừa nói, thân thể nàng vừa phi băng băng đi, giống như một cánh bướm tự do, xinh đẹp. Emily buồn bực nhìn về phía Trần Nam, chỉ thấy hắn cũng đang bực gần chết, sao Kiko dạo này cũng bắt đầu đổi tính thế? Từ trước đến nay vẫn chỉ hôn mình thôi mà! Bây giờ lại dám hôn cả Emily! Không được, hai cô nàng này đang định cắm sừng thiếu gia! Phải ngăn chặn lại a…

Emily nhìn thấy cái vẻ mặt mướp đắng của hắn, nàng chợt cười khúc khích trượt lại gần, thân mật khoác tay hắn, thì thào bên tai.

- Ghen rồi à?

- Ai thèm ghen? – Trần Nam nghiêm mặt nói:

- Anh là thanh niên nghiêm túc, ghen là động thái của những thằng trẻ trâu!

- Thế thì anh là trẻ trâu rồi! – Hoàng Tuyết Nhu đằng sau góp lời.

Trần Nam ỉu xìu, đáng thương nhìn qua nhìn lại hai cô gái. Sao bây giờ thời thế thay đổi kinh khủng thế này, lại có chuyện vợ liên hợp bắt nạt chồng! Thiên lý ở đâu? Bụt ơi, cứu con a…

Emily tà mị liếc liếc Hoàng Tuyết Nhu, bí mật truyền âm:

- Nè… hôm qua thử ngón mới, anh có thích không?

Trần Nam suýt nữa chảy máu mũi, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh tanh, truyền âm lại:

- Tốt! Cứ thế mà phát huy… hé hé!

- Vậy… anh hứa với em cái gì? – Emily bắt đầu đề cập điều kiện.

- Cái gì nhỉ? – Trần Nam toát mồ hôi hột, hôm qua đang lúc lên dây, cô nàng kia lại nhất quyết không cho vào, đã thế còn làm mấy động tác mời mọc, khiến hắn sôi cả máu. Lúc đó nóng đầu, hứa bậy hứa bạ cái gì đó… chết thật!

Emily có vẻ bất mãn, bấu nhẹ một cái lên tay hắn:

- Anh hứa sẽ làm thịt chị Nhu, rồi để cho em xem cơ mà… Hi hi… hay là hôm nay đẹp trời, chúng ta thực hiện luôn đi được không?

Trần Nam đã chảy mồ hôi ròng ròng, nhất thời chỉ biết cười trừ. Hoàng Tuyết Nhu thấy hai người kia thì thà thì thụt, trừng mắt nhìn Emily một cái rồi kéo Trần Nam lại, bí mật truyền âm:

- Hôm kia em đã chiều theo anh muốn rồi đó! Anh nói sẽ ăn đồ em nấu trong vòng một tuần, không ăn đồ của đại hồ ly, cho cô ta biết lợi hại của em cơ mà! Sao hôm qua lại không thực hiện! Đã thế còn thậm thà thậm thụt với đại hồ ly kia. Anh đừng có đùa với em đấy!

Trần Nam đã đen cả mặt, mồ hôi lạnh ròng ròng, dạ dày như thắt lại, có cảm giác như đang có hàng tỷ khối bom đang nổ tung bên trong.

Nhắc đến bom, lại nhớ về con rồng ròi bọ kia.

Ba ngày trước, bọn Trần Nam đã bí mật vào xử đẹp nó. Không có động tĩnh, không có giao chiến. Chỉ lặng lẽ, phối hợp thiên y vô phùng, một kích tất sát, bốn cái đầu rụng xuống, vậy là tất cả đã xong.

