Trần Nam cất bước lên tầng hai, mở cửa căn phòng mà hắn
đã ở chung với Hoàng Tuyết Nhu hai ngày nay. Cất bước vào phòng, cõi
lòng hắn không khỏi thấy hơi nặng nề, nhưng hắn không định né tránh, bởi việc này có muốn giấu cũng không được. Kể từ cái lúc đánh ngất Hoàng
Tuyết Nhu rồi bỏ chạy ra ngoài, hắn đã lường trước tình huống này rồi.
Làm dâm tặc cũng không phải là dễ, mà làm một tên dâm tặc tồn tại lương
tri thì đúng là khó khăn trùng trùng. Trần Nam lúc ấy đầu óc đã mơ hồ,
chỉ là dương khí xộc lên đầu, lại vừa thu được nguyên âm của Hoàng Tuyết Nhu nên hắn có cảm ứng rất mạnh với nguyên âm, vì vậy mới xác định được mục tiêu để đi tìm.
Nếu đêm qua có gặp phải Thị Nở trong truyền thuyết thì Trần Nam cũng
tình nguyện làm Chí Phèo! Rất may cho hắn, hắn đã gặp được Kayano Kiko,
một cô gái rất xinh đẹp, thậm chí không thua gì Hoàng Tuyết Nhu, hơn nữa lại nhớ rõ được mặt hắn, hắn lại tình cờ cứu nàng khỏi một rắc rối nào
đó… Tất cả kết hợp lại tạo thành một kết quả vẫn có thể cứu vãn. Còn cứu vãn được không thì phải xem nỗ lực của Trần Nam lớn đến mức nào.
Bước tới bên giường, nhìn thiếu nữ xinh đẹp như thiên sứ đang yên lặng
nằm đó, lòng Trần Nam không khỏi thấy bình yên. Dù thế nào đi nữa thì
nàng vẫn sẽ ở bên hắn chứ? Đúng không? Hắn tin nàng! Thực sự tin tưởng
nàng sẽ không kích động rồi làm mọi chuyện thêm trầm trọng. Bởi trên thế giới này, chỉ có Hoàng Tuyết Nhu là người thực sự thấu hiểu hắn!
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên thái dương Hoàng Tuyết Nhu, lại nhấn huyệt
nhân trung mấy lần, cuối cùng nàng cũng có phản ứng, dần dần hé mở đôi
mắt xinh đẹp kia ra.
Người đầu tiên mà Hoàng Tuyết Nhu nhìn thấy khi mở mắt chính là Trần
Nam, mà người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng là hắn. Hoàng Tuyết Nhu ngồi
bật dậy, sốt sắng sờ khắp thân thể của thiếu niên, giọng nói gấp gáp
hỏi:
- Anh không sao chứ? Anh có bị thương chỗ nào không? Hôm qua anh có biết em lo lắng thế nào không? Sao anh lại dám làm thế với em? Anh thật quá
đáng…
Trần Nam cảm động suýt nữa rớt nước mắt. Thấy chưa? Vừa tỉnh lại là đã
nghĩ cho mình, lo lắng cho mình! Trên đời kiếm đâu ra người vợ như thế
đây? Kiếm ở đâu ra?
- Xin lỗi! Nhưng anh cũng chỉ vì muốn em không phải làm việc trái lương
tâm mà thôi! Em là một cô gái lương thiện, dù rằng thỉnh thoảng hơi nóng nảy nhưng em thực sự rất lương thiện. Anh không muốn em làm việc gì để
phải áy náy cả đời… Yên tâm đi! Anh không sao rồi, hiện giờ anh rất
khỏe! Thấy không, anh ôm em thật chặt… thật chặt mà!
Hoàng Tuyết Nhu nghe thấy hắn đã không sao thì thở ra một hơi, lòng cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Đột nhiên nàng nhíu nhíu cái mũi nhỏ, như nhớ
ra việc gì đó cực kỳ cực kỳ cực cực kỳ nghiêm trọng, nhanh chóng đẩy hắn ra, sẵng giọng hỏi.