Diệt sát xong con rồng, Trần Nam thu được bốn viên yêu tinh, cũng chính là bốn viên ngọc chiến lợi phẩm bây giờ. Thực tế, Trần Nam chỉ biết mang nó ra làm đồ trang sức chữ cũng chả để làm gì. Loại ngọc này chứa năng lượng rất mạnh, có thể thấm nhuần vào thân thể tu sĩ, tăng cường tu vi ổn định mà chắc chắn theo thời gian. Nhưng đối với bốn Bất Diệt Thần này, có lẽ cái thứ “bảo vật” thế này quá vô giá trị rồi.

Tổng cộng có bốn viên, màu kim là đầu rồng phương Đông, màu đen là đầu rồng phương Tây, màu lam là đầu Rùa và màu vàng là đầu rắn.

Trần Nam đã được tạo đủ điều kiện, Bụt, cũng chính là Tiêu Dao Tử đã hướng dẫn hắn tới tận răng rồi, nếu không xử đẹp con rồng kia thì chắc Bụt cũng phải bay về đạp nát đít hắn ra mới cam lòng.

Còn về vấn đề tại sao có thể tương thông tâm ý với Emily dễ dàng như vậy, chỉ mất một năm. Vậy thì cũng là do Chuyển Thể Đại Pháp. Cái thứ này đã để lại dấu ấn linh hồn của hai người trong nhau, việc tương thông trở nên dễ dàng, đơn giản hơn rất nhiều. Mà cũng từ sau cái vụ ấy, dường như Emily đã trở nên cởi mở tuyệt đối với ba người cùng “gia đình”, có thể chơi đùa thỏa thuê, có thể thoải mái tâm sự, có thể tận tình phát tiết dục vọng trên người Trần Nam, sau đó lại ra sàm sỡ Kiko và Hoàng Tuyết Nhu nhằm tìm kiếm kích thích.

Nhưng… còn một vấn đề cuối cùng!

Rồng thì cũng đã diệt rồi! Cái không gian mà thiên địa giao hòa cũng hoàn toàn thông thoáng. Chỉ là…

Cái con mje nó chứ, phong ấn của Allah lại trở thành vật cản linh khí này tràn ra! Thế là thế nào? Bây giờ thì cái vật quan trọng nhất thế giới hàng tỷ năm qua lại trở thành vật cản đường cần phải loại bỏ…

Mỗi tội, Trần Nam làm sao mà biết cách phá giải nó chứ?

Rất may, Kiko đã trở thành cứu tinh của hắn trong thời khắc này. Chẳng trách Bụt không đề cập gì đến phong ấn, có lẽ đã biết được Kiko có phương pháp, cho nên không thèm nói mà thôi.

Trần Nam vẫn còn nhớ như in lời mà Kiko nói, khiến hắn thức trắng một đêm vô ích. Móa, nói sớm một chút có phải là hắn đỡ phải mệt hay không?

- Năm xưa, khi Thiên Hoàng táng mạng, Shien vô cùng đau lòng, buồn khổ. Việc duy nhất nàng làm được là tạo một tấm màng chắn, bảo vệ linh hồn của Thiên Hoàng không bị Long Tổ thôn phệ mà thôi. Dù thế, linh hồn của Thiên Hoàng vẫn bị hút vào trong phong ấn kia, lại vì chính tấm màng chắn đó cố định hắn vào phong ấn nên không thể nào siêu thoát. Đó là cái giá phải trả để không bị thôn phệ.

- Shien lúc ấy đã quá rối loạn, tâm trí có vẻ hơi điên cuồng. Nàng đã có cái suy nghĩ viển vông là phá tan phong ấn, giải thoát cho người mình yêu. Còn chuyện sau đó, nàng không thèm quan tâm!

Cũng vì vậy, Shien đã chủ động tìm đến Hiên Viên Long, là con cháu vài vạn đời của Hiên Viên Thái, cũng chính là Bất Diệt Thần thứ hai của Tổ Hán lúc đó. Lúc ấy, huy chương vô địch đang nằm trong tay Hiên Viên Long, là do Hiên Viên Thái đưa cho. Shien yêu cầu được giữ tấm huy chương đó, điều kiện là bất cứ điều gì.

Hiên Viên Long tuy là địch thủ với Shien, nhưng lại đam mê nhan sắc và tư thái thần tiên của nàng. Muốn dùng cái giá là chính Shien để đổi lấy huy chương. Nào ngờ, Shien cả đời này chỉ tuyên thệ yêu một người, ngay khi bị Hiên Viên Long chà đạp một lượt, chờ hắn lơ là, Shien đã dùng kiếm ánh sáng kết liễu hắn. Dù thế, chính nàng cũng bị trọng thương bỏ chạy, về sau bị Hiên Viên Thái giận dữ tru sát.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, bằng sự điên cuồng và liều mạng, tâm trí có dấu hiệu bệnh hoạn ấy, Shien lại có thể nhận được bí mật trong huy chương, tổng hợp ra phương pháp phá tan phong ấn.

Chỉ tiếc, dù đã tìm ra được, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Hiên Viên Thái giết chết, để lại tiếc nuối cả đời nàng, và đó cũng là ước nguyện cuối cùng của Shien, là điều mà Kiko muốn thực hiện từ rất lâu rồi.

Vốn dĩ, Kiko muốn một ngày nào đó sẽ nói với Trần Nam, cầu xin hắn giúp mình diệt trừ Long Tổ rồi sẽ phá giải phong ấn. Nhưng… không ngờ nàng với hắn chí lớn gặp nhau, không cần nàng nói, hắn đã chủ động muốn tiêu diệt con bò sát kia. Điều này khiến Kiko cảm thấy vui mừng khôn nguôi.

Lại nói về phương pháp phá giải phong ấn, điều kiện chính là tập hợp đủ sáu Samurai huyền thoại.

Shien có thể ngộ ra huyền cơ từ huy chương, nhưng trước nay nàng đều quen sử dụng trận hình phối hợp sáu người, vì vậy nên phương pháp của nàng cũng yêu cầu phải đủ cả sáu mới thực hiện được. Kiko dù biết phương pháp, nhưng cũng chẳng hiểu nguyên lý của nó ra sao, vì vậy có muốn sửa đổi cũng là vô vọng. Biện pháp duy nhất chính là tìm đủ sáu Samurai.

Và Kiko đã cố gắng thực hiện điều này từ lâu rồi. Từ cái thời mà nàng mới trở thành Bất Diệt Thần, theo Trần Nam trở về Âu Tiên thì nàng đã lên kế hoạch. Rất may cho nàng, công pháp của Shien được Âu Vĩnh Lạc sưu tập cực kỳ đầy đủ, vậy nên truyền nhân của sáu Samurai đều xoay vần quanh lão, muốn tìm được cũng dễ dàng hơn.

----

Mấy ngày sau.

Bốn người Trần Nam đã đặt chân lên quê hương Âu Tiên quen thuộc. Nơi đây vừa trải qua chiến hỏa không bao lâu, còn có vẻ hơi hoang tàn, nhưng sức sống đã bắt đầu phục hồi, dấu hiệu con người cũng nhộn nhịp hơn.

Tìm tới quân doanh đang đóng ngoài kinh thành, Trần Nam chẳng mấy khó khăn khi hỏi vị trí của đại tướng quân Trần Lữ, lý do thì quá đơn giản, hắn là anh trai của Trần Lữ cơ mà, vừa nhìn đã biết là anh em, quân nhân ở đây cũng không có ngăn cản nhiều.

Nhưng còn chưa thấy quân doanh của Trần Lữ đâu, Trần Nam đã suýt đụng phải một người.

Đó là một thân hình bị che kín trong chiếc áo bào rộng thùng thình, ngay cả mặt cũng bị bao bọc, chỉ để lộ ra đôi mắt màu lục bảo trong suốt tinh khôi. Nhìn thấy Trần Nam, đôi mắt kia tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, sau đó lại có cái gì đó vui sướng.