- Bây giờ không sao hả? Vậy thì khai mau, tối qua anh đã làm gì? Mùi
trên người anh là thế nào? Đừng có quên cái mũi của em rất tinh, dù trên người anh còn dày đặc mùi… mùi giữa em và anh! Nhưng mà cái hương thơm
lạ kia thì không thể sai được. Rốt cuộc anh đã làm gì hả?
- Anh… - Trần Nam thở dài một cái, quyết định nói thật.
Bốp.
Đầu trúng một cái vỗ đau đớn, Trần Nam ủy khuất mà không dám kêu ca, chỉ trơ mắt nhìn Hoàng Tuyết Nhu bắt đầu phát tiết sự bất mãn.
- Đồ ngu! Ngu! Ngu! Anh đúng là quá ngu! Anh… mày làm tao tức chết rồi
thằng nhóc kia. Tối qua ai dạy mày đánh ngất tao hả? Mày nghĩ tao ngu
đến mức đi làm việc gì đó thất đức để hao tổn mất tí xíu công đức lực
kia à? Mày thì giỏi, tao biết mày có công đức lực mạnh, có hao tổn chút
xíu cũng không sao rồi! Nhưng mà mày có biết dùng óc không thế? Mày
không biết ở ngoài cái ngõ này là khu vực nào hả? Chính là khu kỹ viện
to nhất cái thành An Huy này đấy thằng ngu! Tuy tao ghét kỹ viện, nhưng
tao cũng thừa biết trong đó không thiếu gì kỹ nữ còn trinh cho mày phát
tiết! Chỉ cần bỏ nhiều tiền một chút là xong, danh chính ngôn thuận mà
không có hậu hoạn gì về sau, xong việc bỏ đi mà không cần lăn tăn một tý nào. Giờ thì hay! Tự cho mình là đúng, đánh tao ngất xỉu, sau đó mày ra ngoài làm hại đời con gái nhà nào hả? Mày có biết trinh tiết với con
gái quan trọng thế nào không? Mày định xử lý thế nào? Tao ghét mày! Ghét mày! Ghét mày… hu hu…
Trần Nam nghe lời nàng xong mà tý nữa ngã ngửa, mồ hôi chảy ròng ròng.
Không ngờ cô nàng này còn cường hãn như vậy, đã thế tối qua còn nói mấy
câu thâm tình như “thương thiên hại lý vì anh” đó làm gì?
Mẹ! Mẹ nó! Lúc đó đầu óc tao cũng có bình thường quái đâu? Mày nói ra
câu thương thiên hại lý xong là tao xác định mẹ nó phương hướng làm việc xấu rồi, vậy thì chả chạy ra đường làm bậy thì làm gì? Con ranh này,
mày giỏi! Lần này tao không tranh cãi với mày, nể tình vừa rồi mày lo
lắng cho tao, giờ cho mày phát tiết. Làm bạn mày cũng là tao số khổ mà…
Phát tiết một hồi xong, Hoàng Tuyết Nhu nhào vào ngực hắn nức nở, mãi
đến tận trưa mới nín lại. Khuôn mặt lem luốc như mèo hoa, vẫn còn nấc
nghẹn vài cái hỏi hắn:
- Cô gái kia là ai? Anh định làm thế nào?
Trần Nam trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh cũng chẳng biết làm thế nào bây giờ! Cô ấy là Kayano Kiko, là cô
gái tự giới thiệu là thiếu phu nhân Lâm gia mà chúng ta đã từng gặp lần
trước. Nhưng hình như cô ấy gặp phải chuyện gì đó, tối qua nhẽ ra là lễ
thành thân của cô ấy nhưng anh lại thấy cô ấy bị người rượt đuổi, quần
áo cũng vô cùng mỏng manh, diêm dúa chứ không phải là loại quần áo tân
nương màu đỏ kia. Hiện giờ cô ấy như người mất hồn, tạm thời anh cũng
chả biết phải làm sao! Bảo bỏ rơi cô ấy thì anh không nỡ, anh nghĩ em
hiểu con người anh, chắc cũng chẳng lạ gì đáp án này! Nhưng mà…
- Anh muốn nhận cô ta? – Hoàng Tuyết Nhu bình tĩnh nói.