Trần Nam mỉm cười nhẹ nhàng, vươn tay ra hữu hảo:

- Chào chị Noya! Cảm ơn chị đã chiếu cố cho em trai tôi suốt thời gian qua! Tôi đã nghe ông bác Âu Vĩnh Lạc nói, thực sự rất cảm ơn chị!

Noya Hả đảo đảo mắt, hình như hơi do dự gì đó, nàng lớn lên ở Allades, giáo lý hơi khó khăn với đàn bà, không cho tiếp xúc với đàn ông ngoài trượng phu. Nhưng sống ở Âu Tiên vài năm, điều đó có lẽ cũng không quan trọng cho lắm:

Từ từ đưa bàn tay trắng nõn giấu dưới áo bào ra, Noya Hà hữu hảo bắt tay Trần Nam, miệng hơi lúng túng:

- Không… không có gì! Đó là việc tôi phải làm!

Trần Nam chỉ bắt tay một chút, sau đó cười nói:

- Tôi vào xem thằng Lữ trước một chút.

- Ừm… vâng! - Noya Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt sáng kia có vẻ hơi ảm đạm.

Trần Nam chạy được vài bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì:

- Ấy quên! Cảm ơn suông thì không ổn! Đây là thần khí Hộ Thiên Giáp, xin kính tặng chị, coi như lời cảm ơn của tôi!

Noya Hà nở nụ cười dưới khăn che mặt, tiếp nhận lấy chiếc giáp kia. Nhưng hình như nàng không thấy có cái gì vui sướng, lại có chút buồn phiền. Tại sao thế? Chẳng phải mục tiêu của đời nàng là quyền lực và vinh hoa hay sao?

Trong lòng rối bời, nhưng Noya Hà vẫn nở nụ cười gượng né sang một bên. Bốn người Trần Nam nối bước tiến vào trong trại, tìm đến em trai của mình.

Gặp lại người thân, không thể thiếu được một màn ôm ấp kể lể, mất tiêu nguyên một ngày. Trần Nam rất chi là mờ ám nhìn qua nhìn lại giữa Trần Lữ và Đàm Thu Hà, nhìn đến mức cả hai tay chân vô thố, mặt đỏ bừng như sắp xuất huyết thì hắn mới buông tha. Đã thế còn bồi thêm một câu:

- Chừng nào sinh con vậy hai đứa?

Trần Lữ trừng mắt, tức giận nói:

- Anh là lớn! Sao không sinh lại hỏi em? – Dứt lời lại liếc liếc ba chị dâu xinh đẹp như thần tiên phía sau, thần tình rất chi là bất mãn.

- Ờ… thì anh mày là người trời, cần phải tiêu dao thiên địa, tế thế nhân gian mà! Sinh con đồng nghĩa với vô trách nhiệm nha! Cha mẹ thì sốt vó lên rồi, đành trông mong vào hai đứa vậy á!

- Biến! – Đàm Thu Hà nãy giờ vẫn trầm lặng không nói gì, bây giờ lại nghiêm túc đưa ra một câu rất… có tính hàm súc.

Sau đó vài ngày, Trần Nam tiến hành công tác tư tưởng với hai đứa em, ngay cả hai anh em Âu Văn, Âu Tùy cũng bị lôi vào. Đáng chú ý nhất, Âu Tùy chỉ nhàn nhạt hỏi Hoàng Tuyết Nhu: “Cô có ơn tri ngộ với anh em tôi, nếu cô muốn bọn tôi đi, bọn tôi sẽ đi! Đây là ý của cô sao?”

Cô nàng này chỉ gật nhẹ đầu một cái, vậy mà hai tên kia đã đồng ý không thèm do dự, mất công Trần Nam thuyết giáo cả buổi. Cả hai đứa em cũng xác định đồng ý từ đầu, nghe hắn trình bày mà ngáp ngắn ngáp dài. Trần Nam thầm than, thanh niên bây giờ thiếu tinh thần học hỏi a…

Lại mất thêm một khoảng thời gian di chuyển lên Bắc Cực, cả một đám người quây quần quanh phong ấn kia, thần tình ngưng trọng nghe Kiko phân phó.

Trong khoảng thời gian này, Trần Nam đã cố hết sức nâng tu vi của Âu Văn lên được tầng bốn. Còn ba “Samurai” kia đều đã có tu vi tầng bốn nhờ tu luyện bí tịch cấp Thần, vì vậy không cần hắn lao tâm. Bây giờ đội hình có thể nói là quá mạnh mẽ, còn khủng khiếp hơn cả sáu Samurai năm xưa.

Hai Bất Diệt Thần, bốn Tiên Nhân, đến thế này mà còn đòi thế nào? Sáu Samurai năm xưa còn có hai tu sĩ tầng ba nha, lại chỉ có một mình Shien là Thần, so sánh chênh lệch quá rõ ràng rồi.

Còn về việc tại sao lại có hai Bất Diệt Thần ở đây, câu trả lời rất đơn giản, Emily chẳng phải chính là truyền nhân của Mizuho sao? Thêm Kiko nữa là hai người rồi!

Kiko lúc này đã vẽ xong một cái đại trận rộng hơn mười dặm xung quanh, đủ các thứ phù văn hình vẽ, khiến Trần Nam rối tinh rối mù cả lên, chẳng hiểu mô tê gì. Cùng lắm chỉ nhận ra đây là một hình lục giác mà thôi.

Sáu người chia nhau ngồi vào sáu vị trí, bắt đầu vận hành công pháp, dồn năng lượng xuống trận pháp kia.

Qua thời gian, không gian bắt đầu sáng bừng lên, một cột sáng chói lòa thông thẳng lên trời, vô cùng diễm lệ. Trần Nam, Hoàng Tuyết Nhu và cả Noya Hà nhất quyết đòi đi theo kia đứng ở một đỉnh núi băng, nhìn chằm chằm xuống bên dưới, đề phòng có gì bất trắc thì xuống yểm trợ.

- Địa! – Âu Tùy mở choàng mắt, hét lên một tiếng, ánh sáng vàng thổ quang chạy dọc từ vị trí của hắn vào trung tâm trân pháp.

- Thủy! – Trần Lữ là người tiếp theo, ánh sáng màu lam xuất hiện.

- Hỏa! – Emily là người thứ ba, ánh sáng màu đỏ.

- Phong! – Âu Văn thứ tư, ánh sáng màu lục nhạt.

- Quang! – Đàm Thu Hà tiếp nối, ánh sáng trắng trong suốt.

- Ám! – Cuối cùng là Kiko, ánh sáng của nàng là tà mị nhất, rõ ràng là hào quang, nhưng lại làm tối sầm cả không gian lại.

Khi nghe Kiko, cũng giống Shien năm xưa là Ám, hắn không khỏi ngạc nhiên. Dùng kiếm Quang Ảnh mà lại hệ ám, đúng là không biết nói gì.

Sáu nguyên tố cấu thành thế giới hòa nhập vào nhau, tạo nên những phản ứng xoay vần, sấm rung chớp giật, dần tạo ra sinh cơ, ngũ hành… Cả trận pháp nổi lên màu xanh lục bảo xinh đẹp, như một khu rừng rậm Tinh Linh trong tiểu thuyết phương Tây vậy.

Sinh… cơ…

Trần Nam lẩm bẩm, chứng kiến những phản ứng kia đang tạo ra sức sống, lan tỏa vào không gian phong ấn, trong đầu hắn như hiểu ra điều gì.

Trong không gian kia vẫn chỉ là một màu trắng xóa hư vô, không có bất cứ vật chất gì. Nhưng từ khi thứ sinh cơ bừng bừng đó tràn vào trong phong ấn, dường như phong ấn đang dao động mãnh liệt, những đốm sáng sặc sỡ đầy màu sắc không biết xuất hiện từ đâu, dần dần chấn áp tất cả màu trắng nơi đây.