Trần Nam gật đầu cười khổ:
- Nhưng mà cô ấy chưa chắc đã chịu theo anh là thứ nhất! Thứ hai là anh
rất lo em không chấp nhận cô ấy. Anh… anh tạm thời cũng chưa nghĩ ra
cách gì. Anh rất tôn trọng em, nhưng anh nghĩ em nên gặp cô ấy một chút, rồi anh sẽ chờ quyết định của em… Được không?
Nhìn thấy Trần Nam đang chột dạ thương lượng mình về vấn đề này, Hoàng
Tuyết Nhu không khỏi nhớ về cha mình. Hồi bé nàng không có cha, chỉ có
một mình mẹ tần tảo nuôi nàng, cho đến năm bốn tuổi, cha nàng, cũng
chính là Hoàng Thanh Giang mới đến gặp mẹ nàng, sau đó cha mẹ hình như
nói chuyện gì đó, và mẹ quyết định dẫn nàng về nhà họ Hoàng.
Cũng vì lý do đó mà Hoàng Tuyết Nhu không có tính cách giống những người họ Hoàng khác, bởi cơ bản là nhận thức đầu tiên của nàng đều do mẹ dạy
cho, họ Hoàng trong mắt nàng cũng không phải là thứ gì quá quan trọng
giống như những kẻ cuồng gia tộc khác, giáo điều của họ Hoàng và nhận
thức của nàng qua khác nhau rồi.
Lần đó, Hoàng Thanh Giang dẫn mẹ nàng về, không ngờ người vợ chính thức
lúc đó của ông ta ra vẻ không đồng ý. Nàng còn nhớ người phụ nữ đó cũng
không có gì đáng trách, bởi bà chưa từng chửi bới mẹ Hoàng Tuyết Nhu một câu nào, chỉ hỏi một câu duy nhất:
- Tại sao trước đây ông không nói cho tôi?
Lúc đó Hoàng Tuyết Nhu không hiểu ý nghĩa thực sự của câu hỏi, còn cho
rằng nói trước hay nói sau thì chẳng phải vẫn là mang về hay sao? Nhưng
bây giờ nàng mới hiểu, bà ta chỉ mong muốn có một sự giải thích, một sự
tôn trọng, chỉ mong Hoàng Thanh Giang để tâm đến cảm xúc của mình, an ủi mình đôi chút mà thôi.
Vậy mà lúc ấy, Hoàng Thanh Giang chỉ lạnh lùng nói:
- Đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường! Tôi muốn rước ai về mà còn
phải trình bày với cô nữa hay sao? Cô nên biết bổn phận của mình, an an
ổn ổn mà chăm sóc cho thằng Vũ đi. (Vũ là anh trai của Hoàng Tuyết Nhu,
nhưng đã được đưa vào sâu trong dòng tộc bồi dưỡng đặc biệt).
Sau lần đó, Hoàng Thanh Giang chăm chút mẹ nàng từng chút một, chiều
chuộng mẹ nàng như bảo bối, bỏ mặc người đàn bà đó. Cho đến khi người
phụ nữ yếu đuối đó sầu khổ mắc bệnh nặng thì ông ta mới qua xem, nhưng
cũng đã muộn, bà ta qua đời khi Hoàng Tuyết Nhu bảy tuổi, cũng là ba năm sau đó.
Hồi nhỏ thì không nghĩ gì cả, bởi nàng chỉ quan tâm đến mẹ mình mà thôi. Nhưng bây giờ chính bản thân mình cũng gặp phải tình huống như thế,
Hoàng Tuyết Nhu không khỏi cảm thấy người đàn bà đó thật đáng thương.
Nếu năm đó Hoàng Thanh Giang có thể xử sự giống với Trần Nam bây giờ thì tốt biết mấy! Ít nhất thì người đàn bà đó cũng không chết, Hoàng Hải Vũ cũng không vì thế mà oán hận mẹ mình từng ấy năm cho tới giờ.