- Ra là vậy… - Trần Nam lẩm bẩm.

- Cái gì? – Hoàng Tuyết Nhu nghi hoặc hỏi hắn.

- Allah đã hy sinh thật nhiều vì hành tinh này! Ông ta đã tách bỏ một phần không gian sự sống của mình ra, lại che lấp tất cả sinh cơ, tạo thành không gian phong ấn Long Tổ. Anh không biết ông ta làm thế có bị tổn thương gì hay không, nhưng dũng khí cắt bỏ một phần quan trọng thuộc về mình để cứu rỗi người khác, ông ta cũng đủ vĩ đại rồi! Cách phá bỏ phong ấn này nói ra thì cũng đơn giản, chỉ cần tạo ra một luồng sinh cơ, nó sẽ như mồi lửa, kích hoạt mọi phản ứng bên trong phong ấn. Sự dao động từ sinh cơ thức tỉnh sẽ làm phong ấn rục rịch, cuối cùng bị phá vỡ! Shien năm xưa khi hiểu được điều này, việc đầu tiên nàng nghĩ đến là tổng hợp địa thủy hỏa phong quang ám của sáu Samurai để tạo sinh cơ, vì vậy mới tạo ra cái đại trận này. Ồ…

Trần Nam đang nói đột nhiên ồ lên ngạc nhiên, đôi mày hơi nhíu lại.

Chỉ thấy trong không gian kia đang phát ra ánh sáng cường liệt, phong ấn cũng bành trướng lên xuống, lúc phồng lúc xẹp, giống như sắp nổ tung vậy!

- Không xong! – Trần Nam hốt hoảng kêu một tiếng, không giải thích một hai gì mà lao thẳng xuống bên dưới.

Mẹ kiếp, cái tinh cầu này cũng như một thân thể trưởng thành, đã định hình rõ ràng, không thể nhồi nhét hay uốn nắn thêm gì nữa. Trước đây Allah và Tiêu Dao Tử thi nhau nuốt không gian để thành Thánh nhưng vẫn không sao, nhưng nếu bây giờ mà một không gian tự dưng lòi ra, vậy thì biết nhét vào đâu? Cái hành tinh đã định hình này làm sao mà chịu được? Lại thêm cả lớp màng bảo vệ của các Thánh giả mà Tiêu Dao Tử đã nói, nếu tự dưng có biến đổi, vậy chẳng phải làm “áo giáp của hành tinh” bị triệt tiêu hay sao?

Trần Nam lao thẳng vào trong không gian đó, bỏ qua tất cả tiếng tri hô hoảng sợ của mọi người. Ánh sáng nơi ấy cũng dao động dữ dội, tiếng gào thét đau đớn bên trong kéo dài liên tiếp tới hơn hai tháng, kéo tới sự chú ý của tất cả các Bất Diệt Thần. Cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết Long Tổ đã bị tiêu diệt, phong ấn của Allah cũng sắp bị gỡ bỏ… thần tình ai nấy đều có vẻ vui mừng, nhưng lại có vài người âm thầm lo lắng cho Trần Nam bên trong.

----

Mười năm sau.

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, đúng không?

Và kết quả cuối cùng, tất nhiên là nhân vật chính còn sống rồi! Thế mới có happy ending chứ! Ha ha

Lúc này, trong cái đình nghỉ mát bên hồ, một người thanh niên trẻ đang vỗ vỗ mông một cô bé con tầm năm tuổi, bảo nó dẫn em trai khoảng ba tuổi đi chỗ khác chơi, để không gian lại cho người lớn nói chuyện.

Đứng đối diện hắn là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua cũng khoảng hai sáu hai bảy tuổi. Nước da nàng trắng ngần, tóc màu nâu đỏ để dài tự nhiên xõa đến ngang mông, mái tóc được trang trí bởi một chiếc kẹp nhỏ xinh xắn. Nàng có một khuôn mặt thanh tú đến hút hồn, một đôi mắt màu lục bảo đầy cảm xúc, trong đôi mắt ấy đang tràn đầy u oán, khẩn cầu khó nói thành lời.

- Anh… anh thực sự không chấp nhận em hay sao? – Người con gái hơi nức nở nói.

- Chị Noya! Xin chị đừng làm khó tôi! Tôi là một người thanh niên… à nhầm, một người cha nghiêm túc! Không thể làm cho bọn trẻ đau lòng, phải không?

- Nhưng… nhưng đó là con trai và con gái của Trần Lữ với Hà, anh chỉ là cha đỡ đầu của chúng thôi mà!

- Khụ khụ… cha nào thì cũng là cha mà! – Tên kia ho khan nói.

Noya Hà bất chấp mọi thứ, tiến lên nắm chặt tay hắn, đôi mắt rưng rưng tội nghiệp:

- Em… theo giáo lý của thánh Allah, phụ nữ chỉ là những sinh vật đáng thương cần đàn ông chăm sóc. Em đã bỏ xuống đồ đạo Hồi vì anh, em đã có tiếp xúc thân mật với anh, vậy thì cả đời này em chỉ có thể lấy anh. Bây giờ anh muốn làm gì em cũng được, anh muốn chà đạp em, yêu thương em, thậm chí giết em đi em cũng không trách anh. Nhưng… xin anh đừng đuổi em đi! Em… em nhất quyết không từ bỏ đâu!

Người con gái chân thành nói, đôi bàn tay trắng trong kia cầm lấy tay hắn, đặt lên ngực nàng, ý nghĩa không biết là sờ xem tim nàng đập hay sờ xem thỏ nàng lớn…

Nhưng tên kia đã hiểu theo nghĩa thứ hai, cau mày xoa xoa vài cái rồi nhận xét:

- Tám chín! Không tệ, đúng là không tệ!

Đang tấm tắc cảm thán, một giọng nữ hơi trầm đã phát ra từ sau lưng, khiến Noya Hà hoảng hốt giật bắn cả người:

- Ê ê… hai người làm cái gì vậy hả? Còn ra thể thống gì? Còn ra thể thống gì?

Vừa nói, cô nàng chân dài tóc vàng kia đã kéo tay thanh niên ra một góc, bất mãn truyền âm”

- Emily chết tiệt! Em đã dùng thân xác anh làm việc đồi bại gì rồi hả? Khai hết ra mau!

“Trần Nam” đắc ý nhún vai:

- Chẳng phải chỉ kiểm tra người chị em tương lai một chút hay sao?

- Vớ vẩn! Cực kỳ vớ vẩn! Anh đã ký huyết khế rồi…

- Thôi đi cha nội! – “Trần Nam” hèn mọn ngắt lời:

- Cái bản tính của anh em còn không rõ chắc? Mà nói đến đồi bại, phải là em hỏi anh đã làm trò đồi bại gì mới đúng! Nên nhớ lần này là vì anh thích tìm cảm giác mạnh nên mới chủ động yêu cầu với em làm thế nha! Không nhớ đêm qua à? Hí hí… sao anh có thể làm cho mặt em biểu cảm như vậy nhỉ… há há…

“Emily” vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng như gấc chín. Không thèm nói chuyện với đồ biến thái kia, “nàng” chạy tới kéo tay Noya Hà:

- Đi! Vào đây, tôi dẫn chị đi nói chuyện với hai vơ… à nhầm, hai chị em của tôi! Còn chuyện này thì cứ để nói sau, không thể gấp, không thể gấp nha!

Vừa lắc lắc cái mông rời đi, “Emily” vừa đắc ý khinh thường hừ một tiếng với “Trần Nam”, lại còn khiêu khích tốc cái váy ngắn lên, để lộ khung cảnh trống trơn chẳng có gì bên dưới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.