Thấy Trần Nam vẫn đang mong ngóng đằng kia, Hoàng Tuyết Nhu cũng biết
hắn khó xử, không định làm khó hắn nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đi theo
Trần Nam xuống nhà nhìn cô gái kia một chút.
…
Bước chân vào căn phòng kia, Hoàng Tuyết Nhu nhìn thấy được khuôn mặt
xinh đẹp đã từng gặp qua một lần kia. Chỉ là lúc này, sắc mặt nàng tái
nhợt không còn chút huyết sắc, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, hình như vừa mới khóc xong. Hoàng Tuyết Nhu nhìn qua Trần Nam, nhưng thấy hắn cũng đang
vẻ mặt khó hiểu cùng lo lắng, cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
“Sao lại thế này? Vừa rồi vẫn còn khá lắm mà! Sao sắc mặt bây giờ lại kém như vậy!”
Nhìn thấy hai người đi vào, lại nhìn thoáng qua Hoàng Tuyết Nhu, Kiko
chợt gượng người ngồi dậy. Trần Nam nhanh chóng chạy lại định đỡ nàng,
nhưng Kiko lại bất ngờ gạt ra, thần tình lạnh nhạt nhìn hắn. Tâm thần
của Trần Nam run lên, cảm thấy cô gái kia như có chuyển biến rất lớn,
nhưng không biết chuyển biến ở chỗ nào, chỉ biết là chuyển biến này có
chiều hướng xấu!
Trong sự kinh ngạc của Trần Nam, Kayano Kiko kiên cường ngồi dậy, bước
xuống giường, sau đó hơi run run bước từng bước tới trước người Hoàng
Tuyết Nhu.
Sau đó…
Nàng chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu xá một cái chân thành nói:
- Mo shiwakearimasen (Thật xin lỗi)
Trần Nam cũng hơi hiểu, có lẽ đây là lễ tiết xin lỗi chân thành của
người Phù Tang, không phải là biểu lộ ý thần phục hay sợ hãi gì đó.
Nhưng Hoàng Tuyết Nhu lại hiểu lầm, cuống quýt đỡ Kiko lên, dìu nàng lên giường, trách móc nói:
- Đừng làm mấy việc ngốc nghếch như vậy! Muốn xin lỗi hay làm gì thì cứ
đợi khỏe lại, chúng ta cùng ngồi nói chuyện với nhau một chút là được
rồi!
Nhưng Kiko lại cố chấp nói:
- Tôi thực sự muốn xin lỗi chị, cũng không còn mặt mũi nào nhìn thấy chị nữa. Chị yên tâm, người như tôi không xứng ở lại đây, không xứng để chị phải nổi giận với anh ấy. Tôi sẽ đi, xin chị cho tôi một chút thời
gian, đến tối nay tôi sẽ đi, chị không còn cần phải gặp lại tôi nữa!
Hoàng Tuyết Nhu thấy phản ứng của nàng như vậy thì lại càng không đồng
ý, càng thấy nàng đáng thương, đã mất đi tấm thân trong trắng, lại đi
xin lỗi mình là sao? Đây là cái đạo lý gì vậy? Rốt cuộc cô bé ngốc
nghếch này nghĩ cái gì vậy?
- Thôi, đừng nói nữa! Kiko hình như ít tuổi hơn chị, gọi em là em nhé!
Em nên nghỉ ngơi một chút đi, đợi khi nào khỏi hẳn rồi nói sau, đừng làm mấy việc ngốc nghếch như thế nữa. Để chị đi làm chút gì cho em ăn…
Trần Nam xoa xoa mồ hôi, ăn phải đồ ăn Hoàng Tuyết Nhu nấu không phải ốm đau nữa mà là chết chắc rồi.
Kiko thở dài một hơi, dường như có tâm sự gì đó! Giọng nói cầu xin:
- Chị có thể cho tô… cho em nói chuyện với anh ta một chút không? Em có chuyện muốn nói riêng với anh ấy!
Hoàng Tuyết Nhu thâm ý nhìn thoáng qua Trần Nam, cuối cùng gật đầu lui ra ngoài trước, lưu lại căn phòng cho hắn và Kayano Kiko.